- Là do cô ta chạy như điên trên đường rồi đụng trúng tôi thì tôi mới đụng vào cô ta. Tôi còn không biết rốt cuộc thì cô ta bị làm sao, nhìn có vẻ là tiểu thư mà lại như thế….
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em ấy... Đúng là gần đây hơi có phần điên cuồng.
Lâm Triệt nói:
- Vậy được rồi, dù sao tôi vẫn nên tránh xa cô ta một chút, nếu không cẩn thận lại bị cô ta trách móc.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Được, dù sao sau khi trở về em cũng không còn cơ hội lái xe nữa cho nên em yên tâm, loại chuyện này về sau có lẽ sẽ không xảy ra nữa đâu.
-...
Về đến nhà, Lâm Triệt rửa mặt tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ, rất nhanh sau đó thì Cố Tĩnh Trạch cũng lên giường nằm. Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Này, đêm nay anh không thể ngủ ở bên ngoài được sao? Tôi vừa thiếu chút nữa là toi mạng, anh không thể để cho tôi có không gian riêng tư được à?
Cố Tĩnh Trạch vén chăn lên rồi chui vào trong, một tay chống đầu của mình, nằm nghiêng người nhìn cô:
- Em vừa mới gặp chuyện không may, lỡ ngủ một mình rồi ban đêm gặp ác mộng thì sao?
- Làm sao có thể, bây giờ tôi rất là may mắn, mới thoát chết nên rất vui vẻ, tại sao lại gặp ác mộng?
- Cái này gọi là ứng kích phản ứng sau khi bị thương, chỉ có điều với chỉ số thông minh của em thì đương nhiên sẽ không hiểu. Lúc này em vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, rất dễ sinh ra tật xấu này, lúc này em còn đang hoảng sợ cho nên tất nhiên sẽ không cảm nhận được chuyện này, chờ đến khi em hoàn toàn thả lỏng thì sẽ hiểu thôi!
Lâm Triệt bán tín bán nghi nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Đúng không, nhưng thật ra biện pháp để lừa gạt cô không phải là không có, chỉ có điều cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Lúc này, Cỗ Tĩnh Trạch đi tới, trực tiếp ôm lấy Lâm Triệt.
Lâm Triệt khẽ “ah” một tiếng hoảng sợ, lại thuận thế cùng anh nằm xuống giường.
Cố Tĩnh Trạch ôm cô thật chặt, Lâm Triệt giật mình giãy giụa:
- Anh đang làm cái gì thế, Cố Tĩnh Trạch, đồ lưu manh! Thả tôi ra, nếu không buông tôi ra thì tôi sẽ la lên đó!
Hai tay Cố Tĩnh Trạch gắt gao ôm lấy cô, kề gần tôi cô rồi nói khẽ:
- Xuỵt, đừng nhúc nhích, cứ để tôi ôm chặt em, như vậy sẽ giảm bớt áp lực cho em hơn. Có người nói nuôi trâu chính là để đi cày, thế nhưng tại thời điểm muốn thịt nó, người ta sẽ thả nó vào một cái chuồng riêng biệt, rồi cho nó ăn để khiến cho nó có cảm giác an toàn, cho nên đè ép có thể làm cho người ta buông lỏng áp lực. Em đừng nhúc nhích, cứ để tôi ôm em ngủ như vậy, cam đoan buổi tối em sẽ không gặp ác mộng.
- Thật không?
Lâm Triệt dừng lại hỏi.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đương nhiên là thật, đây cũng là vì muốn tốt cho em thôi!
-...
Lâm Triệt thả lỏng, thấy anh ôm cô chặt chẽ làm cả người cô cảm thấy giống như từng tế bào trong cơ thể anh đều đang an ủi cô, cả người trở nên thoải mái rất nhiều. Có lẽ anh thật sự muốn tốt cho cô nên mới làm như vậy.
Quả thật cô đã hiểu lầm anh rồi. Nghĩ như vậy, Lâm Triệt liền tựa vào ngực của anh rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Cố Tĩnh Trạch cười, cúi đầu nhìn cô ngốc đang nằm trong lòng mình rồi lại ở sau lưng cô cọ cọ tìm vị trí thoải mái rồi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Lâm Triệt tỉnh lại, thì thấy Cố Tĩnh Trạch đi tới ngay chính giữa.
- Đúng là buổi tối tôi không gặp ác mộng
Lâm Triệt xoa xoa đầu nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Thật không?
- Thật mà? Làm sao tôi không nhớ được chứ!
Lâm Triệt thật sự cảm thấy rất thoải mái, một chút ác mộng cũng không có.
- Đương nhiên, mọi người đều phải nằm mơ, tuy nhiên 97% giấc mơ đó đều không thể nhớ nổi.
- Thật vậy sao?
Lâm Triệt nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Tĩnh Trạch rồi nói, nhưng từ trên mặt anh lại nhìn không ra biểu cảm đặc biệt nào.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Đương nhiên, tối qua em gặp ác mộng, một mực muốn đá tôi ra, khó khăn lắm tôi mới có thể kiềm em lại.
- Tôi....
- Tốt rồi tốt rồi, để tôi mua cho em cái điện thoại mới.
Cố Tĩnh Trạch cắt ngang vấn đề của cô, cầm điện thoại đưa cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt nhìn cái điện thoại mới tinh kia, mới nhớ tới ngày hôm qua đã vứt điện thoại di động của mình đi. Cô ngẩn người, giơ tay lên cầm lấy, một bên nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tự nhiên của Cố Tĩnh Trạch.
Không nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch lại cẩn thận như vậy, còn có thể nhớ rõ chuyện cô thuận miệng nói. Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cảm động mà nói:
- Cảm ơn anh!
Cố Tĩnh Trạch nhìn nhìn điện thoại di động của cô nói:
- Được rồi, chỉ là giúp em chuẩn bị thôi.
Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô bấm điện thoại.
- Thẻ trước đã được bổ sung rồi, số điện thoại đã được thêm một vài cái.
- Cái này mà gọi là một vài?
Lâm Triệt cảm thấy thật sự có rất nhiều số đã được thêm vào.
Cố Tĩnh Trạch ngồi ở một bên, lạnh nhạt nói:
- À, có một chút thứ nhìn rất vô dụng nên tôi đã xóa hộ em rồi.
-...
Lâm Triệt sửng sốt, mới ngẩng đầu lên, kinh hô:
- Cố Tĩnh Trạch, ý anh là anh đã xóa cho tôi?
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch bình thản, ung dung ngồi ở một bên ngẩng đầu nhìn phía trước, không nói lời nào, nhưng bộ dạng lại biểu lộc rõ ràng đây là chuyện đương nhiên.
Lâm Triệt mở ra xem một chút, rất nhanh đã phát hiện ra sự khác biệt.
Cố Tĩnh Trạch xóa tên rất nhiều người, trong điện thoại di động của cô cũng không tìm thấy tên của Tần Khanh. Rất nhiều tên của các đạo diễn cũng không có, tên của một ít nam diễn viên quen biết cũng không thấy nữa, ngay cả số điện thoại của Cố Tĩnh Dư cũng đã bị xóa mất.
- Cố... Tĩnh... Trạch. Anh đúng là có bệnh!
Lâm Triệt tức giận nói:
- Những số kia đều là số điện thoại liên quan đến công việc của tôi, sao anh có thể xóa hết như vậy?
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Công việc nên giao cho người đại diện của em làm, chắc chắn người đại diện của em cũng hài lòng với phân công đó, không cần tới lượt em quản những thứ này. Những dãy số này là do trước kia em không có người đại diện nên mới tự giữ lấy để sử dụng trong công việc, nhưng bây giờ em không cần quan tâm chuyện đó nữa, những người này tất nhiên cũng nên xóa đi.
Lâm Triệt nói:
- Còn số của Tần Khanh...
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch mãnh liệt:
- Em còn giữ số chồng chưa cưới của người khác để làm gì?
-...
- Được rồi được rồi, tôi đem số của tôi chuẩn bị xong cho em rồi, là phím số 1. Nếu có xảy ra chuyện gì, em cứ trực tiếp nhấn gọi là được.
- Được rồi…
Lâm Triệt phiền muộn nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch còn nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nếu số điện thoại của tôi lưu thành Cố Tĩnh Trạch cũng không tốt cho lắm. Lỡ bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta!
- Ah, vậy lưu thành cái gì mới được?
Lâm Triệt nghĩ cũng đúng, trực tiếp nhìn thấy tên của Cố Tĩnh Trạch nhất định rất kỳ quái.
Cố Tĩnh Trạch bước qua lấy điện thoại di động của cô rồi nói:
- Để tôi tự đổi lại tên.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đã cài lại tên cho cô, sau đó nhìn tên mới, thoả mãn nhẹ gật đầu rồi mới đem điện thoại di động trả lại cho Lâm Triệt.
Lâm Triệt cúi đầu lấy điện thoại qua nhìn, cái tên mới của anh ta được viết rất rõ ràng, anh ta đem tên của mình đổi thành "Chồng yêu”.
- …
Lâm Triệt ngẩng đầu lên nhẹ nhàng nói:
- Cố Tĩnh Trạch, anh đúng là có bệnh đấy, để như vậy không phải càng rõ ràng sao?
Thấy Lâm Triệt muốn sửa, Cố Tĩnh Trạch giữ điện thoại di động của Lâm Triệt lại:
- Người khác sẽ không biết đó là số của tôi, nhưng ít nhất họ sẽ biết em đã có bạn trai rồi. Thời nay không phải ai cũng đều gọi bạn trai là chồng yêu hay sao?
- Không được, cái này thật buồn nôn!
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:
- Có gì mà buồn nôn, chẳng lẽ tôi không phải chồng của em?
- Tôi… Tôi không phải có ý đó. Nhưng mà chúng ta cũng không phải là kiểu này…
- Kiểu này? Tên của em kế bên tên của tôi trên giấy đăng ký kết hôn, vậy tôi thuộc kiểu chồng nào?