Đêm qua...
Xác thực nói hẳn là buổi sáng hôm nay, bởi vì lúc cô trở về, đã là rạng sáng.
Anh nắm tách cà phê sứ trắng, đặt ở trên môi, nhẹ nhàng bĩu một cái.
...
Được rồi, Lâm Triệt thấp giọng nói:
Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi uống say, tôi... tôi đều đã quên mất chuyện ngày hôm qua.
Lâm Triệt chuẩn bị giả ngu.
Cố Tĩnh Trạch nâng con người sâu lên, nhìn cô:
Cô không có làm chuyện gì.
Là sao.
Lâm Triệt vội nói.
Đồng tử mắt Cố Tĩnh Trạch chớp lên:
Hay là cô hi vọng cô làm qua chuyện gì?
Không có không có, chưa làm qua là tốt nhất.
Lâm Triệt chột dạ cúi đầu.
Cố Tĩnh Trạch híp mắt nhìn chằm chằm cô:
Nhìn ra cô cái gì đều đã quên?
Lâm Triệt nhanh chóng nói:
Đúng vậy đúng vậy, đều không nhớ rõ rồi.
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi đến gần một ít, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm mặt cô:
Buổi tối cô hôn tôi.
Lâm Triệt kinh hãi, vội vàng nói:
Làm sao có thể, căn bản là không có, tôi rõ ràng nhớ được, còn chưa có hôn tôi đã ói ra.
Sau khi nói xong, mới nhớ tới cái gì, vội vươn tay bưng kín miệng mình.
Cố Tĩnh Trạch nâng lên lông mày đến:
Nhìn ra thật sự không phải đều đã quên.
Lâm Triệt quẫn bách, hận không thể đánh miệng mình vài cái.
Trên mặt đỏ bừng, cô cúi đầu nói:
Thực xin lỗi, tôi biết, tôi là người đã kết hôn, thế nhưng mà còn như vậy... Là tôi không đúng, tôi đêm qua uống say, cho nên có chút không thanh tỉnh, sẽ không có lần sau.
Còn có lần sau?
Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhíu lại.
Không có, không có, không có lần nữa, ít nhất trong thời kì kết hôn sẽ không có.
Lâm Triệt nhanh chóng nói.
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, tự nhiên đứng dậy, không nhìn cô nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Triệt ngồi ở chỗ kia, hai tay nắm tay, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.
Cô thế nhưng kêu Cố Tĩnh Trạch là ông xã, còn ôm anh muốn hôn.
Cô thật sự là muốn chết.
Cũng không trách anh tức giận như vậy, cô nói với anh tốt nhất là không nên làm phiền nhau, nhưng mà buổi tối thế nhưng lại vừa uống say, liền làm ra chuyện điên cuồng như vậy, cô cùng anh chính là kết hôn hợp đồng, thế nhưng mà còn dám gọi anh là ông xã.
Anh đã quen cao cao tại thượng, nghe người ta kêu ông xã, nội tâm nhất định là hỏng mất.
Huống chi, anh muốn nghe người kêu ông xã, cũng chỉ muốn nghe Mạc Huệ Linh kêu, làm sao có thể muốn nghe cô kêu.
Lâm Triệt vỗ đầu bản thân, ảo não không biết làm sao.
Người hầu thấy được, vội đi tới:
Phu nhân, ngài như thế nào?
Lâm Triệt buồn bực nói:
Không có việc gì, tôi chỉ là có chút đau đầu.
Người hầu nhỏ giọng nói:
Phu nhân, tiên sinh buổi tối phỏng chừng ngủ không ngon, cho nên tâm tình không được rồi, sắc mặt mới có thể rất kém, phu nhân không cần lo lắng.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên:
Anh buổi tối ngủ không ngon sao? Sẽ không phải là bị tôi ép buộc chứ?
Người hầu nói:
Không phải, tiên sinh nửa đêm tắm nước lạnh, cho nên mới ngủ không ngon.
Cái gì?
Lâm Triệt không biết nói gì:
Tiên sinh các người cũng thật cổ quái, đang tốt lành sao lại tắm nước lạnh.
Người hầu cũng không biết, chỉ có thể đoán nói:
Vừa mới tôi còn nhìn thấy bác sĩ Trần đi đến, khả năng là tiên sinh gần nhất đã đổi phương án trị liệu mới.
Lâm Triệt lắc đầu, nghĩ rằng, bệnh này của Cố Tĩnh Trạch thật đúng là phiền toái.
Mà lúc này, trong phòng sách của Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bác sĩ của mình:
Tôi cảm thấy gần nhất thân thể có biến hóa mới.
Trần Vũ Thịnh trị liệu cho Cố Tĩnh Trạch không là một ngày hai ngày, từ lúc anh bắt đầu phát bệnh đến bây giờ, đã mười mấy năm, cho nên lúc này nghe anh nói như vậy, chính là nhàn nhạt hỏi:
Cái gì biến hóa?
Chính là, thời điểm gần nhất chạm vào Lâm Triệt, tôi cũng không có rất cảm giác khó chịu, cũng không phát bệnh sởi, tôi suy nghĩ, có phải không phải bởi vì tôi và cô ấy từng có quan hệ thân mật, cho nên đối với cô mới không bài xích như vậy.
Trần Vũ Thịnh buông tay nói:
Tôi cảm thấy đây cũng có khả năng.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mi:
Tôi muốn đáp án xác thực, không có khả năng.
Trần Vũ Thịnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
Tiên sinh, bệnh của anh vốn cũng là cổ quái cực kỳ, toàn bộ thế giới đại khái chỉ có một mình anh bị, tôi cũng chỉ có thể nghiên cứu trường hợp của anh, cho nên tôi làm sao có thể cho anh một đáp án xác thực.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch hạ xuống, biểu cảm âm trầm.
Trần Vũ Thịnh thở dài nói:
Nhưng mà, tiên sinh anh chính là không thể đ-ng vào phụ nữ, cũng không phải không có công năng, công năng thân thể của anh vẫn bình thường, lại có cảm giác với một người phụ nữ cũng là bình thường.
Làm sao có thể.
Cố Tĩnh Trạch nhìn anh:
Tôi đã có Huệ Linh, mà Lâm Triệt theo tôi chính là ngoài ý muốn.
Như vậy... Ngài có thể thử lại phát sinh quan hệ xem, có lẽ sẽ có cảm giác không giống như vậy.
Không, đây không phải là thí nghiệm.
Cố Tĩnh Trạch đứng dậy, cầm lấy quần áo, đi ra ngoài.
Lâm Triệt cũng không phải vật thí nghiệm.
----------------------Ta là đường phân cách -----------------
Trong nhà hàng Tây.
Cố Tĩnh Trạch tao nhã cầm dao trong tay, cắt thịt bò tinh xảo tron đĩa kim loại.
Một bên người biểu diễn kéo đàn violon diễn tấu bản nhạc du dương, toàn bộ nhà hàng xa hoa có vẻ yên tĩnh, bầu không khí thuần chất.
Mạc Huệ Linh cười nói:
Những thứ kia thật sự ăn rất ngon.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu:
Đúng vậy.
Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch thần sắc không đối, kỳ quái hỏi:
Tĩnh Trạch, hôm nay tinh thần anh sao không tốt sao?
Cố Tĩnh Trạch hơi hơi giương mắt lên:
Khả năng buổi tối ngủ không ngon.
Sắc mặt Mạc Huệ Linh khẽ thay đổi có chút suy sụp, ánh mắt hơi u oán, cúi đầu nhìn anh:
Em đã nói rồi, đề nghị anh chuyển ra ở cùng em, anh suy nghĩ như thế nào?
Tay Cố Tĩnh Trạch nắm nĩa dừng một chút:
Còn đang suy nghĩ.
Mạc Huệ Linh một mạch, trực tiếp buông dao nĩa xuống:
Tĩnh Trạch, anh đến cùng có ở nghiêm túc suy nghĩ hay không?
Cố Tĩnh Trạch bị bức bách chất vấn như vậy, trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng mà, anh nghĩ, anh có thể lý giải, Mạc Huệ Linh có lo lắng như vậy, cũng là bình thường.
Anh có nghiêm túc suy nghĩ, nhưng mad, anh không muốn mạo hiểm bị trong nhà phát hiện, em biết anh làm việc là người không thích mạo hiểm, anh càng thích kế hoạch chu toàn, tuyệt đối an toàn, mà không là mỗi ngày lo âu nghĩ có phải bị phát hiện hay không.
Anh... Anh đến cùng là vì sợ hãi bị phát hiện, hay là anh căn bản là không muốn tách khỏi vợ của anh!
Mạc Huệ Linh không thể nhịn được nữa nói.
Cố Tĩnh Trạch ngừng một chút.
Mạc Huệ Linh trực tiếp đứng lên:
Nếu anh không muốn cùng cô ta tách ra, em sẽ rời đi, em rời khỏi, em thành toàn các người, như vậy được không?
Nói qua, Mạc Huệ Linh trực tiếp cầm túi của mình, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cố Tĩnh Trạch buông dao nĩa, ngồi ở chỗ kia, không có đuổi theo ra ngoài.
Anh đương nhiên muốn nói cho Mạc Huệ Linh, anh cùng Lâm Triệt không có gì, nhưng mà, anh cùng Lâm Triệt chẳng phải thật sự không có gì.
Bọn họ tới ít nhất cũng đã từng phát sinh quan hệ thân mật, đây đúng là không thể phủ nhận.
Rất nhanh, anh trở lại trong nhà.
Còn chưa có vào cửa, giống như nghe thấy bên trong, Lâm Triệt ở cùng người nói chuyện điện thoại.
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây