Ngay chính anh cũng không nghĩ tới, tại sao vừa mới nằm xuống ngủ đã ngủ đến trời sáng.
Lúc tỉnh dậy lại phát hiện, chân của Lâm Triệt đã sượt tới trước mặt, cả hai chân cô gần như khoác hẳn lên người anh, tư thế kỳ quái như thế, vậy mà anh lại có thể ngủ một mạch đến sáng.
Nhưng kỳ lạ là, buổi tối anh không hề cảm giác được chân cô làm sao mà chuyển động.
Lâm Triệt mơ mơ màng màng, ngày hôm qua quá mệt mỏi, còn chưa ngủ đủ.
- Hả? Mấy giờ rồi?
Lâm Triệt mơ mơ màng màng giơ chân lên, một cước đạp trên mặt Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch mặt đầy hắc tuyến, trực tiếp ngồi dậy, im lặng nhìn Lâm Triệt.
- Lâm Triệt, em đang làm cái gì vậy?
Lâm Triệt vội vàng ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Tĩnh Trạch ngồi trên giường, nét mặt giống như mới vừa ăn phải con ruồi, rất khó coi.
- A, thật xin lỗi.
Cô xoa đầu, cầm điện thoại di động lên xem, mới có sáu giờ sáng. Cô trực tiếp ngã lên giường:
- Trời ạ, còn sớm như vậy, anh đánh thức tôi làm gì?
- Chim dậy sớm mới kiếm được sâu để ăn, huống chi, dậy sớm tinh thần sẽ tốt hơn, thích hợp với việc suy nghĩ.
Cố Tĩnh Trạch chân trần bước xuống đất, tinh thần sáng láng đi vào phòng tắm.
Lâm Triệt nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bội phục anh.
Cho dù buổi tối có ngủ muộn đến mấy, buổi sáng đúng sáu giờ anh đều thức dậy, tuyệt đối sẽ không trễ nãi một phút, có thể lập tức từ trên giường bò dậy, buổi tối trở về lại làm việc rất khuya, sau đó mới bắt đầu nghỉ ngơi.
Lâm Triệt nghĩ, anh mỗi ngày nhất định ngủ chưa đủ bảy tiếng, nhiều nhất cũng chỉ được sáu tiếng mỗi ngày.
Lúc Lâm Triệt vẫn còn quay phim, có thể liên tục chịu đựng mấy ngày không ngủ, nhưng một khi có cơ hội, nhất định lúc thức dậy sẽ rất khó khăn.
Nếu như vậy thì thật ra Cố Tĩnh Trạch rất khổ cực.
Nằm ở đó, Lâm Triệt không nhớ nổi rốt cuộc tại sao buổi tối hai người lại cùng ngủ trên giường, nhưng dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, cô nằm một chút, lại tiếp tục ngủ.
Tới khi Cố Tĩnh Trạch đi ra đã thấy Lâm Triệt lại lần nữa ngủ say.
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nắm lấy chăn, cẩn thận đắp kín cho cô, sau đó đi ra ngoài.
Buổi chiều, lúc nghỉ ngơi Lâm Triệt thấy người giúp việc ở bên ngoài rửa xe, cảm thấy vui cũng đi theo.
Người giúp việc thấy Lâm Triệt tới, vội vàng bỏ vòi nước xuống, sợ bắn trúng người cô. Lâm Triệt không để ý tới, nói:
- Không sao, cháu giúp thím lau, trước kia cháu ở nhà thường xuyên giúp bà vú của cháu làm, cháu làm rất chuyên nghiệp nha.
- Cô chủ, cô không cần phải…
- Không có gì, cháu là chủ mà, thím nghe cháu đi.
Người giúp việc nghe cô nói như vậy cũng không biết phải làm sao. Lúc Cố Tĩnh Trạch trở về, vừa bỏ áo khoác xuống đã hỏi:
- Cô chủ đâu?
Người giúp việc khổ sở nhìn ra sân sau, nói:
- Cô chủ, cô ấy… Đang rửa xe.
Cố Tĩnh Trạch đi ra sân sau, thì thấy động tác Lâm Triệt nhanh nhẹn lau chùi xe, thao tác trên tay nhìn rất chuyên nghiệp.
Nhìn dáng vẻ lúc cô làm việc như thế này, Cố Tĩnh Trạch cũng chỉ lắc đầu một cái, nhìn quần áo cô đã ướt hơn phân nửa, mồ hôi đầm đìa, nhưng dáng vẻ cũng không khó coi, cũng không sợ phơi nắng mà đen, thân thể đều đứng dưới trời chiều, nhìn cứ như cả người phát ra một luồng ánh sáng, khiến người khác nhìn thấy tâm tình đều trở nên vui vẻ.
Giống như là bị cô cảm hoá vậy, tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều.
