Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Gần đây không có việc gì thì em ở nhà nghỉ ngơi đi, thuận tiện xem qua mấy kịch bản này.” Du Mẫn Mẫn đem một đống kịch bản ném cho Lâm Triệt.



Lâm Triệt vừa thấy, vô ngữ nói: “Mấy cái này là gì vậy?”



Du Mẫn Mẫn: “Đây là các kịch bản đang trong thời gian lựa chọn, em có thể xem trước, nếu hứng thú với cái nào thì nói cho chị biết.”



“Whoaaaa, nhiều vậy sao!” Lâm Triệt ngạc nhiên.



Du Mẫn Mẫn cười cười nói: “Còn chưa hết, kịch bản chị chọn cho em đều là vai nữ chính đó, nội dung cũng không tệ.”



Lâm Triệt: “Vai nữ chính?”



Du Mẫn Mẫn: “Đúng vậy, bây giờ chị sẽ không để em nhận vai phụ nữ, bộ phim đầu tiên nhận vai phụ để làm tiền đề, bộ thứ hai thì em nhất định phải là vai chính, cho nên các kịch bản này đều rất quan trọng, em cứ thong thả lựa chọn đi.”



Hai người cùng nhau bước ra ngoài, lúc này di động của Du Mẫn Mẫn bỗng nhiên vang lên. Cô quay lại nhìn dãy số trên màn hình, nét mặt thoáng thay đổi, liền cười cười với Lâm Triệt rồi ra một góc nhận điện thoại.



Du Mẫn Mẫn: “Ba, có chuyện gì vậy?”



Đầu dây bên kia vang lên tiếng một người đàn ông trung niên: “Con gái, con gái ngoan của ba, ba quyết định cả tà quy chính, mấy năm qua thật xin lỗi con, đã để con và em trai chịu khổ, từ nay ba quyết định sẽ không đánh bạc nữa.”



Du Mẫn Mẫn nghe lời thề son sắt thì khoé môi nhếch lên cười lạnh: “Nói đi, ba lại thua bao nhiêu tiền? Lại cần tôi cho ba bao nhiêu?”



“Không bao nhiêu cả… thật sự không nhiều, lần này ba bị người ta lừa, lúc chơi ván cuối thì…” Đối phương ấp úng.



Du Mẫn Mẫn: “Tôi không có hứng thú nghe ba trình bày. Nói cho tôi biết, thiếu bao nhiêu?”



“Ba vạn… ” Tiếng nói từ đầu đây bên kia nhỏ dần.



Du Mẫn Mẫn: “Ba vạn…! Ba, đây là mấy tháng tiền lương của tôi đó!”



Ba của Du Mẫn Mẫn tiếp tục nài nỉ: “Con gái, ba chỉ có con là con gái, con nhất định phải giúp ba! Nếu không thì họ sẽ bắt mẹ con đi coi như là gán nợ!”



“Ông…” Du Mẫn Mẫn hít một hơi thật sâu: “Ba, xem như là vì mẹ và em trai tôi, ba làm ơn tránh xa họ ra được không? Ba có thể ly hôn với mẹ không?”



“Mày… mày rốt cuộc có còn là con gái của tao không?!” Đối phương tức giận mắng trong điện thoại.



Du Mẫn Mẫn không muốn nói chuyện nữa, cô cúp máy ngang.



Lâm Triệt nhìn thấy sắc mặt Du Mẫn Mẫn có vẻ hoảng hốt, liền hỏi: “Chị Du, có chuyện gì sao?”



Du Mẫn Mẫn cười cười: “Không có gì, chỉ là việc riêng thôi, em cứ về nhà xem kịch bản trước đi, chị có việc không tiễn nhé.”



Lâm Triệt gật gật đầu, thoáng nhìn Du Mẫn Mẫn một chút: “Chị Du, đôi khi em cảm thấy chị thật là thần bí đó nha!”



“Thần bí thế nào?” Du Mẫn Mẫn cười.



Lâm Triệt: “Em và chị là bạn đồng hành với nhau nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghe chị kể về chuyện nhà của chị, càng không biết gì về đời tư của chị cả, mọi người đều nói chị là con người của công việc.”



Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt: “Chị cũng chưa từng nghe em nhắc đến mình là Lâm Lị là chị em, càng không biết em là tiểu thư của Lâm gia.”



Lâm Triệt sửng sốt, hơi rũ mắt, cười lạnh một tiếng: “Chuyện đó không có gì đáng nói cả, nói cũng vô ích, chi bằng tự mình phấn đấu để thoát khỏi những con người đó.”



Du Mẫn Mẫn cười: “Cho nên vì vậy chị rất thích em, em chưa bao giờ oán giận bất kỳ ai. Em nói đúng, nói ra về gia đình mình chỉ vô ích, vậy nên chị chưa bao giờ muốn nói. Nhớ kỹ, không ai hứng thú nghe mình kể khổ cả, chị không thích nói chuyện của mình cho người khác, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có điều phiền muộn, hà tất phải để người khác nghe nỗi sầu của mình, làm vậy đôi khi là tự xát muối lên vết thương của bản thân…”



Nói xong, Du Mẫn Mẫn vẫy vẫy tay, chào tạm biệt Lâm Triệt.



Lâm Triệt nhìn bóng dáng Du Mẫn Mẫn đi về hướng công ty, cảm thấy trong thân ảnh đó có một chút cô đơn, so với hình ảnh kiên cường ngày xưa thật sự khác biệt.



Lâm Triệt ôm một đống kịch bản về nhà, Cố Tĩnh Trạch thấy vậy liền đến cầm phụ cô.



“Đây là gì?” Cố Tĩnh Trạch hỏi.



Lâm Triệt: “Là kịch bản công ty đưa cho tôi chọn lựa.”



Cố Tĩnh Trạch nhướng mày, lấy một tập kịch bản ra xem, trang bìa có ghi tựa ‘Kim Giáp Tình Sự’, tên thật là khó nghe mà…



Lâm Triệt ngồi xuống ghế sofa, để tất cả kịch bản là bàn trà, tựa lưng vào ghế rồi lật từng tập kịch bản để xem.



Cố Tĩnh Trạch đến ngồi bên cạnh, thuận tay lấy một tập kịch bản mở ra: “Để tôi xem giúp em, mấy cái này em sẽ đóng vai chính hả?”



Lâm Triệt: “Đúng vậy, mà anh xem có hiểu không đã?”



Cố Tĩnh Trạch: “Tôi có bằng thạc sĩ văn học của đại học McGill.”



“…”



Lâm Triệt bĩu môi nói: “Những văn học và phim ảnh không giống nhau!”



Cố Tĩnh Trạch: “Nếu đều là nghệ thuật, thì đều cùng một tư duy thông suốt cả.”



Lâm Triệt tay cầm kịch bản, ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch một cách kỳ quái: “Nhưng anh là một thương nhân tư bản, người toàn hơi tiền, sao lại đi học văn học?”



Cố Tĩnh Trạch vẫn xem kịch bản, không hề ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tôi còn là tiến sĩ kinh tế học của đại học Harvard, thạc sĩ tâm lý học của đại học Yale, có tham gia học kinh tế học và quản trị học ở học viện Massachusetts, nhưng thời gian học quá ngắn nên chỉ là học vị học sĩ.”



Lâm Triệt: “…”



Cô lập tức giơ hai tay lên, vẻ mặt sùng bái: “Học bá, xin hãy nhận lấy một lạy của tôi.”



Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên: “Học bá?”



Lâm Triệt nói: “Anh học giỏi thật đó nha!”



Cố Tĩnh Trạch cười: “Thì ra là thế.”



Lâm Triệt không khỏi kỳ quái hỏi tiếp: “Nhưng sao anh có thể đồng thời học nhiều như vậy, khoảng thời gian đại học có bốn năm thôi mà, anh học làm sao mà xong?”



Cố Tĩnh Trạch: “Chẳng lẽ em không biết, đại học được phép học song song nhiều văn bằng sao?”



Lâm Triệt: “Nhưng anh học nhiều vậy đâu có ích lợi gì?”



Cố Tĩnh Trạch: “Đương nhiên hữu ích, hiểu biết luôn mang lại lợi thế.”



Lâm Triệt nhún vai: “Thật khó hiểu mà…”



Cố Tĩnh Trạch nhếch mép cười cười: “Đúng vậy, với não của em thì không hiểu cũng đúng.”



Lâm Triệt hờn dỗi: “Này, Cố Tĩnh Trạch, tốt xấu gì thì tôi cũng tốt nghiệp đại học đó!”



“Em cũng tốt nghiệp đại học sao?” Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu, vẻ mặt không tin.



Lâm Triệt: “Anh không phải nói trước khi kết hôn đã điều tra hết mọi thông tin về tôi sao?”



Cố Tĩnh Trạch: “Những việc vặt vãnh thì cấp dưới sẽ không báo cáo với tôi.”



Lâm Triệt: “…” Đây là ý tứ nói việc học tập của cô không quan trọng ư?



Lâm Triệt không phục nói: “Tôi tốt nghiệp đại học sân khấu điện ảnh, là khoa chính quy đó!”



“À, thật không?” Cố Tĩnh Trạch nhướng mày hỏi.



Lâm Triệt có chút chột dạ: “Đương nhiên, tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp mà!”



Cố Tĩnh Trạch: “Vậy sao? Vậy em đạt được bao nhiêu học bổng?”



Lâm Triệt càng thêm chột dạ, nhấp miệng suy xét xem nên nói như thế nào.



Cố Tĩnh Trạch cười nói: “Xem là không đủ tiêu chuẩn đạt học bổng rồi.”



Lâm Triệt phụng phịu: “Không phải, tôi tốt nghiệp với thành tích 61 điểm, xem như đạt tiêu chuẩn mà!”



Cố Tĩnh Trạch nhướng mày: “61 điểm… Lâm Triệt, thành tích học tập của em thật kém nha!”



Lâm Triệt: “…” Lúc này cô mới phản ứng lại, anh đang trêu chọc cô: “Anh đúng là gian thương!”



“Không phải là em thích gian thương như tôi sao?” Cố Tĩnh Trạch tiến đến gần một chút, thích thú nhìn khuôn mặt hờn dỗi của cô, thật muốn đưa tay bóp lấy gò mắt mịn màng kia.



Anh không hề cảm thấy ghét bỏ gì kết quả học tập của cô, trêu chọc cô quả nhiên rất thú vị. Ngược lại, dáng vẻ sùng bái của cô làm lòng anh rạo rực, nhất thời tâm tình thật vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK