Mạc Huệ Linh đang truyền dịch, vẻ mặt ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch ngồi bên cạnh.
- Tĩnh Trạch, đau quá. Anh nhìn xem có phải là miệng vết thương lại rách ra thêm rồi không?
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn nhìn, nơi đó thực ra chỉ có một vết xước rất nhỏ. Vì thế lạnh nhạt nhìn Mạc Hiểu Linh nói:
- Không có vấn đề gì lớn cả. Em cũng không cần quá sợ hãi.
Mạc Huệ Linh bĩu môi nói:
- Nếu lỡ như lưu lại sẹo thì sao? Em ghét nhất là trên người có vết sẹo. Anh nhìn xem, trên người em đến một vết sẹo nhỏ cũng không có. Nếu như thật sự có sẹo, em sẽ hận Lâm Triệt đó đến chết.
- Không sao đâu. Chỉ là bị trầy một chút, sẽ không lưu lại sẹo đâu.
Anh nói:
- Dù sao Lâm Triệt cũng không cố ý, em cũng không nên đổ lỗi cho cô ấy.
- Anh cho rằng cô ta không cố ý? Em thì nghĩ rằng rõ ràng cô ta có mục đích cả. Nếu không tại sao nhiều người như vậy cô ta lại không đâm mà lại hướng về phía em?
Cố Tĩnh Trạch biết rằng dù anh có nói gì đi nữa thì cô ta cũng không nghe nên cũng không nói gì nữa. Chỉ nói với cô ta:
- Em hãy xem Ti Vi một lúc đi. Đừng nghĩ về việc này nữa.
Cố Tĩnh Trạch đưa cho cô ta cái điều khiển từ xa, nâng cổ tay mình lên nhìn đồng hồ. Đã lâu lắm rồi, tại sao còn chưa tìm thấy Lâm Triệt? Người phụ nữ chết tiệt này, cũng không biết đã trốn đi đâu rồi.
Mạc Huệ Linh chán ngắt, lấy điều khiển từ xa từ chỗ anh. Nhưng cô ta vẫn chuyển kênh liên tục và đột nhiên thấy một tin tức khẩn cấp.
- Vừa mới nhận được tin tức, một chiếc xe Porsche gặp tai nạn bị treo ở trên cầu vượt, khiến cho giao thông bị ùn tắc, tình trạng thương vong cho đến hiện tại vẫn chưa được xác định. Theo tin tức, ở trên xe là một cô gái trẻ tự lái xe, không uống rượu khi điều khiển ô tô. Còn lại các thông tin khác chưa thể cập nhật. Bây giờ hiện trường tai nạn đang được cứu hộ khẩn cấp. Nhưng vì vị trí của chiếc xe ở nơi rất nguy hiểm nên kế hoạch giải cứu rất khó thực hiện.
Mạc Huệ Linh tỏ vẻ không quan tâm, định tiếp tục đổi kênh. Nhưng lập tức bị Cố Tĩnh Trạch ngăn lại.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Bức ảnh được truyền lên ti vi là một chiếc xe Porsche màu vàng, bị treo ở trên cầu.
- Lâm Triệt…
Cố Tĩnh Trạch không ý thức được rằng trong một khoảnh khắc kinh hãi, anh đã gọi tên Lâm Triệt.
Mạc Huệ Linh nghe thấy tên Lâm Triệt, mới nhanh chóng nhìn hình ảnh được phát trên màn hình ti vi, thì thấy trên màn hình chính là chiếc xe kia.
Là Lâm Triệt gặp tai nạn giao thông?
Tự dưng Mạc Huệ Linh trong lòng phát sinh cảm giác sung sướng, quên mất chân mình đang bị đau, vỗ tay một cái. Trong lòng có cảm giác vui sướng của sự trả thù.
- Đáng lắm. Anh nhìn xem, đây chính là báo ứng. Ai bảo vừa nãy cô ta cố tình đâm em. Đây đúng là ý của ông trời muốn trừng phạt cô ta đi.
Cố Tĩnh Trạch nghe được những lời đó, cúi đầu nhíu mày nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh vẫn không để ý đến cái nhìn đầy sát khí của Cố Tĩnh Trạch, bởi vì chỉ cần nghĩ đến Lâm Triệt gặp phải nguy hiểm, không chừng mạng cũng không còn, thì trong lòng không kìm được mà vui mừng.
Nếu như Lâm Triệt thực sự chết thì quá tốt, Cố Tĩnh Trạch sẽ ngay lập tức là của cô ta.
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nói:
- Hừ, cái này được coi là tự làm tự chịu. Người xấu không thể sống bình yên được.
Cô Tĩnh Trạch lập tức hất Mạc Huệ Linh ra, cô ta nhanh tay bắt được tay áo của anh.
Lúc này, Mạc Huệ Linh mới cảm nhận được rằng người bên cạnh mặt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mạc Huệ Linh nghĩ một lúc, tự hỏi có phải vừa rồi tại mình vui quá mà lỡ nói bậy điều gì.
Tuy nhiên, cô ta ghét Lâm Triệt. Hơn nữa Lâm Triệt gặp tai nạn cũng không phải tại cô ta. Cô ta nói thế cũng chẳng có gì không phải.
- Anh sao vậy Tĩnh Trạch?
Cô ta hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Tĩnh Trạch ánh mắt đầy sát khí nhìn cô.
- Huệ Linh, sao em có thể nói như vậy. Kể cả em và người ta không quen không biết thì đó cũng là một mạng người. Một người vô tình gặp phải tai nạn, ngay lập tức sẽ chết sao? Em lại có thể vì người ta gặp phải tai nạn mà vui mừng ra mặt? sao em có thể sống như vậy chứ? Em là một con người độc ác như vậy sao?
- Em…em…em không có ý đó.
Mạc Huệ Linh nói:
- Em cũng chỉ buột miệng nói ra vậy thôi. Anh cũng biết đấy, con người em là như vậy, “khẩu xà tâm phật”.
Cố Tĩnh Trạch chỉ cảm thấy rất thất vọng. Nhìn cô ta chằm chằm một lúc lâu. Môi mím thành một đường thẳng tắp. Không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.
- Này, Tĩnh Trạch, sao anh lại đi vậy?
Mạc Huệ Linh tức giận nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Thế nhưng trong lòng lại phát sinh cảm giác chết chóc. Đáng, đáng lắm! Lâm Triệt, cô tốt nhất là cứ như vậy ngã chết luôn đi. À không, cô nên ngã trở thành một bộ dạng xấu xí. Có như vậy Tĩnh Trạch mới không để cô vào mắt nữa.
Trên cây cầu.
Tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, rất nhiều người cùng đứng tụ tập theo dõi.
Đội trưởng đội cứu hộ đang hướng dẫn mọi người ứng cứu. Tay cầm chai nước, mắt nhìn chiếc xe lạ không rời.
- Chiếc xe này là của ai vậy? Tại sao trước giờ chúng ta chưa từng gặp?
- Nó trông như là một chiếc xe mới. Hình như cũng không phải loại xe tồi.
- Làm thế nào chứ? Cái xe nào có biển số cũng phải đi đăng ký. Tại sao chúng ta chưa từng thấy qua chứ. Nhưng tôi chắc chắn rằng loại xe này không phải tầm thường, chỉ có nhà giàu mới có thể đi được.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đưa tin tức tới.
- Đội trưởng, đội trưởng, không hay rồi. Bên ngoài có một đám người lạ kéo đến, nói rằng người trên xe chính là phu nhân của Cố gia.
- Cố gia? Là Cố gia nào vậy?
- Còn có Cố gia nào ở đây nữa? Chính là Cố gia của nước C chúng ta.
- Con mẹ nó!
Ly nước trong tay của đội trưởng lập tức rơi xuống đất. Từ chối đi xem, lấy kính nhòm quan sát tình hình bên kia.
- Bậy giờ… Đội trưởng, chúng ta phải làm sao?
Người bên cạnh cẩn thận hỏi lại.
- Còn phải hỏi làm sao bây giờ?
Đội trưởng quay đầu lại, hấp tấp xông ra ngoài.
- Mau đi cứu người đi. Các cậu muốn chết rồi phải không? Nếu không thì mau nhanh đi cứu người. Mẹ nó mau họp, bàn việc cứu người.
Bên ngoài, các phóng viên trực tiếp nhanh chóng bị đuổi đi hết.
- Nào. Đi nhanh đi. Đừng chụp, đừng chụp.
- Này! Mới vừa rồi chụp đâu có ai nói gì? Sao bây giờ lại cấm?
Các phóng viên nói một các bối rối.
Các phóng viên rất để ý tới các thông tin về tài xế nữ, ô tô, xe hơi, tai nạn giao thông. Chắc chắn đó sẽ là một đề tài rất tốt, thu hút nhiều sự chú ý của độc giả.
- Dù sao thì cũng không được chụp. Không cho các cô các cậu viết. Nếu như còn cố tình viết, hậu quả mọi người tự gánh lấy. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người.
Ngay lập tức các phóng viên trực tiếp ở hiện trường bị đuổi đi hết. Mọi người nghe đội cứu hộ nói vậy cũng không dám làm càn nữa, nhanh chóng kéo theo các thiết bị dời khỏi hiện trường.
Lâm Triệt nghĩ rằng người ta sợ cô sẽ chết, không dám động. Cứ nghĩ rằng mình sẽ bị bỏ lại. Chắc hẳn sẽ không được cứu.
Nhưng một lúc sau, có một đám người đổ xô lên chỗ cô, tìm cách kéo cô xuống.
Đội trưởng đã đích thân tới gặp cô.
- Thưa, thưa Cố phu nhân, phu nhân có bị thương chỗ nào không? Mau mang cáng tới đây, cứu người trước.
- Không sao. Tôi không sao cả, chỉ bị một vết bầm nhỏ thôi.
Lâm Triệt vội đáp lời.
Những người đang xem bên ngoài đều có cảm giác hụt hẫng. Họ đến đây là để xem náo nhiệt. Không ngờ rằng nhanh như vậy đã kết thúc.
Có người nói:
- Tôi vừa nghe nói, người trong xe không phải nhân vật tầm thường. Vì vậy mới được cứu nhanh như vậy.
- Phóng viên cũng đã bị cưỡng chế di dời, không cho phép chụp ảnh nữa cơ mà!
- Trời ạ! Đó phải là một nhân vật tai to mặt lớn tới mức nào mà khiến cho đội trưởng nọ sợ hãi tới như vậy chứ.
Nhưng ở thành phố B, người giàu có ở đâu cũng thấy. Đáng ra đội trưởng nên quen với điều đó từ lâu. Xem ra nhân vật này quả thực không phải là dạng tầm thường. Có vẻ như là một người cực kì, cực kì lớn.