Người giúp việc thấy Cố Tĩnh Trạch không bị mất hứng, ngược lại môi còn nhếch lên cười, tâm trạng không tệ mới ở một bên nói:
- Cô chủ một chút dáng vẻ kiêu ngạo cũng không có, còn tới giúp chúng tôi làm những việc này, cô chủ thật là tốt quá.
Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu cười một cái, nhấc chân đi tới.
- Em đang làm cái gì?
Anh cất giọng hỏi. Lâm Triệt ngẩng đầu lên:
- Làm việc a, lao động là vinh quang.
Lâm Triệt nói:
- Nhà tôi cũng có xe, trước kia ở Lâm gia tôi thường xuyên lau xe, còn đánh bóng xe nữa.
- Lợi hại như vậy?
- Đương nhiên, tôi còn biết rất nhiều thứ.
Lâm Triệt kiêu ngạo đưa tay sượt qua dưới lỗ mũi, cũng làm cho bọt dính lên chóp mũi. Cố Tĩnh Trạch nhìn mà buồn cười, đưa tay ra, giúp cô lau sạch.
Mặt Lâm Triệt đáng yêu hếch lỗ mũi, nhìn Cố Tĩnh Trạch cười đầy sáng lạng.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi cảm thấy giật mình.
Không biết bất luận là cái gì, chỉ cần anh nhìn thấy mặt cô thì trong nhất thời liền cảm thấy ấm áp.
- Ai nha, xe sang đúng là tốt, lau xong lại trở nên mới như vậy, thật đẹp.
Lâm Triệt nhìn chiếc xe Porsche khoảng mấy triệu nói. Cố Tĩnh Trạch lúc này mới nhớ, cô hình như vẫn chưa có xe, thì hỏi cô:
- Em biết lái xe không?
- Tôi? Không biết…
Cố Tĩnh Trạch thản nhiên:
- Cũng đúng, em ngốc như vậy, hỏi cũng chỉ dư thừa.
- Nè, cuộc sống của tôi rất bận bịu, còn phải lo kiếm kế sinh nhai, không có thời gian học lái xe có được không!
Cố Tĩnh Trạch cười cười, cảm thấy cô lái chiếc Porsche này có vẻ rất khó coi, nhưng nếu lái một chiếc xe nhỏ hơn một chút, chắc là rất đẹp mắt.
- Em cũng nên mua một chiếc xe để đi làm, như vậy sẽ tương đối thuận tiện hơn một chút.
Lâm Triệt đáp:
- Ừ, đợi góp đủ tiền tôi sẽ mua.
Bây giờ tiền thù lao của cô cũng không ít, góp chút tiền cũng có thể mua một chiếc xe xấp xỉ thế này. Cố Tĩnh Trạch cười:
- Được lắm, chờ tới lúc em góp đủ tiền cũng không biết đã tới đời nào, đi thôi, tôi mua xe cho em.
- Hả? Bây giờ đi?
- Ừ, vừa đúng bây giờ có thời gian, đi mua nhanh thôi.
- Ai nha, vậy ngại lắm, anh còn phải tiêu tiền mà.
- Vậy em không mua?
Lâm Triệt mắt sáng lên, có tiện nghi đương nhiên phải chiếm, vì vậy vội vàng cười hắc hắc:
- À không, mua mua mua, dĩ nhiên là mua.
Cố Tĩnh Trạch không còn lời gì để nói.
- Em có thể dè dặt một chút được không?
- Thôi đi, sau khi ly dị tôi cũng phải dùng tiền tích góp mà sống, bây giờ mặc dù ăn của anh uống của anh, nhưng sau này chẳng phải vẫn phải sống cuộc sống của mình sao?
Cố Tĩnh Trạch cau mày, bỗng nhiên không thích cô lúc nào cũng đem chuyện ly dị treo ở bên miệng.
- Mê tiền.
- Tôi mê tiền cũng không phải chỉ một hai lần, anh phải sớm tập thành thói quen đi.
Cố Tĩnh Trạch đi cùng Lâm Triệt, nhanh chóng tới tiệm 4S.
Ông chủ trong tiệm vừa thấy Cố Tĩnh Trạch tới, vội vàng tự mình ra nghênh tiếp, ở bên cạnh luôn cung kính nhìn hai người.
- Cố tiên sinh, là mua xe cho vị tiểu thư này hay sao?
- Ừ, đây là vợ tôi.
Anh liếc mắt giới thiệu.
Ông chủ sững sốt một chút, vôi vàng nịnh nọt.
- Khó trách, nhìn vợ cậu thật là quen mặt.
Dĩ nhiên là quen mặt, cô tốt xấu gì gần đây cũng thật may mắn.
Ông chủ nói:
- Cố phu nhân muốn loại xe gì?
Lâm Triệt đối với cái này cũng không có chủ định gì, chỉ có thể nghiêng đầu mờ mịt nhìn Cố Tĩnh Trạch.