Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt giật mình nhìn hai người trước mặt.



Hai người này rốt cuộc đang làm cái quái gì?



Lâm Hữu Tài sờ cái đầu không còn mấy sợi tóc của mình, cười nói với Lâm Triệt:



- Bây giờ chị con đang gặp phải chuyện phiền phức, chúng ta không thể làm gì khác hơn là đưa con bé đến gặp con. Chuyện này rất gấp, con không thể không giúp. Rất là quan trọng, nó suy cho cùng vẫn là chị của con.



Lâm Hữu Tài nhìn Lâm Triệt, trong lòng nghĩ, sớm biết nếu không tìm tới cửa, chắc chắn Lâm Triệt sẽ không vội giúp.



Nhìn vẻ mặt của cô, quả nhiên không có chút gì gọi là sốt ruột, mình tới tìm như vậy là đúng rồi.



Nếu không, nhất định cô sẽ không làm bất cứ điều gì, cứ bỏ qua như vậy.



Lâm Triệt này một chút cũng không giống muốn vội giúp chị mình.



Lâm Triệt nhìn người tìm đến tận cửa, chỉ có thể nhìn hai người:



- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Con còn chưa hỏi rõ nguyên nhân.



Lâm Hữu Tài vội vàng nói:



- Lúc chị con đi ra ngoài xã giao gặp một lão tổng, muốn chiếm tiện nghi, nó dĩ nhiên không đồng ý. Dựa vào nhân phẩm của chị con cũng không thể đồng ý đúng không? Chị con liền cho người ta một cái tát, kết quả bây giờ hắn buông lời, muốn nhà chúng ta không sống nổi ở thành phố B, ba còn đang rầu đây, không biết nên làm cái gì nữa, cuộc sống của chị con tốt như vậy, không thể để người khác phá huỷ.



Lâm Triệt nói:



- Rốt cuộc các người đắc tội ai? Nói tên cho tôi biết trước đã.



Lâm Hữu Tài đụng đụng Lâm Dư, Lâm Dư mới không tình nguyện nói:



-Tên là Trần Cảnh Huyền, cái tên kia vừa mập mạp lại khó coi, vô cùng đáng ghét. Tôi không muốn có dây dưa rễ má gì với hắn, cũng không nhìn lại mình xem, có thể xứng với tôi sao? Còn dám muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi đi xã giao với hắn là đã cho hắn mặt mũi rồi. Còn muốn đụng chạm đến tôi, tôi khẳng định không tha cho hắn.



Lâm Triệt cau mày nhìn Lâm Dư:



- Nếu chị không muốn có quan hệ gì với hắn thì đã không nên đồng ý đi ăn cơm với hắn. Là chị cho người ta hy vọng trước, không chịu cự tuyệt. Nếu từ đầu bản thân chị có nguyên tắc, hắn cũng sẽ không đến gần chị. Hắn mời ăn cơm, ý đồ nhất định rõ ràng rồi, chị sao lại không nhìn ra? Chuyện này từ lúc bắt đầu thì nên cự tuyệt rồi.



Lâm Triệt cũng đã từng gặp qua mấy bữa cơm như vậy, cho tới bây giờ cô còn không dám tham gia.



Những ông chủ kia, từ mới bắt đầu trong ánh mắt đã viết rất rõ ràng, có ý đồ gì, lời nói muốn nói ra. Cho nên Lâm Triệt luôn từ chối hết.



Có lẽ bởi vì chuyện này nên có rất nhiều người cảm thấy cô không thức thời để vụt mất nhiều cơ hội như vậy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng hối hận.



Cũng tốt ở chỗ, Du Mẫn Mẫn coi như là người đại diện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng ép buộc cô tham gia uống rượu ăn cơm với người ta. Ở phương diện này, Du Mẫn Mẫn vẫn rất có nguyên tắc.



Lâm Dư nói:



-Vậy bây giờ phải làm sao? Người ta là một tổng tài, tôi cũng không dám đắc tội, không đi ăn cơm làm sao người ta cho tôi cơ hội?



Nào có chuyện dễ dàng như vậy? Ăn một bữa cơm liền cho cơ hội?



Lâm Triệt biết hiện tại nói gì cũng vô ích, chỉ có thể nhìn Lâm Dư một cái.



Lâm Hữu Tài hấp tấp nói:



- Được rồi, những cái này nói sau đi, bây giờ chúng ta nên làm gì? Lâm Triệt, con không mời chúng ta vào trong ngồi một chút sao? Vừa rồi chúng ta muốn vào nhưng người giúp việc của Cố gia không cho chúng ta vào. Cha đã sớm nói rồi, chúng ta là người nhà của con, bọn họ cũng không cho chúng ta vào, chuyện này con phải phê bình bọn họ.



Lâm Dư cũng nói:



- Đúng đó, mau chóng đuổi bọn họ đi.



Lâm Triệt nói:



- Bọn họ ở cương vị của mình cũng tự có nguyên tắc của mình, không thể cho mấy người vào.



Hơn nữa, quả thật Cố gia không cho phép người khác tuỳ ý đi vào. Bình thường Lâm Triệt cũng rất cẩn thận, không dẫn theo người khác vào nhà. Lúc này người nhà mình bỗng nhiên tìm tới cửa, còn là cha mình, cau mày không biết nên làm cái gì.



Lúc này, bên trong trong có một vệ sĩ chạy tới.



- Bà chủ, chúng tôi đã báo cho tiên sinh, tiên sinh nói có thể cho bọn họ vào trong ngồi chờ, tiên sinh sẽ nhanh chóng trở về.



Bọn họ đã được Cố Tĩnh Trạch phân phó nếu như Lâm Triệt có chuyện gì, lập tức thông báo cho anh.



Cho nên thấy Lâm Triệt trở về, bọn họ vội vàng báo lại chuyện này cho Cố Tĩnh Trạch.



Vừa nghe những người này gọi Lâm Triệt là cô chủ, Lâm Hữu Tài nghĩ, xem ra địa vị của Lâm Triệt ở Cố gia không tệ lắm.



Còn Lâm Dư thì hừ một tiếng, nghĩ, thật không biết xấu hổ, mới về ở không bao lâu đã có người gọi là cô chủ, nhất định là cô bắt người ta gọi mình là cô chủ.



Nhưng nhìn mấy vệ sĩ này, trong lòng cô ta lại không khỏi nghĩ, không hổ là vệ sĩ của Cố gia. Nhìn rất chuyên nghiệp, nhìn ai cũng đều cảm thấy cao lớn đồ sộ.



Lâm Triệt nghe vậy, Cố Tĩnh Trạch cũng biết chuyện này, chỉ có thể nhìn cha mình, quay đầu lại nói:



- Vậy vào trong chờ cùng tôi.



Đương nhiên Lâm Hữu Tài rất vui mừng, lập tức vô cùng vui vẻ nói với Lâm Triệt:



- Con ngoan, một lát con nói tốt với Cố Tĩnh Trạch một chút.



Một đường đi vào bên trong, nhìn đồ trang trí hoa lệ của Cố gia, Lâm Hữu Tài với Lâm Dư đều rất thán phục.



Không hổ là nhà của Cố Tĩnh Trạch, nhìn đã biết cao quý, nhưng không khoa trương chút nào, đồ trang trang trí đều rất đặc biệt.



Phòng này còn lớn như vậy, ước chừng bằng mấy lần Lâm gia.



Lâm Triệt lại được ở đây. Lâm Dư không khỏi hâm mộ cùng ghen tỵ, hận muốn chết, sao Lâm Triệt có vận khí tốt như vậy? Có thể ở bên cạnh Cố Tĩnh Trạch.



Nếu cô ta cũng có thể ở chỗ này thì thật tốt biết bao.



Lâm Dư còn muốn chụp vài tấm ảnh về khoe khoang mọi người. Bị vệ sĩ bên cạnh phát hiện, lập tức đoạt lấy điện thoại di động của cô ta.



Lâm Dư tức giận kêu lên:



- Cậu làm gì vậy?



Lâm Triệt quay lại nói:



- À này, ở đây không thể chụp hình.



- Vậy sao cô có thể, tôi thấy cô chụp lại rồi khoe khoang với bạn cũng không ít.



Lâm Triệt nhìn vệ sĩ, vệ sĩ ở bên cạnh nói:



- Bà chủ có thể tuỳ ý, nhưng người ngoài thì không thể chụp hình. Xin lỗi, điện thoại di động của cô tôi tạm thời giữ giúp.



- Cái gì?



Lâm Dư tức đến giậm chân.



Lâm Triệt nhìn Lâm Dư một cái, nói:



- Được rồi, mau đi vào thôi.



Lâm Dư đi theo Lâm Triệt, không cam lòng kêu lên:



- Cô cứ để bọn họ lấy điện thoại di động của tôi như vậy? Tôi là chị cô, chụp vài tấm hình thì thế nào?



- Đó là công việc của bọn họ, tôi không quản được.



- Này, xem ra cô ở Cố gia cũng không có địa vị gì, ngay cả vệ sĩ cũng có thể đạp đầu cô.



Lâm Triệt nói:



- Tất cả mọi người ở đều được phân công cả rồi, cái gì mà đạp trên đầu tôi. Bọn họ được quản giáo rất nghiêm khắc, chúng tôi cũng có thể an toàn hơn, tôi cảm thấy rất tốt.



Lâm Dư nghĩ, Lâm Triệt ở cái nhà này đúng là không có chút phân lượng. Ngay cả một người giúp việc cũng không quản được, còn không biết xấu hổ mà kiếm cớ.



Nhanh chóng tới phòng khách, nhìn phòng khách to lớn, người giúp việc tới tới lui lui, nhanh chóng bày trái cây, nước trà cùng điểm tâm, trong lòng càng khen ngợi, ở đây có thật nhiều người giúp việc, đều là phục vụ Lâm Triệt? Lâm Triệt cũng thật sự quá thoải mái rồi đó.



Mấy người ngồi xuống không bao lâu đã nghe thấy tiếng động ngoài cửa vang lên.



Cố Tĩnh Trạch đã trở về.



Anh bước mấy bước tiến vào, còn mặc quần áo trong công ty, âu phục thẳng, ánh mắt uốn lượn lạnh lẽo. Nhìn lại thấy cao cao tại thượng, tựa như trên người có viết người lạ chớ lại gần, hơi thở nguy hiểm nhưng lại càng khiến người khác để mắt nhìn kỹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK