- Cố Tĩnh Trạch, đừng ép tôi dùng sức mạnh! Anh mau đi xuống!
- Lâm Triệt, sao thế, em đang tức giận?
Cố Tĩnh Trạch víu lấy tay và nhìn cô:
- Không vui?
Lâm Triệt che má:
- Tôi không tức giận.
- Vậy sao em không nhìn tôi?
- Tại sao tôi phải nhìn anh?
Cố Tĩnh Trạch chợt cười:
- Vậy thì, em đang ghen sao?
Hai tai Lâm Triệt lập tức nóng lên, hất tay Cố Tĩnh Trạch ra và nói:
- Tôi có điên đâu mà đi nổi máu ghen? Anh không mắc chứng vọng tưởng đấy chứ! Đám cưới của chúng ta là giả, làm vợ chồng cũng không phải thật!
Cố Tĩnh Trạch bị đẩy ngã lên giường, anh nhìn Lâm Triệt và nói:
- Thật không ăn giấm?
Lâm Triệt hừ một tiếng:
- Đương nhiên!
Lâm Triệt ngồi xuống, trợn mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái:
- Diễn kịch là diễn kịch, tôi biết diễn xuất của mình tốt, cho nên, đến anh cũng tưởng rằng tôi đùa mà cho là thật! Tôi là diễn viên chuyên nghiệp đấy, chỉ diễn nhân vật vợ mà thôi, đương nhiên sẽ diễn đến giọt nước cũng không thể lọt.
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, anh vậy mà mơ hồ cảm thấy hơi thất vọng.
- Được.
Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, nói:
- Tôi cho là em ghen tị, cho nên mới cố ý tránh né tôi.
- Ha ha, anh thật là càng ngày càng tự luyến.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Chẳng lẽ tự luyến là sai?
- Đương nhiên.
Lâm Triệt phủi giường rồi ngồi xuống, hai người ngồi song song trên giường lớn, bởi vì giường thực sự rất to, cho nên hai người mỗi người một đầu vẫn còn dư lại một khoảng trống lớn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
- Tự luyến là tự yêu mình,bởi mình còn không thương mình, chẳng lẽ trông cậy vào người khác tới yêu mình sao?
- Ha hả, nói sạo.
Lâm Triệt nhìn hắn:
- Cố đại tổng tài là người có nhiều người yêu như vậy, vẫn còn tự mình yêu mình nữa à.
- Tôi đâu có nhiều người yêu như vậy?
Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt đáp:
- Mạc tiểu thư gì gì đó, tin rằng không chỉ có một mình Mạc tiểu thư thôi đâu!
Nhắc tới Mạc Huệ Linh, Cố Tĩnh Trạch chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại phức tạp như bây giờ, tâm tình cũng phức tạp theo, khiến anh phiền chán đứng lên.
Vốn chỉ là chuyện rất đơn giản, anh và Lâm Triệt thỏa thuận kết hôn, trong lúc đó đôi bên không gây trở ngại lẫn nhau, mãi cho đến khi ly hôn vẫn phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp.
Nhưng mọi chuyện lại không được như mong muốn, Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tôi và Huệ Linh, không giống như em nghĩ.
- Loại nào?
Lâm Triệt ngẹo đầu nhìn hắn.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tôi và Huệ Linh chơi với nhau từ nhỏ, biết nhau cũng gần được ba mươi năm rồi! Thế nhưng, chúng tôi chưa từng vượt qua phòng tuyến kia, tôi cam đoan với em, cả trong thời gian kết hôn cùng em, tôi và em ấy chưa từng làm quá điều gì, tôi chỉ coi em ấy là bạn, là một người em gái mà đối đãi.
Lâm Triệt vội vàng nói:
- Không cần, anh không cần cam đoan gì với tôi, thật đấy, tôi sẽ không tức giận, không phải lúc đầu hai người ở chung với nhau sao.
Vậy mà, anh lại cam đoan, khiến cho cô cảm thấy rất cảm kích.
Mặc dù cái cam đoan này không có ý nghĩa gì, thế nhưng, suy cho cùng anh vẫn tôn trọng cô, để ý tới cảm thụ của cô.
Lâm Triệt nhìn hắn:
- Anh không cần thiết để ý tới tôi như vậy, chúng ta đã nói trước, sẽ không can thiệp tới sinh hoạt cá nhân của đối phương.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
- Ban đầu như vậy quả thực rất tốt, nhưng mà, dù sao bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, tôi cảm thấy nếu cứ như cũ sẽ không công bằng, em chỉ có 23 tuổi, lần đầu tiên lấy chồng, không nên trải qua việc hỗn loạn này, tôi chỉ có thể cho em một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh. Vậy nên, tôi không muốn phản bội em trên phương diện này, tôi biết em tôn trọng cuộc hôn nhân, vì vậy tôi hy vọng vào đoạn hôn nhân này, ở trong trí nhớ của em sẽ không trở thành hỏng bét quá mức.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, bỗng nhìn anh rồi vội vàng cười nói:
- Yên tâm, những việc này đều do tôi chọn, chẳng qua, vẫn rất cảm ơn anh, nhưng mà, Mạc tiểu thư không tức giận thật sao?
- Lựa chọn kết hôn với em là tôi, em ấy đúng là tức giận, tôi biết em ấy sẽ không cho phép, thế nhưng, chúng ta phải kết hôn, không có biện pháp để lựa chọn.
Lâm Triệt nói:
- Vậy tại sao anh không nói với cô ấy, anh kết hôn với tôi, là bởi vì người trong nhà lấy cô ấy ra để uy hiếp, thực ra anh cũng là vì cô ấy cho nên mới chấp nhận đoạn hôn nhân này.
- Mà thôi, nói cho em ấy cũng còn ý nghĩa gì đâu, lúc đầu, tôi có ý định nói cho em ấy biết, mặc dù bây giờ em ấy rời khỏi tô, lựa chọn sinh hoạt khác, tôi vẫn có thể chấp nhận, bởi vì từ lúc bắt đầu chuyện này đều do tôi không đúng, nói cho em ấy, chỉ càng khiến cho em ấy khó có thể tự kiềm chế, quấn quýt trong vòng này, chi bằng tìm cơ hội khiến cho em ấy tự đi tìm cuộc sống của riêng mình.
Lâm Triệt hơi tự trách đứng lên:
- Xin lỗi, bởi vì tôi...
- Vừa mới bắt đầu tôi còn oán trách em, nhưng nhớ tới hôn nhân của hai chúng ta, đều không thể tiếp nhận nổi có chuyện gì xảy ra, tôi là bị ép buộc, em cũng giống như tôi, không việc gì phải oán trách người nào.
Cố Tĩnh Trạch nói tiếp:
- Em còn trẻ, còn có cơ hội hưởng thụ tình yêu với người đàn ông khác, nhưng vì kết hôn với tôi mà em buông tha những thứ này, cho nên, em không cần nói lời xin lỗi với tôi, chuyện này em không hề có lỗi, bởi vì vận mệnh đã như vậy! Tất cả vừa khéo, tạo thành mọi chuyện của hôm nay.
Lâm Triệt cúi đầu, ngáp một cái, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, cảm thấy hơi mệt mỏi.
Cố Tĩnh Trạch lại nói:
- Cho nên nếu em có cần gì, thì có thể nói với tôi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của em.
- Không cần, thật đấy, anh không cần bồi thường tôi đâu, tôi bây giờ đã có rất nhiều, nào có người tốt đẹp hoàn toàn, muốn cái gì có cái đó, tôi có nơi để ngủ, có nhiều người chăm sóc nữa, có thể chuyên tâm làm công việc của mình, như vậy tôi đã rất thỏa mãn rồi.
Cô hơi nằm xuống, yên lặng đắp chăn lên người, nói:
- Hy vọng anh và Mạc tiểu thư làm lành, con gái mà ai cũng muốn được dỗ dành, những lời mà anh đã nói với tôi, nếu như cũng nói được với cô ấy, lúc nào cũng treo chuyện kết hôn ở ngoài miệng, chỉ khiến cho hai người...
"..."
Cố Tĩnh Trạch đáp:
- Cùng với em ở chung một chỗ, tôi muốn thẳng thắn.
- Ai u, khó trách anh trưởng thành đẹp trai, lại có tiền như vậy, cho nên Mạc tiểu thư đối với anh không rời không bỏ, người sống thật như anh bảo sao khó lấy được vợ, cũng đừng đi lừa gạt con gái người ta, một cô gái thời điểm nói không cần với anh, ngàn vạn lần không nên cho là thật, nói với anh người ta không tức giận, anh cũng đừng tưởng thật, còn nói với anh cái này đắt quá không nên mua, càng không nên cho là thật, nếu như anh tưởng thật, thì anh coi như xong!
"...."
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Chuyện này tâm lý học chưa từng đề cập tới.
- Ha ha ha, áp dụng tâm lý học trên một người con gái? Nếu như tâm lý học có thể nghiên cứu được thì con gái đã không còn tồn tại, anh dựa theo tâm lý học mà đi xác định tâm tình của con gái, đời này coi như anh đã được định trước cô độc trọn đời nha...
Cố Tĩnh Trạch cau mày:
- Phức tạp như vậy sao? Thế nhưng, vì sao nhất định phải đi dỗ con gái?
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn, đã thấy Lâm Triệt nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại, chỉ còn tiếng hít thở đều đều được truyền ra.
Thật là không có tim không có phổi...
Nhìn vẻ mặt đơn thuần khi ngủ của cô, anh không nhịn được đưa tay vén mấy sợi tóc trên mặt ra một bên, sau đó từ từ dịch tới gần, chính mình tựa ở một bên, cũng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng noãn của cô, anh cảm thấy mình vô cùng bình thản, đáy lòng cũng bình tĩnh đi nhiều, cứ như vậy nằm ở nơi đó, không bao lâu cũng nhắm mắt lại.