- Tớ cảm thấy, cậu nên dụng tâm với cô ấy nhiều một chút. Cậu xem, cũng đâu phải là bệnh sởi gì. Lần này đổi thuốc là có công dụng, chẳng qua là cậu vẫn chưa quen chạm vào phụ nữ thôi.
Cố Tĩnh Trạch ngước mắt lên nhìn Trần Vũ Thịnh.
- Khụ, Vũ Thịnh, cậu thuận tiện giúp tớ gọi thêm vài người bác sĩ đáng tin cậy khác tới đi.
- Vài người khác? Tớ cũng có tiến bộ lắm này, nếu như bệnh nhẹ đau ít thì tớ vẫn có thể xem xét chữa trị. Cố tiên sinh có vấn đề gì cứ nói thẳng.
Cố Tĩnh Trạch nâng ánh mắt đen nhánh lên, ghét bỏ nhìn Trần Vũ Thịnh.
Cuối cùng vẫn dừng một lát rồi nói:
- Tớ… ở bộ phận riêng tư hơi có vấn đề...
“... ”
Một lúc lâu sau.
Trần Vũ Thịnh im lặng nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Cố tiên sinh, là do buổi tối quá kịch liệt sao? Tớ cũng hiểu hai người đều xem đó là đêm tân hôn, cậu cũng mới nếm trải qua chuyện yêu đương. Nhưng mà quá kịch liệt dù sao cũng không tốt cho sức khỏe, có một số việc vẫn phải biết tiết chế.
Trần Vũ Thịnh không cách nào tưởng tượng được làm sao có thể gây tổn thương đến chỗ đó chứ, rốt cuộc là kịch liệt đến mức nào đây.
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:
- Tớ với Lâm Triệt không phải loại quan hệ giống như cậu nghĩ, bọn tớ không ngủ cùng giường.
Trần Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Không thể nào! Vẫn chưa phá vỡ ranh giới đó sao?
Cố Tĩnh Trạch yên lặng trợn mắt nhìn cậu ta.
Trần Vũ Thịnh ra vẻ đăm chiêu:
- Vậy thật là kỳ quái, tớ cho rằng hai người đã sớm...
Làm sao nhịn được chứ, có một người phụ nữ ở trong phòng cùng ăn cùng ở, củi khô lửa bốc...
Cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Cố Tĩnh Trạch. Người đàn ông này, không biết phải phát huy hết bao nhiêu sức nhẫn nại.
Huống chi, cậu ta cũng đã gặp qua Lâm Triệt. Cô ấy trắng trẻo trong sáng, dáng người cũng rất chuẩn. Suốt ngày đối mặt với một cô vợ bé nhỏ xinh tươi như hoa, có thể nhịn được quả là không dễ dàng.
- Cố tiên sinh, tớ cảm thấy quá mức kiềm chế bản thân mình cũng không tốt cho sức khỏe. Vận động thích hợp có thể xúc tiến tình cảm, đồng thời đối với bệnh cũ của cậu cũng có lợi.
- Được rồi, nếu đã không có chuyện gì thì cũng không còn việc của cậu nữa.
Cố Tĩnh Trạch bị cậu ta nói đến nỗi tâm tình càng phiền não.
Trần Vũ Thịnh vừa định lên tiếng, đã thấy Cố Tĩnh Trạch đi ra ngoài không hề quay đầu lại, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Người quá chính trực cũng là một vấn đề...
Kỳ thật có đôi khi làm người nên mắt nhắm mắt mở, giống như cậu ta vậy, có thêm một hai người phụ nữ, người ngoài cũng sẽ không nói gì.
Cần gì phải nghẹn khuất chính mình như vậy.
Cố Tĩnh Trạch biết bản thân mình không hề liên quan đến chuyện của Lâm Triệt. Tình cảm đối với Lâm Triệt, chỉ là một vấn đề nhỏ.
Nhưng anh không nghĩ sẽ nói cho Trần Vũ Thịnh biết.
Giống như Lâm Triệt là của anh, không muốn bị bất kỳ người nào chia sẻ.
Những chuyện riêng tư của anh và Lâm Triệt cũng coi như là chuyện của cá nhân anh, không cần nói cho người khác.
Nếu nói cho người khác biết thì anh cảm thấy giống như bị người ngoài cướp đi một số thứ của Lâm Triệt, sau đó Lâm Triệt sẽ không còn là duy nhất của một mình anh nữa.
Loại cảm giác này rất kỳ quái nhưng nó lại cắm rễ sâu trong lòng, không cách nào buông bỏ được.
Có một số việc cho dù biết là sai nhưng vẫn không nhịn được đi làm...
Mà lúc này, điện thoại vang lên.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn, là Mạc Huệ Linh.
Sau khi tỉnh táo lại, thật ra anh cũng đã tha thứ cho Mạc Huệ Linh, biết cô ấy là vì quá yêu mình nên mới làm ra những chuyện này, vốn dĩ không phù hợp với tính cách của cô ấy.
Từ nhỏ anh đã quen biết Mạc Huệ Linh, tính cách cô ấy tự do phóng khoáng, có chút tật xấu nhưng tuyệt đối không phải là một người xấu.
Anh nhận điện thoại.
- Tĩnh Trạch... anh còn tức giận sao?
Trong điện thoại, cô ta giả vờ đáng thương nói.
- Không có.
Cố Tĩnh Trạch khẽ thở dài.
- Vậy... bây giờ anh đang ở đâu?
- Anh ở chỗ của bác sĩ Trần.
Anh nói thật.
Mạc Huệ Linh biết nếu anh có vấn đề gì thì sẽ tìm Trần Vũ Thịnh. Đó là một bác sĩ rất giỏi đã theo điều trị bệnh cho anh nhiều năm.
Mạc Huệ Linh nói:
- Thật xin lỗi, là em khiến anh phát bệnh sao? Em thật sự rất tự trách bản thân mình, chỉ là nhất thời không cầm lòng được nên quên mất bệnh của anh.
- Không sao...
Cố Tĩnh Trạch nói.
Mạc Huệ Linh đáp:
- Lần này em thật sự sai rồi, lần sau em sẽ không như vậy nữa. Em biết, em không nên tùy tiện hôn anh.
- Huệ Linh... chỉ là... lúc trước anh nói sẽ ly hôn, nhưng mà hiện tại anh vẫn còn chưa ly hôn.
- Em... em biết, em sẽ chờ anh, chờ ngày anh và cô ấy hoàn toàn xa nhau.
- Thật ra thì em cũng không cần...
- Không, em chờ anh! Tĩnh Trạch, em yêu anh, em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì.
Buông điện thoại xuống, Cố Tĩnh Trạch cũng có chút áy náy đối với Mạc Huệ Linh.
Nhưng mà anh thật sự cũng không biết phải làm sao.
Bên kia.
Khi Mạc Huệ Linh buông điện thoại thì trực tiếp ném mạnh xuống đất, điện thoại vỡ thành nhiều mảnh.
Người giúp việc ở một bên nhìn khuôn mặt của Mạc Huệ Linh cũng không dám thở mạnh.
Mạc Huệ Linh tức giận nghĩ, Lâm Triệt này thật là đáng chết.
Cô ta rõ ràng mới là vợ của Cố Tĩnh Trạch, vốn dĩ cô mới là Cố phu nhân được tất cả mọi người hâm mộ, ngước mắt trông theo.
Bây giờ thì tất cả mọi người đều biết, Cố Tĩnh Trạch và cô ta ở bên nhau nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng anh lại đi cưới người khác.
Cô ta đúng là xấu hổ chết mất.
Cố Tĩnh Trạch chính là một người đàn ông khó dứt bỏ.
Cô ta cũng đã nghĩ tới chuyện nếu cùng anh ở bên nhau mà không có sinh hoạt vợ chồng thì không bằng chia tay vẫn hơn. Nhưng cô ta quen biết nhiều đàn ông như vậy, vẫn không có người nào khiến cô ta có thể buông tha Cố Tĩnh Trạch.
Mặc dù là ai cũng không bằng Cố Tĩnh Trạch, không bằng Cố gia.
Cố gia là gia tộc đứng đầu của nước C. Cố Tĩnh Trạch còn là người đàn ông có địa vị ở nước C, ngoại trừ anh, ai còn có thể lo cho cô ta một cuộc sống tốt nhất, được tất cả mọi người ở nước C ngửa mặt trông lên?
Khi Cố Tĩnh Trạch về đến nhà, không nhìn thấy Lâm Triệt thích làm ổ trên ghế salon giống như mọi ngày, thì kỳ quái hỏi người giúp việc:
- Cô chủ đâu?
Người làm nói:
- Cô chủ nói cảm thấy mệt nên đã trở về phòng nghỉ ngơi từ sớm.
Cố Tĩnh Trạch đã hiểu nhưng lại cảm thấy không đúng.
Sớm như vậy mà cảm thấy mệt mỏi? Không thích hợp với tính cách của con mèo đêm Lâm Triệt.
Lập tức đẩy cửa phòng ngủ ra, khi vào phòng lại thấy Lâm Triệt đang nằm ở trên giường, vùi mình lên gối. Nhìn thì rất giống đang ngủ thật nhưng cả người lại co ro tựa như một con tôm lớn. So với tướng ngủ thiếu nho nhã trước kia thì hết sức tương phản.
Ánh mắt giật giật, Cố Tĩnh Trạch đi mấy bước tới trước giường.
- Ngủ rồi?
Anh hỏi.
- Ừ.
Người trên giường trả lời.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi bật cười:
- Ngủ rồi sao còn trả lời? Nói mớ sao?
Lâm Triệt lúng túng, hơi mở mắt ra.
Nhưng lại cảm thấy Cố Tĩnh Trạch xoay người ngồi lên, vén chăn rồi sau đó lưu loát chui vào.
- Anh... Cố Tĩnh Trạch, ai bảo anh lên đây.
Lâm Triệt biết anh và Mạc Huệ Linh cùng nhau đi ra ngoài, không biết đi đâu nhưng nhất định là sẽ ở cùng một chỗ.
- Giường của tôi, tại sao tôi không thể lên?
Đôi tay Cố Tĩnh Trạch hợp sức ngăn cản Lâm Triệt giãy giụa lộn xộn.