Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt kháng nghị nói:



- Tôi đắc tội với anh từ lúc nào vậy?



- Hạ loại thuốc này cho tôi... Nếu không phải cô có may mắn, cô cho rằng bây giờ cô còn có thể khoẻ mạnh đứng trước mặt tôi sao?



Cố Tĩnh Trạch nhướng mày nói.



Hiện tại anh vẫn còn cảm thấy kinh ngạc, vậy mà anh trúng chiêu dở hơi nát bét này.



Lâm Triệt hiểu được anh đang nói cái gì, mặt đỏ lên:



- Tôi... Người nào may mắn còn chưa chắc đâu. Tôi cũng đâu được tốt lắm. Từ một người tự do biến thành vợ trên hợp đồng của người khác. Còn phải mỗi ngày đều gặp anh, chịu đựng tính tình quái dị của anh!



Mặt Cố Tĩnh Trạch xệ xuống một chút.



Cô còn oán trách uỷ khuất.



Anh bỗng nhiên đứng dậy, tiến lên một bước, trực tiếp nâng gương mặt nhỏ của Lâm Triệt lên, áp tới gần, nhìn thấy cái cằm tinh xảo của cô, đưa một tay nắm lấy, rồi mới nói với cô:



- Lặp lại lần nữa xem?



Hô hấp lạnh lẽo mang theo hương thơm đột nhiên tới gần, Lâm Triệt giật nảy mình, nhìn qua động tác bỗng nhiên mập mờ của anh, trên mặt không còn biểu tình gì nữa, cứng ngắc nhìn anh, chỉ cảm thấy môi của anh dường như đang ở trước mắt, chỉ cần cô tùy tiện khẽ động đậy một chút, lúc nào cũng đều có thể đụng vào.



Lâm Triệt tranh thủ thời gian nhanh chóng gỡ tay Cố Tĩnh Trạch ra:



- Tránh ra đi, đến gần như vậy, có thấy nóng không.



Gương mặt nóng lên, cô cũng không nhịn được nữa, một chân giẫm lên mu bàn chân của anh, thân hình xinh đẹp khéo léo chen ra từ bên cạnh anh, chạy đi không quay đầu lại.



- Ahh...



Cố Tĩnh Trạch bị giẫm đau đớn.



Lâm Triệt đáng chết này, thật đúng là đã dùng hết sức lực.



Cố Tĩnh Trạch nhíu mày nhìn bóng lưng của cô



- Lâm Triệt, giỏi lắm! Cô đây là dùng xong rồi vứt bỏ sao?!



Lâm Triệt dường như không nghe thấy thanh âm của anh, tranh thủ thời gian chạy vào bên trong, dùng sức đóng cửa lại.



Hô hấp dồn dập, coi vỗ lồng ngực của mình.



Cái đồ lưu manh thối này, lại dám tùy ý đùa giỡn cô.



Hô hấp còn chưa bình ổn được, thanh âm của Cố Tĩnh Trạch lại vang lên lần nữa ở bên ngoài.



Vồn còn vài công việc chưa xử lý tốt, nhưng bị cô quấy nhiễu như thế, bỗng dưng cũng không tĩnh tâm được nữa, Cố Tĩnh Trạch dứt khoát đi đến phòng ngủ.



Lâm Triệt không muốn để tên lưu manh này tiến đến lần nữa, dán trên cửa, cô khoá cửa lại nói:



- Anh đến phòng bên cạnh ngủ đi.



Nghe Lâm Triệt nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói:



- Vì sao tôi phải sang phòng bên cạnh ngủ?



- Cũng không phải chưa từng ngủ ở đó, tôi mệt muốn chết đi được, không muốn bị anh quấy rầy.



Đây đã thành thói quen của cô rồi.



Anh nói:



- Đây là phòng ngủ của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu thì ngủ đó, cô mở cửa ra cho tôi.



- Không mở, tôi vừa đắc tội với anh, làm sao tôi biết anh có trả thù tôi không.



Lâm Triệt tìm được cái cớ, dù thế nào cũng nói không muốn để cho anh tiến vào.



Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng:



- Bây giờ cô thế này sẽ chỉ càng ngày càng đắc tội tôi.



- Dù sao cũng đắc tội rồi, thêm một chút không sao.



- Tốt! Lâm Triệt, như vậy cô không sợ tôi sẽ trả thù cô sao? Đến lúc đó để cho bộ phim của cô không cách nào chiếu được, để công ty phong sát cô...



- Cái gì?



Trong lòng Lâm Triệt hoảng hốt:



- Cố Tĩnh Trạch, anh sẽ không vô sỉ như vậy chứ, chúng ta đã đồng ý sau khi cưới sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của đối phương.



- Tôi đã từng làm nhiều chuyện vô sỉ hơn, cô đừng quên, tôi là nhà tư bản.



Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng nói.



Con mắt Lâm Triệt khẽ động, do dự một chút, cuối cùng vẫn thử thăm dò, hơi hé mở cửa.



Lại không nghĩ tới Cố Tĩnh Trạch tay nhanh mắt lẹ, bàn tay trực tiếp đẩy cửa ra. Lâm Triệt bị hù lui về phía sau mấy bước, Cố Tĩnh Trạch xem xét, "soạt" một tiếng, đứa tay ôm lấy eo cô, kéo Lâm Triệt suýt nữa ngã sấp xuống đất.



