Chương 1317: Đại quyết chiến Trong tiên thổ.
Người đưa đò và đại bàng vàng thấy thời hạn trăm năm đã đến nhưng Lâm Ấn vẫn không có ý xuất quan, không nhịn được than thờ.
“Xem ra hắn không đuồi kịp trận chiến này.
rồi” người đưa đò thờ dài.
“Muốn trong vòng trắm năm bước vào Ần Nhất cảnh hậu kỳ thật sự là chuyện không thề nào, thôi vậy, chúng ta đến thiên vực Tiểu Đông gặp mấy lão quái vật kia, xem ý kiến của bọn họ thế nào”, Phân thân của đại bàng vàng dần trờ nên hư ảo: “Có lẽ hắn không xuất quan cũng là chuyện tốt, nếu sau trận chiến này hắn còn sống, cũng coi như đề lại một hạt giống cho hành tinh xanh”.
Người đưa đò lắc đầu một cái, thuyền trúc.
dưới chân chậm rãi bay lên không, bay về phía tỉnh hải vô tận.
Nửa tháng sau khi hai người rời đi.
Trong tiên thồ phát ra tiếng rồng ngâm phụng hót, điểm lành xuất hiện, cảnh tượng kinh người.
Động tĩnh lớn đến mức tất cả sinh vật đẾon8 tiên thổ đều thấy, Mấy dị thú chì có cành giới Chân Thần nhìn về phía cung điện, sau đó nhìn nhau.
“Chỗ tiên nhân bế quan có động tĩnh lớn thật”
Chim đại bàng Lâm Ẩn nhìn thấy khi tiến vào tiên thổ lần trước nói, lúc này nó đã biến thành hình người, tu vi đã là Thiên Thần cảnh.
Mấy năm nay linh khí hồi phục, linh khí trong tiên thổ cũng dồi dào hơn, tuy huyết mạch trong người con chim đại bàng này rất loãng, nhưng vẫn mang chút huyết mạch của thần thú chim đại bàng canh vàng, tốc độ tu luyện rất nhanh.
“Trời ạ, tinh hà giao thoa xuất hiện ð nơi đó kìa!”
Rất nhiều dị thú ở phía xa đều bị kinh động, bọn họ đều có tu vi Chân Thần cảnh, bình thường vẫn luôn trong trạng thái bế quan, nhưng lúc này động tĩnh bên phía cung điện quá lớn, dị tượng còn không ngừng xuất hiện.
Lúc thì tỉnh hà bao phủ, lúc thì kim liên khắp nơi, lúc thì chân long bay lượn, lúc thì phượng hoàng vỗ cánh…
Bất cứ một dị tượng nào xuất thế cũng: mang ý nghĩa một cao thủ tuyệt thế ra đời, mà nơi đó liên tục xuât hiện dị tượng, khiến yêu thú đều hoa mắt.
“Nhiều dị tượng như vậy, rốt cuộc người này mạnh đến mức nào chứ?”
Một con vượn già có cảnh giới Thiên Thần giật mình la lên.
Mấy năm nay yêu thú bọn họ được một đạo nhân thần bí dạy dỗ, đều tiến bộ thần tốc, biết được vài chuyện người bình thường không biết.
“Sư phụ nói nơi này sắp loạn lạc rồi, chúng ta phải đi ra ngoài sao?” chim đại bàng hỏi con vượn già.
Nơi này chỉ có hai người bọn họ lên được.
Thiên Thần cảnh, nhớ tới lời của sư phụ trước khi đi, bọn họ cũng không biết nên làm sao.
cho phải.
“Chúng ta ần tu ở tiên thổ lâu lắm rồi, cũng nên đến lúc ra ngoài xem sao”, con vượn già chậm rãi nói: “Dù sư phụ nói đại chiến bùng nồ cũng sẽ không kết thúc nhanh đâu, hơn nữa chưa chắc sư phụ sẽ thua”.
“Vậy thì ra ngoài xem thử, chỉ có tranh đã với thiên tài ngoại giới, chúng ta mới có thể.
tiến bộ nhanh hơn, nói không chừng có thề giúp được sư phụ”, chim đại bàng cũng lạnh lùng nói.
Biên giới thiên vực Tiều Đông.
Cổ thành nơi đó đã biến thành một đống hoang tàn, có một vực sâu khổng lồ, bóng tối vô biên, mấy chục bóng người đứng thằng bên trên, yên tĩnh không một tiếng động, lạnh lùng như tượng ma thần. Bọn họ đều đang chờ đợi.
Vụt Hai bóng người chậm rãi xé rách hư không xuất hiện ð nơi này.
“Hai vị tính toán thế nào?”
Một bóng người cầm đầu lạnh lùng hỏi.
“Nếu chúng ta quay lưng với thiên vực Tiều Đông, thì ông môn phía sau chúng ta nên làm thế nào đây?” hai bóng người đi ra từ trong hư không lạnh lùng nói: “Bây giờ bọn họ đã nghi ngờ chúng ta, có đề phòng với chúng ta, nếu các người mỡ phòng tuyến của thiên vực Tiểu Đông ra, có lẽ chúng ta có thể chạy khỏi, nhưng đệ tử tộc nhân của chúng ta sẽ chết chắc!”
“Nếu các ông có thể mỡ phòng tuyến giúp: chúng ta, chúng ta sẽ tự có cách đưa đệ từ tông môn ra khỏi thiên vực Tiểu Đông”, người cầm đầu chậm rãi nói, trong tay cảm một cái túi vải phát ra ánh sáng xanh.
“Thế nào?” Lại có một người không nhịn được nói: “Nếu các ông đồng ý, chúng ta sẽ cho các ông mượn túi nhân chủng này, túi nhân chủng đủ đề hai người đề tất cả mọi người vào trong rồi”.
“Hơn nữa dù các ông không đồng ý, chẳng lẽ các ông cho rằng chúng ta không có cách nào đột phá phòng tuyến của các ông sao?”
“Phải biết rằng người ra tay bây giờ không có người đứng đầu bên phía chúng tôi!”
Hai bóng người nói: “Cho chúng ta suy nghĩ một lát”.
Biên giới thiên vực Tiểu Đông.
Bây gið nơi này đã sớm không còn sôi nồi như trước, bây giờ biên giới của thiên vực Tiều Đông cũng xuất hiện đầy pháp trận, đều là cống hiến của vô số tông môn trong thiên vực Tiều Đông trăm năm qua, nhiều trận pháp chồng chất lên nhau như vậy, dù là Thần Vương cũng phải cần thận ứng phó.
Biên giới thiên vực Tiều Đông, hai bên có mấy chục triệu tu sĩ đứng xếp hàng quanh trận pháp.
Hai bên không có tu sĩ nào tu vi thấp hơn Thiên Tiên cảnh. Đối với trận chiến này, người tu luyện dưới cảnh giới Thiên Tiên ngay cả tư cách làm con chốt thí cũng không có.
“Thiên Lạc, lát nữa cháu cần thận một chút”, Lâm Kình Thương đứng bên cạnh cháu cố của mình, nhẹ giọng nói.
Cụ thấy Lâm Thiên Lạc hoàn toàn thừa kế thiên phú của bố mình, trăm tuổi đã đột phá Thần Vương trung kỳ, cao hơn cụ một cảnh gl tới tham chiến, không ngờ cô bé lại chủ động n, vốn dĩ cụ không muốn Lâm Thiên Lạc tới.
Long phủ bọn họ đến cùng với người của liên minh võ đạo phương Đông và Long cung, trừ thuyền cổ của bọn họ, trên những thuyền cổ khác đều là thủy tộc.
“Tổ gia gia, cụ cũng phải cần thận nhé”, Lâm Thiên Lạc nói.
“Cô chủ đừng xông lên trước, đợi ta cHẾt trận thì người hẳn lên”, người nói chuyện chính.
là Lộ Uyên, sau khi trờ về Long cung đã đưa không ít đồ tới núi Lang Gia, bây giờ trừ Lâm Thiên Lạc, Lộ Uyên là người có tu vi cao nhất ở Long phủ, cũng đã đột phá cảnh giới Thần Vương.
Có thể nói bây giờ Long phủ hoàn toàn có thể sánh vai với những thánh địa ở Thiên Hoang giới kia.
Nhưng vẫn chưa đủ, trong cuộc chiến này, bọn họ ngay cả tự vệ cũng không làm được.
Mặt trời đỏ rực dần chìm xuống phía tây, ánh năng chiều như máu, mây đỏ dày đặc, hơn một nửa tỉnh hải đều biến thành màu đỏ, như máu tươi lan tràn.
Trên tinh hải tùy ý có thể nhìn thấy xác.
thuyền cổ và thi thề.
Ba ngày trước, hai thế lực lớn là nhà họ Vương và Xích Nhật Tông của thiên vực Tiều Đông mở trận pháp ra, thả người ngoại vực.
vào, mau là bị người của thế lực khác phát hiện, hai bên bùng nổ huyết chiến.
Nhưng lỗ hồng mở ra, thiên vực Tiều Đốñổ không ai có thể chặn lỗ hồng lại, chỉ có thể chiến đầu.
Dù mấy người Lâm Thiên Lạc được săn sóc đặc biệt, chỉ đứng ở chỗ xa nhất của chiên trường, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mùi máu tanh bay vào mũi.
Đây không phải ảo giác, vì trong tỉnh hải không ngừng truyền đến tiếng đánh giết, rất nhiều sinh linh đang đại chiến, máu tươi rơi xuống tràn đầy khắp nơi.
Chiến khu rộng lớn, vô số sinh linh, hoàn toàn không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu, thi thể trôi nổi khắp tỉnh hải, phơi thây mấy nghìn dặm, đến từ những chủng tộc khác nhau.
Đây là đại chiến thuộc về người tu luyện, không giống với người bình thường, phạm vi ảnh hường quá lớn!