Mục lục
Chàng Rể Cực Phẩm A Hào Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Giải quyết ổn thỏa

“Tam Gia, chính là thằng nhãi này, nó dám giở trò trên địa bàn của anh, kể cả khi em nói tên của Tam Gia ra mà nó vẫn dám đánh em! Hoàn toàn không coi anh ra gì!” Hắc Xà hét lên, chỉ sợ Thẩm Tam Gia không nhìn thấy mình.

Thẩm Tam Gia không để ý đến Hắc Xà, ánh mặt do dự nhìn theo bóng lưng Lâm Ẩn, trong lòng dự cảm sắp có chuyện chẳng lành.

Lâm Ẩn từ từ quay người lại, ánh mắt hờ hững nhìn Thẩm Tam, không nói lời nào.

“Anh Lâm!” đối diện với ánh mắt của Lâm Ẩn, Thẩm Tam lập tức cúi đầu, cung kính gọi một tiếng.

“Cái gì!”

“Nghe nhầm rồi?”

Hắc Xà và vài tên đàn em đều ngạc nhiên cực độ, lộ ra thần sắc kinh hãi.

“Anh Lâm, không ngờ anh cũng ở Tử Kim Vương Triều, có việc gì không?” Thẩm Tam lau mồ hôi trên trán, cung kính hỏi.

Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Anh có thể hỏi đàn em của mình.”

“Hắc Xà, mày đắc tội với anh Lâm?” Thẩm Tam biết rõ nhưng vẫn hỏi, giọng điệu lạnh như băng.

Gã đã sớm biết tin qua điện thoại rằng ở Vương Triều Tử Kim có người gây chuyện, đánh đàn em Hắc Xà đắc lực của mình. Dù Hắc Xà có nói ra tên của Thẩm Tam Gia, đối phương cũng không nể mặt.

Gã vốn dĩ lửa giận bừng bừng dẫn người tới tận nơi, nhưng không ngờ rằng, người kia lại là Lâm Ẩn.

“Tam Gia, em chỉ đùa với Trương Kỳ Mạt một chút thôi, không ngờ Lâm Ẩn đã đánh em ngay. Chuyện này anh nhất định phải giúp em đòi lại công bằng.” Hắc Xà vô cùng không phục nói.

“Thẩm Tam, anh dẫn người đến đây là để chuẩn bị giúp nó đòi lại công bằng à?” Lâm Ẩn nói rất thản nhiên.

“Không, anh Lâm, em nào dám!” Mồ hôi trên trán Thẩm Tam túa xuống như mưa, cung kính nói.

Lâm Ẩn hờ hững bảo: “Đây là người của anh, anh tự giải quyết đi.”

“Tam Gia, sao anh lại khách khí với nó như vậy? Lâm Ẩn chỉ là một thằng ở rể hèn nhát của nhà họ Trương thôi!” Hắc Xà vẫn chẳng hiểu mô tê gì, hỏi với giọng ngờ vực.

“Cho dù là người đứng đầu nhà họ Trương Trương Hồng Hiên, trước mặt anh cũng chẳng là gì cơ mà.” Hắc Xà ngờ vực nói.

Cũng không biết là hắn kém thông minh hay thật sự không ngờ được, hắn làm sao biết tên vô dụng Lâm Ẩn ở rể nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân này, lại khiến cho bá chủ khu Nam Thành là Thẩm Tam Gia đây phải cúi đầu?

Thẩm Tam nhìn Hắc Xà, trong mắt lóe lên tia sát ý, hận không thể một dao chém chết tên đần độn này.

Chỉ qua vài câu gã đã hiểu rõ sự tình, tính cách của Hắc Xà không phải gã không biết, nhất định là hắn đã đánh ý hèn hạ với vợ của Lâm Ẩn – Trương Kỳ Mạt.

Đến người phụ nữ của Lâm Ẩn mà cũng dám mơ tưởng, đúng là tự tìm chết.

“Đồ ngu xuẩn, còn không mau câm mồm lại.”

Thẩm Tam Gia độc ác dơ chân đạp lên mặt Hắc Xà, sau đó dùng đế giày nghiến mặt hắn xuống đất.

“Tam Gia… Em!” Ánh mắt Hắc Xà cực kỳ ấm ức, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Còn dám nói nữa, tối nay tao sẽ vứt mày xuống sông Thanh Vân làm mồi cho cá.” Thẩm Tam Gia tàn nhẫn nói, trên mặt tràn đầy thịnh nộ.

“Mang gậy sắt đến đây, tao sẽ đích thân xử lý vụ này.” Thẩm Tam trầm giọng bảo rồi lấy một cây gậy sắt từ trong tay đám vệ sĩ.

“Tối nay bọn mày xúc phạm đến anh Lâm, bây giờ quỳ xuống dập đầu nhận tội cho tao.” Thẩm Tam dùng gậy sắt chỉ vào mấy tên thủ hạ của Hắc Xà, cực kỳ uy nghiêm nói.

Bịch!

Mấy tên đàn em của Hắc Xà lập tức quỳ xuống gần như không có chút do dự nào, sau đó liên tiếp dập đầu với Lâm Ẩn.

Một màn này làm cho bọn họ hoàn toàn chấn động.

Thẩm Tam Gia ở Nam Thành, đối với đám du côn mà nói, gần như là cha đỡ đầu.

Lã Huy vốn đang quỳ trên mặt đất thoáng sững người, bị dọa ngớ cả ra, dưới cái nhìn chăm chăm lạnh như băng của Thẩm Tam Gia, cũng quỳ lạy Lâm Ẩn xin tha mạng.

“Anh Lâm, xin anh tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi có mắt như mù không nên đắc tối với anh!” Lã Huy gào thét, vốn dĩ hắn đã nhát gan, nhớ lại vừa rồi dám mỉa mai Lâm Ẩn, thế là hồn phách cũng bay đi mất.

Trước đây hắn còn ôm hy vọng khi quay về sẽ dựa vào thế lực của cha mình trả thù Lâm Ẩn.

Nhưng giờ phút này tất cả hận thù trong hắn đã tan thành tro bụi, hắn đã biết rằng cách biệt giữa bản thân và Lâm Ẩn là quá lớn.

Năm phút sau.

Lâm Ẩn quay trở lại phòng 888, Lã Huy kéo theo cánh tay nửa tàn phế của mình ngoan ngoãn đi theo sau.

“Lâm Ẩn, chuyện gì xảy ra vậy? Thẩm Tam đến chưa?” Trương Kỳ Mạt lo lắng hỏi.

Lâm Ẩn cười mỉm nói: “Yên tâm, không còn chuyện gì nữa đâu. Kỳ Mạt, chúng ta về thôi.”

“Không còn chuyện gì nữa?” Trương Kỳ Mạt có chút tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu.

Lâm Ẩn cũng lười quan tâm đến đám người trong phòng, đi ra ngoài cùng Trương Kỳ Mạt.

“Anh Lã, cánh tay của anh bị làm sao vậy?” Trong phòng, một bạn học nam ngờ vực hỏi, phát hiện cánh tay Lã Huy có gì đó rất lạ.

Lã Huy cười gượng, đáp: “Vừa nãy bất cẩn bị sái tay.”

“Anh Lã, tên Lâm Ẩn này thật quá hung hăng, hôm nay hắn đánh anh, đến lời chào hỏi cũng không nói mà đã đi về trước rồi, anh không tìm cách dạy dỗ hắn một trận sao? Sau này sao theo đuổi Kỳ Mạt được nữa?” Một bạn học nữ hỏi dò.

“Cô nói gì vậy? Dạy dỗ cái gì? Theo đuổi Kỳ Mạt? Sau này ai còn dám nhắc đến, tôi sẽ không khách sáo với người đó!” Lã Huy trầm giọng đáp.

“Vậy anh Lã, Thẩm Tam Gia đến chưa? Ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đám bạn học nam nữ trong phòng lại bắt đầu tò mò dò hỏi.

“Chuyện này mấy người đừng hỏi nhiều nữa, tôi không biết.” Lã Huy nhìn về bóng dáng rời đi của Lâm Ẩn, nét mặt rất phức tạp.

Hắn rất muốn nói, vấn đề là không dám nói, đến cả Thẩm Tam cũng gọi Lâm Ẩn một tiếng “anh”, đây là chuyện quái quỷ gì vậy….

Một bên khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi KTV Tử Kim Vương Triều, hai người lên xe, Ngũ Chính khởi động máy, lái về khu chung cư Giang Trì.

Ghế ngồi sau, Trương Kỳ Mạt làm vẻ nghiêm nghị hỏi: “Lâm Ẩn, cuối cùng anh làn sao mà giải quyết được Hắc Xà thế? Đừng nói với em là anh dùng nắm đấm nhé.”

Lâm Ẩn cười cười nói: “Dùng nắm đấm giải quyết thật đấy.”

“Hừ! Không nói thì thôi vậy.” Trương Kỳ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi.

Mặc dù trong lòng cô rất tò mò, nhưng cũng không muốn truy hỏi nữa, vì dù gì cô vẫn chưa thật sự coi mình là vợ của Lâm Ẩn…

Sau đó vài ngày, Trương Kỳ Mạt đều vùi mình ở công ty để nghiên cứu dự án Vua Thế Giới.

Lâm Ẩn vẫn như thường lệ, đến công ty cùng làm việc với Trương Kỳ Mạt, mỗi ngày đều thảo luận chi tiết về dự án này, tiến triển cũng ngày càng nhanh.

Cứ như vậy ba ngày trôi qua.

Mai đã là ngày diễn ra hội triển lãm đá quý, địa điểm tổ chức là tòa nhà quảng trưởng lớn nhất của thành phố Thanh Vân – quảng trường thương mại Thanh Vân. Hoạt động thương mại lần này vô cùng quan trọng, tập đoàn Trương thị trước đó đã mời đại diện các công ty lớn trong ngành trang sức và các chuyên gia cùng ngành đến tham dự.

Ngày hôm nay, Lâm Ẩn không ở công ty, sáng sớm anh đã tới công ty bất động sản Hải Dương thành phố Thanh Vân.

Lâm Ẩn định sẽ chọn một căn nhà mới thích hợp hơn, đợi đến lúc hợp lý sẽ bảo nhà Trương Kỳ Mạt chuyển tới đó.

Thành Bắc, khu vực trung tâm sầm uất, Thủy Nguyên Hoa Uyển.

Khu dân cư này xây dựng bên cạnh sông Thanh Vân, vị trí địa lý khá ổn, phong cảnh cũng đẹp, môi trường lại tốt.

Nó cũng được coi là khu dành cho tầng lớp trung thượng lưu ở thành phố Thanh Vân, một căn hộ rơi vào khoảng hai triệu.

Ở đây khá phù hợp với yêu cầu của Lâm Ẩn, không quá phô trương, sinh sống cũng thoải mái.

Được nhân viên tiếp thị dẫn đường, Lâm Ẩn đến xem phòng trống ở tầng mười hai của một tòa nhà trong khu Thủy Nguyên Hoa Uyển, căn phòng được trang trí khá tinh tế, gỗ lim phong cách cổ xưa.

Lâm Ẩn nhìn một lượt, cũng cảm thấy rất hài lòng.

“Thưa anh, giá của căn hộ này là hai triệu ba, anh thấy có hài lòng không?” Vẻ mặt của nam nhân viên hiện rõ sự không kiên nhẫn, lười biếng nói, ngay cả giới thiệu chào hàng cũng không có, tiếp Lâm Ẩn hoàn toàn là vì tính chất công việc bắt buộc.

Theo như anh ta thấy, đồ Lâm Ẩn đang mặc toàn thân từ trên xuống dưới, không có lấy món nào quá ba trăm tệ. Ngay cả đến xem nhà mà phải lái chiếc Jetta của công ty đến, xe riêng cũng chẳng có.

Trong lòng nam nhân viên thầm lắc đầu, cũng không biết người này nghĩ cái gì nữa, nghèo kiết xác mà còn muốn mua nhà mới.

Có lẽ tiền đặt cọc thôi cũng không trả nỗi.

Ting!

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn bỗng vang lên.

Điện thoại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Trương Kỳ Mạt.

“Lâm Ẩn, anh mau đến công ty, Vua Thế Giới bị trộm mất rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK