Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt vừa ăn vừa sùng bái nhìn Cố Tĩnh Trạch.



Thật không ngờ anh lại lợi hại như vậy.



Lần đầu tiên làm thức ăn, dựa theo công thức mà làm y như đúc.



Xem ra bệnh cố chấp cũng có chỗ dùng được.



Lâm Triệt không thể không thừa nhận Cố Tĩnh Trạch thật sự thông minh hơn người. Làm việc đâu ra đó, học bất kỳ cái gì cũng có thể nhanh chóng thành thạo.



Nếu so sánh thì Lâm Triệt đần hơn rất nhiều.



Lâm Triệt không khỏi nghĩ tới “khó trách anh ấy luôn nói mình đần”.



Dáng vẻ lúc anh đứng chỗ đó cầm chảo, đeo tạp dề mang lại cảm giác giống người đàn ông của gia đình. Một người đàn ông đẹp trai như vậy trong bộ dạng đeo tạp dề làm bếp càng lộ ra mị lực phi phàm khiến cho người khác khó lòng kháng cự.



Lâm Triệt nghiêng đầu, thưởng thức một màn phong cảnh tuyệt đẹp. Sau đó liền chống cằm, ngắm nhìn say mê.



Lại nghe Cố Tĩnh Trạch vừa làm ở phía trước vừa lên tiếng:



- Thật ra thì chuyện người đại diện của em cũng dễ giải quyết.



- Hả?



- Tôi có thể giúp một chút.



- Thật sao?



Lâm Triệt vội vàng nói:



- Có thật không? Vậy thì tốt quá... Cố Tĩnh Trạch, cảm ơn anh đã bằng lòng giúp đỡ.



Cố Tĩnh Trạch quay đầu, cười nhạt nói:



- Em cũng biết tôi trước giờ đều sẽ nhận lời cảm ơn, nhưng không phải chỉ bằng lời nói.



-...



Cố Tĩnh Trạch nhanh chóng đem một mâm thức ăn khác để lên bàn, sau đó mới đi tới nhìn Lâm Triệt, từ phía sau ôm lấy cô.



Lâm Triệt ngẩn người, nghe được Cố Tĩnh Trạch lên tiếng bên tai:



- Thật ra thì dáng vẻ em mặc tạp dề nấu ăn cũng rất xinh đẹp. Thức ăn tuy không thành công nhưng ít nhất em cũng nên để cho sự vất vả này của tôi có chút hồi báo chứ.



Anh dán sát vào lỗ tai cô, thổi nhẹ khiến cho Lâm Triệt chỉ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa ngáy khó chịu.



Lâm Triệt nói:



- Anh… anh muốn hồi báo cái gì?



Cố Tĩnh Trạch thấp giọng nói:



- Muốn trông thấy dáng vẻ của em chỉ mặc mỗi tạp dề làm bếp...



-...



Lâm Triệt nghĩ tới hình ảnh kia, liền cảm thấy giống như đang xem tạp chí khiêu dâm, rất lộ liễu.



Lâm Triệt vội vàng la lên:



- Cút đi, Cố Tĩnh Trạch, anh là đồ lưu manh!



Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ra, cười ha ha một tiếng sau đó nhanh chân tránh né cô.



Nhưng mà, khi vừa mới thấy cô mang tạp dề, anh liền nghĩ tới nếu như cô chỉ mặc tạp dề đi tới đi lui ở chỗ này, nhất định sẽ rất đẹp mắt.



Mặc dù hình ảnh này quá mức mập mờ, nhưng anh thật sự có chút mong đợi.



Lâm Triệt nghĩ tới dáng vẻ của mình trông như vậy, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật là ngày càng tà ác.



- Cút đi, tôi không muốn.



- Này, em chạy gì chứ, trở lại đây.



Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt lại, nắm lấy vòng eo của cô, đặt cả người cô trên bàn.



Lâm Triệt khẽ thót lên, chính mình ngồi ở trên bàn thật cao nhưng khuôn mặt cũng chỉ gần đối diện với anh, phải ngẩng đầu lên mới có thể thấy được cằm anh.



Anh hơi cúi đầu nhìn cô, đem tạp dề trên người mình tháo xuống, trực tiếp đeo lên người cô.



- Được rồi



Anh cười nhìn cô.



Chỉ như vậy?



Lâm Triệt im lặng cúi đầu nhìn chiếc tạp dề trên người mình cùng với dáng vẻ lúc nãy cũng không có gì khác biệt.



Kinh ngạc cúi đầu nhìn bản thân một chút liền thấy người đàn ông trước mắt đã nhàn nhạt đặt tay ngang hông, cúi đầu hứng thú nhìn Lâm Triệt.



- À, chỉ là mặc tạp dề vào thôi mà, tôi còn tưởng anh nói chỉ mặc tạp dề tức là...



Lâm Triệt nói



Cố Tĩnh Trạch tiếp lời:



- Chỉ mặc tạp dề làm bếp chính là muốn nói em chỉ cần mặc tạp dề vào là được.



Hơi thở ở khóe môi phả tới, anh cúi đầu ngắm nhìn khuôn mặt Lâm Triệt:



- Sao vậy, trông em giống như rất thất vọng. Chẳng lẽ em không phải nghĩ như vậy sao?



Lâm Triệt bị anh nhìn như vậy, cả người lập tức ngượng ngập.



Nhìn nụ cười bỡn cợt của anh thì cô liền tức giận, trong lòng buồn bực suy nghĩ “thì ra mình lại bị anh ta trêu”.



Được lắm, người đàn ông này thật là càng ngày càng tệ, bắt đầu biết trêu chọc người khác rồi!



Lâm Triệt đỏ mặt nhìn anh, Cố Tĩnh Trạch vẫn giả ngu như cũ, cố ý nhướng mi hỏi:



- Em nghĩ đi đâu rồi? Chẳng lẽ… em tưởng là...



Anh cố ý đưa mắt lên xuống quan sát cô một chút rồi nói:



- Nếu như em nhất định muốn mặc như vậy, tôi cũng có thể chấp nhận được.



- Cút, tôi chưa hề nói muốn mặc như vậy...



- Không sao, em mặc như vậy tôi cũng không bị dọa sợ đâu, em mặc thử đi.



- Cút ngay, anh còn muốn dùng bữa nữa không, lát nữa thức ăn sẽ nguội.



Lâm Triệt vội vàng nhảy xuống bàn, không để cho anh trêu đùa mình nữa.



Cố Tĩnh Trạch cười cười nhìn cô chạy trốn.



Lắc đầu thầm nghĩ, Lâm Triệt này, chuyện khác thì không thấy giỏi, riêng mánh khóe chạy trốn lại càng ngày càng thành thục.



Cố Tĩnh Trạch nói muốn giúp đỡ công việc của cô nên lập tức đi thăm dò một chút.



Ngày thứ hai, Cố Tĩnh Trạch nói với Lâm Triệt:



- Người lúc trước em nói, anh thấy cũng được. Người đó đang ở bệnh viện, chúng ta có thể tới xem thử.



- Vậy sao? Tốt quá rồi, Cố Tĩnh Trạch anh thật tốt.



Lâm Triệt cười, ôm cánh tay Cố Tĩnh Trạch la lên.



Trong bệnh viện.



Cha của Du Mẫn Mẫn là Du Khánh Long đang quanh quẩn bên ngoài.



Trong phòng bệnh, tiểu thiếu gia Lục gia là Lục Thanh Hồng đang đối diện tình yêu nhỏ bé của hắn, cẩn thận thổi cháo đút cho cô ấy:



- Na Na, em uống đi, cẩn thận một chút, coi chừng nóng.



- Chồng à, người đàn ông đó còn ở bên ngoài hả? Đuổi hắn ta đi không được sao? Ai muốn thấy hắn chứ, người đáng ghét như vậy thì bồi thường tiền là được rồi.



Lục Thanh Hồng cắn răng nghiến lợi đi ra, đá một cước vào ngực Du Khánh Long:



- Ông cút đi cho tôi, nhìn thấy ông liền mắc ói. Hoặc là kêu con gái của ông tới làm điếm trả nợ, hoặc là để cho vợ ông tới nấu cơm cho ông đây cả đời. Tự mình nghĩ xem đi, còn ở đây đi loanh quanh làm gì.



- Tôi... con gái tôi không tới.



Khuôn mặt Du Khánh Long tràn đầy đau khổ.



Kể từ cái hôm đi công ty kiếm con bé thì sau đó Du Mẫn Mẫn liền biến mất không thấy tăm hơi, làm sao cũng tìm không ra. Ông ta thật sự cũng không còn cách nào.



- Vậy ông lập tức cút đi cho tôi, ai muốn nhìn ông ở đây xấu mặt, chờ vào đồn cảnh sát trải qua nửa đời sau đi.



Lục Thanh Hồng đóng cửa lại. Du Khánh Long chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn, trong lòng phiền muộn không thôi.



Cánh cửa phòng bệnh lại mở ra lần nữa.



Lục Thanh Hồng quay đầu kêu lên:



- Ai vào đấy, chỗ này là nơi có thể tùy tiện ra vào sao.



Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cả một thân quần áo đen tuyền, phía dưới là chiếc quần jean Lâm Triệt đang mặc có rách lưới vài chỗ. Cô đứng ở đó, bộ dạng trong trẻo.



Nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Lâm Triệt, giọng hắn ta mềm nhũn:



- Này, cô làm gì vậy?



Lâm Triệt đi vào, liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường cùng với người đàn ông cao ráo đứng bên cạnh.



Trên giường, khi Na Na nhìn thấy Lâm Triệt, trong nháy mắt lập tức cảnh giác, dường như có cảm giác bị uy hiếp, vội vàng ngồi dậy.



Kế đó, liền thấy Cố Tĩnh Trạch ở sau lưng yên lặng đi vào, khiến cô ta tiếp tục cả kinh.



Lâm Triệt nhìn người phụ nữ bị bệnh mà cũng không quên trang điểm đang nằm trên giường, bước tới:



- Chuyện của Du gia là do các người cố tình khiêu khích?



Lục Thanh Hồng cười khẽ:



- Không sai. Thế nào, cô bởi vì chuyện này mà tới sao? Ông ta đánh vợ tôi, hiện tại tôi muốn ông ấy bồi thường tiền. Đây vốn dĩ là chuyện phải làm, không phải sao?



Lâm Triệt không hề nhìn thấy vết thương nào trên thân người phụ nữ kia.



Cô liếc mắt sang người phụ nữ kia:



- Vậy anh muốn bao nhiêu tiền?



Người đàn ông tiến lên nói không khách khí:



- Muốn năm trăm vạn.



- Ha...



Lâm Triệt thật khâm phục, khẩu khí cũng lớn quá chứ:



- Muốn năm trăm vạn, vậy tôi thấy cô ấy phải bị thương nặng hơn một chút mới đúng chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK