Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của Lâm Triệt cũng trừng lên.
Được, tôi xin lỗi, chuyện này là tôi không đúng, tôi không nên nói như vậy.
Cố Tĩnh Trạch kéo kéo quần áo nói.
Lâm Triệt gật gật đầu:
Tôi nhận lời xin lỗi của anh, dù sao về sau cũng sẽ không thể chạm vào anh nữa, kỹ thuật của anh thế nào tôi cũng sẽ không nhắc lại nữa.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch càng thêm đen.
Thật vất vả, mới không lại phát hỏa, anh nói:
Thời điểm ở cùng một chỗ, chúng ta vẫn phải như đôi vợ chồng bình thường, dùng chung phòng ngủ, để tránh bí mật trong nhà khó giữ nếu càng nhiều người biết, truyền đến Cố Gia, chúng ta cũng không xong đâu, tôi tôn trọng tự do của ngươi khác, cô có thể kết bạn, có thể có sinh hoạt cá nhân của bản thân, tôi sẽ không cố hỏi, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Yên tâm, con người của tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, đã kết hôn với anh, tôi sẽ không tùy tiện truyền ra tin tức hẹn hò với người đàn ông nào, dù sao không mấy năm nữa chúng ta cũng sẽ ly hôn, vài năm nay tôi còn nhịn được.
Tốt, như vậy thành giao.
Thành giao.
Đương nhiên, tuy rằng bọn họ kết hôn, nhưng mà theo bản chất mà nói, bọn họ cùng cầm giấy hôn thú lại giống như hai người không quen biết.
Cố Tĩnh Trạch hình như là hoàn thành nhiệm vụ gì, lại không liếc mắt nhìn cô vợ mới cưới một cái, quay đầu nhìn người đi theo sau ở bên ngoài phất phất tay.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch cùng nhau xuyên qua chỗ ồn ào, đến một cái sân.
Biệt thự ba tầng lẳng lặng bố trí ở trong sân viện, người ở bên trong cười cười với Lâm Triệt xuống xe, khoanh tay cúi đầu, bộ dáng cung kính có thêm:
Phu nhân, phu nhân có thể gọi tôi là Hồ quản gia.
Vâng.
Lâm Triệt mù mờ ngỡ ngàng nhìn bên trong, một khu vực rộng lớn, đại lộ thẳng tắp, mặt cỏ xanh mượt thân hướng xa xa, nơi này lớn nhìn không tới tận cùng.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt:
Về sau cô theo tôi sẽ cùng nhau ở nơi này.
Hả, anh cũng ở nơi này sao?
Đúng, bằng không cô chuẩn bị vừa mới kết hôn liền ở riêng với tôi?
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nói.
Không phải, tôi chỉ là muốn xác nhận một chút.
Lâm Triệt ngẩng đầu nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
Cha mẹ tôi bình thường sẽ không tới, người hầu trong nhà tùy cô dùng, trang hoàng không thích có thể nói với Hồ quản gia, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng của tôi, còn lại địa phương nào cô cũng có thể tùy tiện động.
Vậy quá không tiện, Lâm Triệt nhanh chóng nói:
Sẽ không, tôi đối nơi này không có gì bất mãn, trang hoàng có chút phiền toái.
Cố Tĩnh Trạch dừng lại, ánh mắt xa cách nhìn về phía cô, động tác tay tùy ý dựa ở một bên góc bàn, cực kỳ tao nhã.
Có phải bộ dáng người xinh đẹp, làm động tác gì đều có thể đẹp trai như vậy không.
Tay Cố Tĩnh Trạch để ở một bên, ngón tay thon dài, mang theo ví tiền, khớp xương rõ ràng, thập phần xinh đẹp, này tuyệt đối là một đôi tay thích hợp dùng ở trên đàn dương cầm.
Hồ quản gia sẽ mang cô làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút.
Anh nói:
Hi vọng cô sẽ nhanh thích ứng.
Hồ quản gia rất nhanh mang theo cô tham quan biệt thự một chút.
Phòng nhiều kinh người, bên ngoài là phòng người hầu, mặt sau là phòng bếp, phía trước là phòng tiếp khách, trên lầu là phòng ngủ, cô cảm thấy nếu bản thân cô đi bộ ở trong này, nhất định sẽ lạc đường.
Tuy rằng Lâm gia coi như là gia đình có máu mặt, nhưng mà rõ ràng cùng nơi này là một ở trên trời, một ở dưới đất.
Cô quay đầu nhìn Hồ quản gia:
Đây là nhà của Cố Tĩnh Trạch?
Đúng, phu nhân, về sau nơi này cũng là nhà phu nhân.
Lâm Triệt nhìn nơi này:
Cố Tĩnh Trạch thoạt nhìn rất có tiền à.
Đúng phu nhân.
Hồ quản gia có chút hồ nghi nhìn cô.
Hồ quản gia mỉm cười nói:
Tuy rằng tiên sinh nhìn ở chung không được tốt lắm, nhưng mà, tiên sinh là người tốt, phu nhân chậm rãi sẽ thích ứng, mời phu nhân đi nghỉ ngơi.
Lâm Triệt đẩy hai cánh cửa phòng ngủ làm bằng gỗ đào ra.
Trước mặt, đã thấy được nửa người
** của Cố Tĩnh Trạch đứng ở bên cạnh cửa phòng tắm.
Thân hình màu mật ong vừa mới tắm rửa qua, khiến thân thể cao to của anh, càng thêm vài phần gợi cảm, cơ bắp cân xứng dán tại trước ngực cùng trên cánh tay, thoạt nhìn hình thái hoàn chỉnh, hình tam giác ngược hoàn mỹ, vật phía dưới rõ ràng lại xông ra.
Lâm Triệt sửng sốt nửa ngày mới phản ứng kịp, anh sao lại không mặc quần áo!
Khăn tắm rộng thùng thình màu trắng phía dưới, lung lay sắp đổ, Lâm Triệt theo bản năng sợ hãi kêu ra tiếng, lui ra ngoài đồng thời đùng một cái đóng cửa lại.
Bên trong, Cố Tĩnh Trạch không vui nhíu mày, nhất thời có chút hối hận không nên dễ dàng đáp ứng người nhà, kiểu người phụ nữ anh thích, là kiểu tao nhã tự nhiên, thục nữ bình tĩnh thoải mái, có quy tắc, có lễ nghi, thật sự giống như Mạc Huệ Linh, nhưng mà, hiện tại anh bởi vì một lý do không hiểu ra sao cả, cưới người quá mức bất đồng với hoàn cảnh sinh hoạt của bản thân.
Nhưng mà, cô hiện tại quả thật đã là vợ hợp pháp của anh.
Lâm Triệt đứng dán ở của, ôm ngực bản thân, vẫn cảm thấy nó kịch liệt nhảy lên.
Một màn vừa mới nãy lại xuất hiện ở trong đầu.
Người đàn ông này thật sự rất gợi cảm, dáng người hoàn mỹ làm cho người ta muốn chảy máy mũi.
Nhưng mà Lâm Triệt cũng rất rõ ràng, người đàn ông này chính là một cái ngoài ý muốn, anh tuy rằng là chồng của cô, nhưng mà, dù sao cũng chỉ là hợp đồng.
Cửa bị người kéo ra, Cố Tĩnh Trạch đã mặc xong quần áo, một thân quần áo thanh nhã nhẹ nhàng, thu lại một chút sắc bén trên người anh, chính là người thoạt nhìn vẫn lạnh lùng làm cho người ta phát lạnh.
Nhìn lướt qua Lâm Triệt, anh nói:
Cô còn muốn tiến vào không?
Lâm Triệt sửng sốt một chút, vội nói:
Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi đi vào.
Trước đây anh đã nói qua, sau khi kết hôn bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, chỉ cô vẫn chưa thích ứng mà thôi.
Ba bước thành hai bước đi nhanh đến trong phòng ngủ, ở dưới mắt lạnh đã hình thành thì không thay đổi của Cố Tĩnh Trạch, đóng cửa lại.
Cô biết bản thân vừa mới phản ứng có chút quá kịch liệt, nhất thời có chút bất đắc dĩ nói với anh:
Xin lỗi anh, vừa tôi không phải cố ý dọa anh, chính là... tôi dù sao còn chưa thích ứng tôi đã kết hôn, cả chuyện hiện tại sinh hoạt cùng với anh, cho nên mới sẽ như vậy.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sáng sủa của cô dừng lại một chút, so với những người phụ nữ khác, làn da cô trắng như là lộ ra ánh sáng, trơn nhẵn non nớt như da trẻ con, anh dừng một chút, mới dời ánh mắt qua.
Nhìn về phía bên cạnh, anh nói:
Tôi mặc kệ trước cô có thói quen xấu gì, nhưng mà, tôi hi vọng cô ở trong này đầu tiên phải thích ứng, vào cửa sẽ phải học gõ cửa.
Lâm Triệt không nói gì nói:
Anh đây là đang trách tôi không gõ cửa tiến vào sao? Tôi cũng không biết anh thế nhưng lại không mặc quần áo, tôi cảm thấy anh hẳn là thích ứng trước một chút, hiện ở trong này còn ở một người, không còn một mình anh, anh hẳn là không nên lại tùy tiện để thân thể trần truồng đi nơi nơi.
Cô...
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch tối đen, bắn về phía người phụ nữ già mồm át lẽ phải.
Lâm Triệt chính là nhịn không được, vốn suy nghĩ tốt, muốn hòa bình ở chung, nhưng mà, người đàn ông này chính là có một loại năng lực, nói gì nói đều giống như mang theo châm chọc, vô hình trung khiến hai người trong lúc đó lại giương cung bạt kiếm lên.
Cô là có chút không thích ứng được khi ở chung cùng anh mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch quyết định không cùng loại người phụ nữ này tiếp tục cãi nhau nữa, cầm chăn đi đến chỗ sofa.
Lâm Triệt vừa thấy, vội hỏi:
Để tôi ngủ ở trên sofa.
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây