Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giường cô gái làm ầm ĩ.



- Cô có ý gì?



- Ý trên mặt chữ!



- Cô...



Lâm Triệt nói.



- Chuyện của Du gia, tôi sẽ phụ trách. Chỗ này là tiền, ba của Du Mẫn Mẫn thiếu tiền của cô, tôi trả. Nhưng, cô không nên cầm tiền của Du gia, một đồng cũng đừng nghĩ tới.



Na Na nằm ở trên giường đương nhiên không muốn. Năm trăm vạn và hai mươi vạn, chênh lệch cũng không chỉ là nửa đồng.



Cô ta lập tức nói.



- Nghĩ cũng đừng nghĩ tới, năm trăm vạn, một xu cũng không thể thiếu. Không có, tôi muốn hắn vào cục cảnh sát ngồi!



Lâm Triệt không khỏi nở nụ cười.



- Cô muốn tiền đến điên rồi đi.



Lúc này, Cố Tĩnh Trạch ở phía sau, nhìn hai người một chút.



- Số tiền này có thể cho hai người, là vì để hai người ngậm miệng lại. Nếu như phương thức đơn giản nhất không thể khiến cho hai người ngậm miệng, tôi còn có nhiều phương thức khác. Nhìn hai người nguyện ý chấp nhận loại phương thức đơn giản này, vẫn là tình nguyện để chúng tôi xử lý phức tạp một chút.



Hai người đối mặt một người, nhìn ánh mắt Cố Tĩnh Trạch, đều bất đồng đứng lên.



Na Na còn muốn đứng lên nói, lại bị Lục Thanh Hồng một tay ngăn lại.



Hắn nhìn một chút đã biết, Cố Tĩnh Trạch này không tầm thường.



Từ một thân hàng hiệu, đến khuôn mặt không ai bì nổi kia, khí thế hiển nhiên đã vượt tất cả mọi người trong phòng này.



Hắn chớp mắt, người này nhất định không phải người bình thường. Nếu hắn đấu không lại mình, thì cũng sẽ không một mình vào đây, còn thản nhiên như thế.



Lục gia ở trên đường, nói ra cái tên cũng hung ác nhưng xem ra hắn tuyệt đối không sợ.



Lục Thanh Hồng lập tức nói.



- Chuyện này cũng dễ bàn thôi, không biết vị tiên sinh này tên gì.



Cố Tĩnh Trạch đạm mạc liếc hắn một cái.



- Nếu như ngay cả tôi là ai cũng không biết, có thể thấy được cậu không có tư cách đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi.



- Anh...



Mặt Lục Thanh Hồng đen lại.



Hắn thật sự rất muốn mắng người nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Cố Tĩnh Trạch, lại không có cách nào mắng ra miệng.



- Là không muốn nói, hay là không có gì đáng nói! Lục Thanh Hồng cười nói.



Cố Tĩnh Trạch nói,



- Loại khích tướng này đối với tôi vô dụng nhưng lúc đầu tôi cũng chuẩn bị nói cho cậu. Cho dù cậu không có tư cách đứng trước mặt tôi nhưng chuyện nữ nhân của tôi liên quan đến cậu, cho nên tôi nhất định phải xen vào.



Nói xong, một danh thiếp thanh nhã ném trước mặt hắn.



Chuẩn xác không sai ném vào trên mặt bàn.



Hắn sững sờ, cúi đầu vừa thấy, sắc mặt liền tối sầm. Du gia sao lại dính dáng đến đại nhân vật như vậy. Sắc mặt hắn u ám nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà thua, hắn nói.



- Năm trăm vạn đối với Cố tiên sinh cũng không tính là gì, làm sao, cái này cũng không trả nổi sao.



Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng.



- Tiền của tôi đều là từng phút từng giờ kiếm về, không nghĩ lại lãng phí ở trên loại rác rưởi như cậu.



- Anh...



Hắn nói.



- Cố Tĩnh Trạch, anh đừng có mà lên mặt! Không phải chỉ là chút tiền bẩn sao!



Cố Tĩnh Trạch nói.



- Cái tiền bẩn ấy vừa vặn có thể vượt trên cậu, vậy là đủ.



Con mắt Lục Thanh Hồng chuyển động vòng vòng, mình ở trước mặt Cố gia chính là lấy trứng chọi đá. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy, cũng quá thấp kém.



Lâm Triệt thấy thế, ở một bên nói.



- Tiền chỉ có hai mươi vạn, muốn lấy thì lấy, không muốn thì quên đi.



- Không có khả năng! Này, cô đúng là ăn mày đuổi theo xin cơm.



Lâm Triệt nói



- Tôi cảm thấy hai người mới giống loại hành vi này, đến ăn mày cũng không sánh nổi.



Na Na ở trên giường kêu lên.



- Con điếm thối, cô nói cái gì? Cô lặp lại một lần nữa coi!



Lục Thanh Hồng giật nảy mình, vội vã bưng kín miệng Na Na.



Na Na không phục, tức giận nhìn Lục Thanh Hồng.



Lục Thanh Hồng túm lấy Na Na nói:



- Lúc đầu cô ấy cũng không hiểu chuyện nhưng chuyện này cũng là do Du gia làm sai trước.



Cố Tĩnh Trạch nói.



- Nếu như cái gì cũng có thể rao giá trên trời, vừa mới một câu điếm kia, tôi muốn hai người một ngàn vạn, cũng không quá đáng.



- Cái gì? Hai người dựa vào cái gì!



Na Na kêu lên. Sắc mặt Lục Thanh Hồng lại thay đổi, nhanh nói.



- Tôi... Tốt, tôi muốn hai mươi vạn.



Nói xong liền cầm chi phiếu trên bàn lên.



Lâm Triệt nhìn hắn, nói tiếp.



- Nhưng tôi vẫn muốn cảnh cáo anh một lần nữa, hai mươi vạn, là trả cho khoản nợ của Du gia. Anh không thể lại tiếp cận Du gia từng bước một. Nếu như người Du gia tiếp cận sòng bạc của anh, anh nhất định phải đuổi họ đi!



- Cái gì? Phức tạp như vậy sao?



Trong lòng Lục Thanh Hồng vốn nghĩ, dù sao về sau còn có rất nhiều cơ hội để giải quyết Du gia.



Nhà bọn họ có một đứa con gái, lớn lên cũng tươi ngon mọng nước, nếu không trả thay nợ thì lúc gả đi cũng đừng mong có thể gả cho một người tốt.



Hắn mơ ước lâu rồi, mới tính động thủ với Du gia, không nghĩ tới...



Cố Tĩnh Trạch ở một bên nói.



- Nếu như hai người không đuổi, tôi nghĩ, nếu như tôi cho người giúp cậu đuổi, khả năng rất lớn sẽ ảnh hưởng đến làm ăn nhà cậu.



- Anh...



Bị Cố gia đuổi đi, hậu quả sẽ rất cao.



Cho dù Lục Thanh Hồng cảm thấy mười phần không phục nhưng chỉ có thể hướng Cố Tĩnh Trạch nói



- Cố tiên sinh, ngài yên tâm. Du gia về sau sẽ không đi vào sòng bạc của Lục gia tôi, tôi có thể cam đoan với ngài.



- Vậy tôi sẽ rửa mắt mà chờ.



Hắn nói, quay đầu lại nắm tay Lâm Triệt.



Lâm Triệt quay đầu nhìn Na Na ở trên giường một chút, theo Cố Tĩnh Trạch rời khỏi phòng bệnh.



Nhìn xem hai người kia rời đi, Na Na mới tức giận đẩy Lục Thanh Hồng ra.



- Anh là cái đồ vô dụng, người ta đánh em, hai mươi vạn đã muốn đánh em bị thương? Em mặc kệ!



Lục Thanh Hồng đi lên liền cho Na Na một cái tát, đánh cô ta đến choáng váng.



- Em có biết anh vừa nhặt về giúp em một cái mạng không!



- Cái gì?



Cô ta ủy khuất nhìn hắn.



Lục Thanh Hồng hừ một tiếng.



- Đó là ai mà em dám đắc tội, kia là Cố Tĩnh Trạch. Cố gia, em có thể chọc nổi sao?



- Cố... Cố Tĩnh Trạch?



Cô ta che gò má lại, nghẹn họng nhìn trân trối.



Lục Thanh Hồng lẩm bẩm.



- Anh cũng không muốn như vậy nhưng anh cũng không thể vì mặt mũi mà không muốn sống. Em không thấy anh cũng rất tức giận sao nhưng mà anh nhất định không thể động tới hắn ta, cũng chỉ có thể tức giận. Cái Du này gia lúc nào thì có tâm cơ, vậy mà có quan hệ với Cố gia. Về sau chúng ta cũng chỉ có thể núp ở xa.



Cô ta nghe xong, người kia quả nhiên rất lợi hại, trong lòng không khỏi ghen tị.



Đáng tiếc, đó là độ cao người bình thường không thể với được, cô ta ở loại trình độ này, có thể cấu kết được với Lục Thanh Hồng đã không tệ. Cũng không dám mơ tưởng tới cái loại đứng đầu gia tộc như Cố gia.



Sau khi Lâm Triệt giải quyết xong chuyện này, rất nhanh đi tới khách sạn tìm Du Mẫn Mẫn.



Cô ấy ở khách sạn ở mấy ngày, mỗi ngày đều sẽ đổi một nhà, để tránh bị ba cô tìm tới.



Thật sự đã thành thói quen, Du Mẫn Mẫn nhìn còn rất tốt, chỉ là người cũng gầy một vòng.



Lâm Triệt nói.



- Chuyện đã được giải quyết rồi, chị Du cũng đừng có quá lo lắng.



Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt.



- Là... Cố Tĩnh Trạch hỗ trợ.



Cô biết, một mình Lâm Triệt sẽ giải quyết chuyện này không được. Lục gia cũng không phải dễ chọc, nói một hai câu sẽ tùy tiện buông tay.



Lâm Triệt gật gật đầu.



- Đúng vậy, Cố Tĩnh Trạch giải quyết, em chỉ là đi xem.



Du Mẫn Mẫn cảm kích nhìn cô



- Cám ơn em... nhưng... có phải rất tốn tiền không?



Cô không tin đám người kia sẽ không lấy tiền.



Lâm Triệt nói.



- Cũng không tốn nhiều lắm, chỉ đưa cho bọn họ hai mươi vạn làm phí bịt miệng, về sau bọn họ cũng sẽ không để cho ba của chị vào sòng bạc.



Sắc mặt Du Mẫn Mẫn chìm xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt:



- Tiền đó sẽ trừ vào tiền lương của chị, chị sẽ từ từ trả lại cho em, cám ơn em nhiều lắm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK