Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt bị người ta nâng ra ngoài, liếc mắt một cái thì thấy Cố Tĩnh Trạch đang đi tới. Anh kéo cửa xe ra rồi từ trên xe bước xuống. Gió trên cầu rất lớn, nhất thời thổi bay cả vạt áo của anh. Quần áo anh phấp phới, lộ ra áo sơ mi màu trắng ở bên trong, bên ngoài khoác tây trang màu xanh nước biển. Áo khoác tuỳ ý bay bay, bộ dáng vô cùng đẹp trai.



Cố Tĩnh Trạch đi tới vài bước. Có người nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thật sự tới, chạy nhanh ra xa một chút. Rất nhanh, Cố Tĩnh Trạch đã tới chỗ bên cạnh Lâm Triệt.



Lâm Triệt vừa mới trải qua khoảnh khắc sinh tử, cũng từng nghĩ rằng, có phải mình sẽ không còn được gặp lại Cố Tĩnh Trạch nữa hay không? Vừa mới sợ hãi, lúc này nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch mới tạm thời thả lỏng, cả người đều run rẩy lên.



Đúng vậy, một chút nữa là không còn thấy được Cố Tĩnh Trạch, thiếu chút nữa cô đã chết. Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô vươn tay tới:



- Cố Tĩnh Trạch, tôi...



Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt tái nhợt, môi bị dọa đến run lẩy bẩy, trong lòng lại thấy tức, lại thấy giận. Rất muốn đi lên mắng cô một trận, nhưng mà nhìn bộ dáng lúc này của Lâm Triệt lại chỉ có thể một tay kéo cổ tay của cô, một tay đem người ôm vào trong lòng ngực. Đến khi ôm Lâm Triệt ở trong ngực mới cảm thấy tâm trạng đang không ổn định trở lại bình thường. Tuy rằng chuyện vừa rồi chẳng qua chỉ là mấy chục phút nhưng lại có cảm giác như một giây dài tận một năm.



Lúc nhìn thấy tin tức, thậm chí anh còn không dám nhìn vào chiếc xe kia một cái, chỉ cảm thấy nếu nhìn rồi trong lòng liền hận không thể từ trên xe nhảy xuống tự mình chạy tới cứu cô. Nhưng mà anh không phải siêu nhân, anh không biết bay, anh chỉ có thể chạy nhanh gọi người lại đây giúp đỡ. Anh biết mình phải bình tĩnh, không thể để bản thân hoảng loạn. Không có thời gian lo lắng hay sợ hãi, khi đó, trong lòng anh chỉ có một ước niệm (1), đó chính là muốn cứu cô.



Lúc này thấy cô rốt cuộc cũng bình yên vô sự, bắt đầu nghĩ về việc mới xảy ra làm anh bắt đầu sợ hãi.



Nếu cô ngã xuống ở đây, chắc chắn là phải chết không còn nghi ngờ gì. Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc ăn cái gì mà lại không biết quý trọng mạng sống như vậy. Dám một mình lái xe ra ngoài, thật là không muốn sống nữa rồi.



Nếu cô chết đi... Cố Tĩnh Trạch không dám tưởng tượng đến, thế giới không có cô, sẽ thành cái bộ dạng gì.



Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Triệt, lúc này anh cũng không đành lòng mắng cô, chỉ có thể ôm cô, chạy nhanh đến bệnh viện.



Ở trên xe, Lâm Triệt thật ra cũng rất sợ, cô vẫn luôn ôm vòng eo của anh, ngồi ở trên người siết chặt người anh. Loại cảm giác này làm lửa giận trong lòng Cố Tĩnh Trạch giảm xuống không ít, cúi đầu nhìn cô quấn chặt lấy mình, đầu cũng thành thật dán vào ngực anh, vẫn không nhúc nhích. Lúc bị thương tức khắc trở nên giống như nai con, làm gì cũng thành thật.



Cười cười, anh cũng ôm sát thân thể Lâm Triệt, nhìn phía trước, xưa nay chưa bao giờ yên ổn như vậy.



Rất nhanh thì tới bệnh viện.



Cố Tĩnh Trạch kêu bác sĩ kiểm tra cho cô nhanh một chút. Bác sĩ quan sát Lâm Triệt, trên người cô bị trầy da. Tuy rằng chỉ là trầy da, nhưng diện tích trầy vẫn rất lớn.



Cố Tĩnh Trạch nhìn, nhíu mày rồi cúi đầu nói với bác sĩ:



- Tôi không hy vọng mặt cô ấy sẽ để lại sẹo.



Bác sĩ ngẩng đầu vội nói:



- Cố tiên sinh yên tâm, chỉ là trầy da thôi. Vết thương ngoài da chắc chắn sẽ không có sẹo, chúng tôi sẽ chuyên tâm xử lý.



Bác sĩ nói, vì khẩn trương nên dùng sức hơi lớn, đùi Lâm Triệt cũng tự giác co rụt lại.



Bác sĩ bị doạ nhanh chóng nói:



- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi dùng sức hơi lớn.



Cố Tĩnh Trạch nhăn mày, đi lại gần:



- Không biết cẩn thận sao?



Lâm Triệt vội nói:



- Không cần không cần đâu, anh dữ như vậy làm gì?



Cô nhìn bác sĩ xinh đẹp trẻ tuổi:



- Cô làm chậm một xíu đi, không sao đâu. Cái này chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đau, cô càng khẩn trương thì làm càng không tốt đó.



Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn cô một cái.



- Vết thương như thế mà nhỏ à?



Lâm Triệt nói:



- Thôi đi, lần trước bị xuất huyết động mạch chủ còn nặng hơn nhiều. Vết thương nhỏ này cũng thường thôi. Hồi bé lúc tôi tập chạy xe đạp cũng thường xuyên bị thương như vậy, không sao cả. Mấy ngày sau liền kết vảy, một năm nữa cũng không nhìn thấy miệng vết thương.



- Một năm...?



Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống.



- Bác sĩ, tôi không hy vọng cô ấy phải tới một năm mới khoẻ được.



Bác sĩ khó xử nhìn Cố Tĩnh Trạch.



- Cái này... không phải là không thể rút ngắn thời gian. Ít nhiều thì màu sắc của làn da xung quanh không đều một chút, nhưng miệng vết thương phải không quá lớn.



Lâm Triệt thấy thế vội nói:



- Không đều thì tôi có thể lấy phấn để che một chút sẽ không sao, bác sĩ cứ đi thong thả.



Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn người phụ nữ lắm miệng này.



Lúc này, còn không chịu câm miệng.



Cố Tĩnh Trạch nhìn cô.



- Tịch thu xe.



-...



Lâm Triệt không thể tin nhìn Cố Tĩnh Trạch



- Tại sao?



Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt.



- Em còn dám hỏi tại sao, mau hứa về sau em không bao giờ lái xe nữa.



- Tôi... Tôi...



Lần này cô chỉ là không cẩn thận thôi mà.



Cố Tĩnh Trạch cảm thấy rất kỳ quái “cô hoàn toàn khác với Mạc Huệ Linh, nếu Mạc Huệ Linh gặp một vết thương nhỏ cũng sẽ kêu la kinh thiên động địa, thiếu chút nữa cô đã chết còn vô tâm vô phế như vậy. Thật không biết, rốt cuộc cô lớn lên bằng cách nào?”



Lâm Triệt nói:



- Nhưng mà anh mua xe cho tôi nếu tôi không sử dụng nữa thì không tốt lắm đâu!



Lâm Triệt cẩn thận kéo kéo ống tay áo anh.



- Về sau tôi sẽ cẩn thận mà... Anh tặng quà cho tôi, tôi không muốn để quà anh tặng ở gara đâu.



Nghe cô nói như vậy, tâm Cố Tĩnh Trạch mềm lại rất nhiều.



Nhưng mà nghĩ đến hôm nay của cô xảy ra chuyện như vậy, vẫn sắc bén nói:



- Tôi tìm cho em một tài xế, dù sao thì đời này em đừng nghĩ tới việc lái xe nữa.



-...



Lâm Triệt bĩu môi:



- Đúng là bá đạo.



Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô.



- Lúc trước tôi không nên mua xe cho em.



Lần sau tặng quà nên tặng món đồ nào nhẹ nhàng, an toàn một chút thì tốt hơn.



Nếu không, không biết tới lúc nào người phụ nữ này sẽ đùa chết bản thân mình.



- Nhưng mà tôi đâu có kêu anh mua xe cho tôi.



Lâm Triệt nói.



Cố Tĩnh Trạch nói:



- Lúc ấy là tôi tính sai, đánh giá cao chỉ số thông minh của em. Hiện tại tôi mới biết, em tuyệt đối không đơn giản chỉ là sát thủ đường cái như vậy, em là sát thủ đường cái siêu cấp biến thái.



-...



Lâm Triệt nói:



- Làm gì nguy hiểm như vậy?



- Còn không nguy hiểm?



Lâm Triệt nghĩ, được rồi, có hơi nguy hiểm, nhưng mà cũng không cần phải hung dữ như vậy chứ.



- Lúc ấy tôi nhất thời kích động, quên lái xe không thể nghe điện thoại.



-...



Cố Tĩnh Trạch đang suy xét việc tìm cho cô trợ lý tư nhân để nhắc nhở cô, cái đầu này của cô, đúng là cái gì cũng có thể quên được.



Lâm Triệt đột nhiên nhớ tới.



- Tôi còn muốn gọi cho chị Du một cuộc điện thoại, sao lại không thấy điện thoại của tôi rồi?



Lúc này cô mới nhớ tới, đã không biết điện thoại đang ở nơi nào.



Cố Tĩnh Trạch đưa điện thoại cho Lâm Triệt.



- Dùng của tôi trước đi.



- Ừ, thật là tốt bụng.



Lâm Triệt cầm lấy, đột nhiên nhớ ra mình không nhớ số.



Cố Tĩnh Trạch buồn bực trừng mắt nhìn cô một cái, nhìn Tần Hạo đang ở ngoài nói:



- Cậu có số điện thoại của Du Mẫn Mẫn không?



Tần Hạo quả thực chính là người vạn năng. Lâm Triệt thật bội phục hắn, muốn cái gì liền có cái đó.



Nghe Cố Tĩnh Trạch hỏi như vậy, rất nhanh cậu ta đã tìm thấy số điện thoại của Du Mẫn Mẫn.



Lâm Triệt cầm di động của Cố Tĩnh Trạch liền gọi cho Du Mẫn Mẫn.



Du Mẫn Mẫn nhận được điện thoại, còn kỳ quái hỏi:



- Alo, xin chào



***



Chú thích:



(1) Tín niệm: Có niềm tin, mong ước về một thứ gì đó xuất phát từ tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK