Vốn anh đối với vấn đề tiền bạc cũng không để ý lắm, dù cho Mạc Huệ Linh tiêu bao nhiêu tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng so đo tính toán.
Nhưng mà, nhìn thấy hoá đơn vẫn có phần kinh ngạc.
Mạc Huệ Linh ở nơi này tới tới lui lui cũng tiêu hết mười triệu, vậy mà cho tới bây giờ anh cũng chưa từng biết.
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên:
- Từ nay về sau, Mạc tiểu thư có tới thì hoá đơn không cần tính cho tôi.
Quản lý vừa nghe, hiểu rõ gật đầu một cái.
- Được được, Cố tiên sinh, vậy trước đây…
Cố Tĩnh Trạch nhìn qua một chút rồi nói:
- Ngay cả trước đây cũng vậy.
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch tức giận, Mạc Huệ Linh vậy mà lại tiêu tiền của anh như nước. Quan trọng là, cô ta bây giờ không còn qua lại với anh, vậy mà những hoá đơn này vẫn tính cho anh. Anh không quản cô ta tiêu tiền thế nào, chỉ cảm thấy cô ta vô cùng hoang phí. Món ăn ở đây dù có mắc đi nữa thì một bữa cơm cùng lắm cũng chỉ mấy chục ngàn tệ, cô ta ăn ở đây lại có thể tiêu hơn mấy triệu. Hơn nữa, anh quả thật không thích bị người khác giấu giếm như vậy.
Cố Tĩnh Trạch suy nghĩ, đây cũng là một sự trừng phạt cho cô ta, sẽ không nhân nhượng nếu cô ta còn làm vậy một lần nữa.
Lâm Triệt ở bên cạnh có chút khó hiểu hỏi:
- Sao vậy, cô ta tiêu rất nhiều tiền sao?
Nhìn Cố Tĩnh Trạch cúi đầu xuống suy nghĩ sâu xa, ngầm thừa nhận. Lâm Triệt không khỏi nói:
- Tiểu thư khuê các… vung tay quá trán cũng thành thói quen.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
- Huệ Linh đúng là từ trước đến giờ luôn tự do phóng khoáng.
- Đúng vậy, các người là người giàu có, không giống người nghèo như chúng tôi. Mười vạn là một số tiền lớn, trong mắt các người tiền cũng chỉ là con số, cho nên mới tiêu xài hoang phí như vậy.
Cố Tĩnh Trạch im lặng nhìn cô, lắc đầu một cái. Nhưng nghĩ lại cái dáng dấp mê tiền của cô mà cũng xem mấy chục vạn là số tiền lớn, quả thật cảm thấy có chút đáng yêu.
- Tôi biết, nhưng em ấy cũng thật quá đáng. Dù nói như thế nào, Huệ Linh tiêu nhiều tiền của tôi như vậy cũng là không đúng. Tôi không quan tâm em ấy tiêu bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất cũng phải cho tôi biết, em ấy lại tự mình làm chủ chưa từng nói với tôi, thật là làm tôi…
- Có thể cô ấy cảm thấy không nói với anh cũng chẳng sao, với quan hệ của các người, tiền của cô ấy không phải là tiền của anh, nhưng mà tiền của anh lại chính là tiền của cô ấy…
Lâm Triệt không biết được rằng trong lời nói của mình có hơi chua chát.
Cố Tĩnh Trạch đen mặt nhìn cô:
- Sao có thể như vậy, tiền của tôi chính là tiền của em, cho nên… em tiêu tiền tôi thì không có vấn đề gì.
Lâm Triệt giật mình nhìn anh.
- Cũng chỉ là tạm thời thôi, sau này ly dị muốn tiêu tiền của anh cũng không được, như vậy không được, tôi cũng nên tiêu thêm chút tiền của anh, nếu không cũng để người phụ nữ khác tiêu hết.
- Được… Trở về tôi sẽ đem tiền giao cho em giữ, sau này em quản lý tiền của chúng ta được không?
- Thật sao? Tốt lắm, hừ, không sợ tôi tiêu hết tiền của anh sao?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, cô nghiêng đầu sang một bên, bộ dáng quá đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Bao nhiêu tiền như vậy, em tiêu hết được cũng thật có bản lĩnh.
Cố Tĩnh Trạch giơ tay lên, gọi người lái xe. Nhưng lại cảm thấy tay vô cùng khó chịu.
Lâm Triệt thấy anh nắm lấy tay, vẻ mặt có chút thống khổ không khỏi tới xem.
Anh hít một hơi thật sâu, kéo ngực ra đã thấy phía trên nổi đầy nốt mẩn.
Bệnh cũ của anh tái phát.
Bây giờ mới nhớ tới, trước đó đã bị Mạc Huệ Linh từng nằm lên, nước mắt đều chảy xuống, có lẽ cũng vì vậy mà bệnh mới tái phát.
- Trời ạ, đây là cái gì?
Lâm Triệt sợ hết hồn, nhìn nốt mẩn đỏ chằng chịt trên ngực, thật là khó coi chết đi được.
Cố Tĩnh Trạch nói với tài xế:
- Thôi, trực tiếp tới chỗ Trần Vũ Thịnh.
Lâm Triệt lần đầu tiên nhìn anh tái phát bệnh, sợ đến mặt cũng đỏ lên.
- Đây là cái gì? Có đau không? Có ngứa không? Có khó chịu không?
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu một cái, che lại nói:
- Em không nên nhìn, rất khó coi.
Lâm Triệt vội vàng nói:
- Được rồi, che lại làm gì, bây giờ phải để thoáng một chút. Đừng đậy lại, dù khó coi thế nào thì đây là mẩn đỏ, không phải hoa, cần gì đẹp mắt.
Mặc dù ăn nói cẩu thả, nhưng Cố Tĩnh Trạch nghe xong cũng muốn bật cười.
Cùng Lâm Triệt một đường đến chỗ Trần Vũ Thịnh, đi vào cửa đã thấy Trần Vũ Thịnh đang đợi. Trước đó đã nhận được tin Cố Tĩnh Trạch phát bệnh, bây giờ đang trên đường tới, lúc này nhìn thấy bệnh chứng, im lặng nhìn Cố Tĩnh Trạch, lại nhìn đến Lâm Triệt đi theo bên cạnh.
- Không phải vì cô chứ?
Lâm Triệt vội vàng nói:
- Không thể nào, trước kia chúng tôi cũng không bị như vậy…
Trần Vũ Thịnh cười một tiếng.
- Trước kia… các người thường chạm vào ngực à?
- …
Vị bác sĩ này cũng thật bát quái.
Lâm Triệt dùng sức trợn mắt nhìn cậu ta một cái.
Trần Vũ Thịnh hỏi:
- Vậy ai có thể chạm được chỗ này?
Cố Tĩnh Trạch cũng dùng sức trợn mắt nhìn Trần Vũ Thịnh một cái, na hồ bất khai đều na hồ (1).
Nhìn mặt Cố Tĩnh Trạch đen lại, Trần Vũ Thịnh cũng biết là mình nói sai rồi. Nhưng cũng đã quá muộn.
Lâm Triệt ở bên cạnh hừ một tiếng nói:
- Còn phải hỏi sao? Vừa rồi mới gặp Mạc tiểu thư.
Nói xong, Lâm Triệt ngước mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Cố Tĩnh Trạch, tôi hiểu anh cũng lâu rồi không thân mật với Mạc tiểu thư, nhất thời không nhịn được, nhưng anh cũng không thèm để ý đến bệnh của mình hay sao?
Trần Vũ Thịnh cười hì hì một tiếng, ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch ở bên cạnh vội vàng giải thích:
- Là em ấy nhào vào người tôi khóc, tôi không có cách nào đẩy Huệ Linh ra.
Ý là anh không làm chuyện gì quá thân mật với cô ta, đừng có nghe cái tên Trần Vũ Thịnh này khiêu khích.
Trần Vũ Thịnh cười cười nhìn hai người.
Cố Tĩnh Trạch uống thuốc, một lúc sau bắt đầu lên cơn sốt.
Lâm Triệt chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, thấy Cố Tĩnh Trạch có vẻ như không khoẻ lắm, đi tới nói:
- Sao vậy? Rất khó chịu sao?
Cố Tĩnh Trạch che đầu, nhìn Lâm Triệt, không nói lời nào, yên lặng gật đầu.
Nhưng dáng vẻ này mới khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Lâm Triệt nhìn anh, đi tới hỏi:
- Tại sao uống thuốc rồi còn lên cơn sốt chứ?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tác dụng phụ của thuốc này chính là sẽ bị phát sốt, cho nên bình thường tôi sẽ không uống.
Lâm Triệt nhìn anh:
- Tại sao Mạc tiểu thư chạm vào anh bệnh lại trở nên nghiêm trọng như vậy?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Trần Vũ Thịnh đã tìm hiểu nguyên nhân, là do thân thể mỗi người đều sinh ra chất xúc tác, mà mỗi một người đều không giống nhau. Loại máu, kích thích tố cũng sẽ ảnh hưởng đến chất xúc tác thân thể mỗi người sinh ra, cho nên bị một số người chạm phải, bệnh sẽ trở nên nghiêm trọng.
- A, vậy tại sao tôi chạm vào anh lại không sao?
Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn cô:
- Không biết, có lẽ là ý trời.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Nhưng chúng ta cũng đừng tiếp xúc quá mạnh, ai biết tới mức độ nào bệnh lại tái phát.
- Sẽ không tiếp xúc quá mạnh đâu.
Lâm Triệt đỏ mặt, nghĩ mấy ngày nay anh ăn không ít đậu hủ của cô. Càng không cần phải nói, lần đầu tiên ở quán rượu, chỗ nào mà bọn họ chưa từng chạm qua.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Dù sao lần đầu tiên cũng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hơn nữa bởi vì quá bất ngờ, cũng không quan sát kỹ xem thân thể có gì khác thường không?
Vừa nói, anh vừa nhích lại gần hơn, ánh mắt chu du trên người cô, lướt qua lướt lại, đôi mắt giống như ánh đèn sáng, dường như muốn quan sát đến nơi sâu nhất trong thân thể cô vậy.
***
(1) Na hồ bất khai đề na hồ: không cần phải đề cập đến khuyết điểm hoặc việc riêng của người khác.