Lâm Triệt rên khẽ một tiếng, đến khi kịp phản ứng lại, mặt cô dường như đã dán vào trên mặt Cố Tĩnh Trạch, nhìn Cố Tĩnh Trạch, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt nhanh chóng tăng lên, nhìn qua đôi môi mỏng của anh, hình như cảm thấy cổ họng hơi khàn khàn, nói không ra lời.



Trong mắt cô hiện lên vẻ hoảng hốt, tranh thủ thời gian đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, lại không nghĩ đến, Cố Tĩnh Trạch nhíu mày một cái, trực tiếp giữ lại cổ tay của cô.



Thấy cô không dám nhìn mình, ánh mắt liều mạng né tránh, trong lòng anh càng không vui kéo Lâm Triệt đến:



- Lâm Triệt, cô làm sao thế? Sao gần đây tôi cảm thấy cô đang trốn tránh tôi?



Trong lòng Lâm Triệt giật mình.



Bị phát hiện rồi hả?



- Tôi.... Tôi đâu có tránh anh.



Cô vẫn liều mạng muốn đẩy Cố Tĩnh Trạch ra.



Tay Cố Tĩnh Trạch lại nắm chặt hơn mấy phần:



- Còn không phải trốn tránh? Vậy sao cô không dám nhìn tôi, còn nhất quyết đuổi tôi ra ngoài.



Lâm Triệt vội vàng lắc đầu:



- Làm gì có, là ảo giác của anh thì có.



Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt lại, ngón tay thon dài nhẹ nắm lấy gương mặt của cô, bắt cô nhìn mình.



- Vậy cô nhìn vào mắt tôi rồi nói, cô không trốn tránh tôi.



Lâm Triệt ngẩng đầu, nhìn qua đôi con ngươi u ám như nhìn thấu lòng người, miệng giật giật, nói không ra lời.



Cô thật sự đang trốn tránh anh, bời cô cảm thấy chỉ cần nhìn thấy anh, cả người cô đều nóng lên.



Cô nói nhanh:



- Tôi thật sự không trốn tránh anh, anh mau thả tôi ra!



Cô dùng sức gỡ tay của anh ra.



Cố Tĩnh Trạch lập tức phiền não, nhìn Lâm Triệt quay người, tới gần thêm mấy bước, theo với theo:



- Rốt cuộc cô làm sao vậy Lâm Triệt?



- Cái gì mà làm sao, tôi không có chuyện gì hết, chỉ là gần đây quá bận rộn.



- Vậy tại sao cô phải đuổi tôi ra ngoài?



Cố Tĩnh Trạch đương nhiên sẽ không tin tưởng cô.



- Bởi vì tôi... Tôi và anh ngủ cùng một phòng vốn rất không thoải mái, mà chúng ta cũng là kết hôn giả, lúc người trong nhà hỏi thì nói hiện tại thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt đã qua, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, cho nên thỉnh thoảng ngủ riêng, cũng đâu có sao.



- Lâm Triệt...



Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên có một dự cảm xấu:



- Cô trốn tránh tôi như thế này, chẳng lẽ để ý người đàn ông nào khác rồi sao?



Nếu không phải vậy, Cố Tĩnh Trạch cũng không nghĩ ra vì lý do nào khác.



Lâm Triệt sững sờ.



Cô chưa từng nghĩ tới điều này.



Nhưng nếu anh đã hỏi như vậy, Lâm Triệt dứt khoát nói:



- Tôi vẫn chưa có người đàn ông mình thích. Nhưng tôi vẫn hẹn hò với người khác giới. Nếu không tôi đến tuổi này lại cấm dục, chẳng phải là phí hoài thanh xuân đẹp đẽ sao!



Cô nghĩ, có lẽ cô thật sự cần một người bạn trai, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Tần khanh, cô chưa từng ưa thích bất kỳ người đàn ông nào khác, cũng chưa từng thân cận với bất kỳ người đàn ông nào.



Cho nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, đều sẽ cảm thấy nôn nôn nóng nóng.



Nhất định là hormone của cô phát tán mạnh mẽ dẫn đến việc thể xác và tinh thần không phối hợp, cho nên mới tơ tưởng đàn ông như vậy.



Lông mày Cố Tĩnh Trạch nhíu lại thật sâu, trong mắt dường như hiện lên tia sáng u tối, nhìn thấy môi Lâm Triệt chớp động lên xuống, anh đột nhiên cảm thấy một trận xúc động.



Con ngươi âm u, anh đi tới một bước.



Một tay đè chặt bờ vai của cô, một tay giữ sau gáy của cô lại, trực tiếp hướng về môi của cô, cắn.



Đầu lưỡi đảo qua cánh môi, dường như là theo bản năng, anh liền chui vào trong miệng cô.



Lâm Triệt kinh ngạc đến ngây người, cảm nhận được cái lưỡi trơn nhẵn, mang theo hơi lạnh, tiến vào xâm lược trong miệng mình, nhất thời cả người đều cứng lại một chỗ.



Cố Tĩnh Trạch như muốn hút linh hồn của cô đi, hút đầu lưỡi cô sâu như vậy, đưa lưỡi cô tiến vào trong miệng anh, quấn lấy lưỡi anh chặt chẽ không thể tách rời.



--------



Dịch: BảoNhi



Biên tập: Anna



Team: Mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK