- Không biết bên trong là cái gì mà em cũng muốn mở ra sao?
Lâm Triệt bị lôi ra, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn qua Cố Tĩnh Trạch:
- Có lẽ là Thẩm Du Nhiên gửi cho tôi, cô ấy nói muốn tặng tôi một bất ngờ.
Cố Tĩnh Trạch nghe xong vẫn hơi hoài nghi. Anh để Lâm Triệt đứng xa ra, chính mình thì cẩn thận kéo cái hộp, thời điểm mở ra, nhìn thấy đồ vật trong đó, anh ngây ngẩn cả người.
Bên trong là một ít đồ nhựa, dáng vẻ thoạt nhìn hơi quái dị...
Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch không đúng lắm, vội vàng tiến lại gần:
- Rốt cuộc là vật gì vậy?
Cô đưa tay kéo cái hộp lại gần mình, nhìn vào mới phát hiện đồ vật bên trong, không ngờ lại là...
Một ít đồ màu sắc rực rỡ, hình thù quái dị, hình dạng trông rất giống quả chuối, làm bằng nhựa, mềm nhũn, bắn trên mặt đất một cái rồi lăn vài vòng trên thảm. Mà ở phía dưới hàng loạt các đồ vật hình tròn, hình bầu dục,.. Ào ào rơi ra khỏi rương.
Lâm Triệt nhìn chằm chằm đống đồ trên mặt đất, lại nghĩ nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra:
- A... Đây không phải là... tình thú...
Cô không nói hết câu, vội quay sang nhìn Cố Tĩnh Trạch. Anh ngẩn người quan sát đống đồ vật, nháy mắt liền hiểu rõ đây là những cái gì.
Vậy mà lại là...
Cái cô nàng Thẩm Du Nhiên này!
Lâm Triệt thực sự muốn giết chết cô ấy.
Nói muốn dành tặng cho cô một bất ngờ, thế nhưng là đống đồ quái dị này sao?
Lâm Triệt thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch khó coi, cũng không biết nên làm gì để hóa giải tình huống xấu hổ này, liền vội vội vàng vàng đưa tay vơ hết đống đồ trên mặt đất, luống cuống để lại vào rương.
Cố Tĩnh Trạch từ nãy đến giờ vẫn đứng im, nhìn qua Lâm Triệt, Trong phút chốc cảm thấy... Lâm Triệt sao lại kết bạn với những người quái dị như vậy!
Lâm Triệt làm xong, quay qua nhìn anh, lúng túng giải thích:
- Tôi cũng không biết tại sao... Chắc chắn là Thẩm Du Nhiên cố ý chơi tôi!
Cố Tĩnh Trạch không đáp lời cô, tầm mắt dời về phía đống đồ. Nói ra thì thật khó tin, nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt nhìn thấy những thứ này.
Ngay sau đó, anh lại nghĩ đến vấn đề ít đứng đắn hơn. Mấy thứ này nếu dùng trên người Lâm Triệt, không biết sẽ thế nào...
Có lẽ là vì mới từ chỗ của Trần Vũ Thịnh về, trong thâm tâm anh vẫn bị những lời nói đó ảnh hưởng. Trong đầu anh vẫn rõ mồn một câu nói kia, nếu có thể thử chiếm đoạt một lần, thì từ nay về sau sẽ không bị lời đó ảnh hưởng nữa.
Anh ở phía sau nhìn Lâm Triệt dọn cái rương qua một bên, không biết từ lúc nào đã tiến lại gần cô.
Nếu thử một lần, liền thực sự rõ là vì sao.
Nhưng anh vừa bước tới, Lâm Triệt đã đứng dậy.
Cố Tĩnh Trạch vồ hụt, nhắm mắt một cái, kí ức về buổi tối ầm ĩ hôm qua lại một lần nữa hiện lên.
Anh thầm mắng một tiếng, hóa ra mình đã trở thành một kẻ ngu ngốc rồi.
Mà tất cả, đều do Lâm Triệt!
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt mang đống đồ để ở phòng chứa đồ, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đi ngay sau cô.
Lâm Triệt đặt đồ xuống, xoay người, liền đụng phải Cố Tĩnh Trạch đang đứng ngay đằng sau. Cô kinh ngạc nhìn anh, thấy mặt anh ửng hồng có chút không bình thường. Phòng chứa đồ vốn rất lớn, nhưng trong phòng có một đống đồ hỗn tạp không dùng đến, khiến không gian dường như nhỏ đi nhiều.
Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch, cùng lúc đó, anh cũng cúi xuống nhìn cô.
- Anh... Anh làm sao vậy? Cả mặt đều đỏ hết lên rồi.
Vừa nói, cô vừa giơ tay lên muốn chạm vào mặt anh, thử kiểm tra xem anh có sốt hay không.
Cố Tĩnh Trạch lại bắt lấy tay Lâm Triệt. Một bên anh tự nói với chính mình, phải giữ vững nguyên tắc, bên còn lại lại muốn nghe theo lời Trần Vũ Thịnh.
Không biết có phải nếu thực sự chiếm được cô, trong lòng sẽ không có những ý nghĩ kì quái như vậy nữa.
- Anh...
Lâm Triệt từng bước từng bước lui ra đằng sau, mà Cố Tĩnh Trạch lại theo đó bước sát vào cô, nhỏ giọng nói:
- Không bằng lấy mấy thứ kia ra, chúng ta cùng nhau thử xem. Người ta đưa cũng đã đưa rồi, mình cũng nên trân trọng chứ.
Lâm Triệt biết anh nhắc tới cái gì, đen mặt cự tuyệt:
- Lấy cái gì thì lấy, tôi cũng sẽ không sử dụng.
Nói rồi, cô giằng tay ra khỏi Cố Tĩnh Trạch:
- Anh cũng buông tôi ra, anh có biết mình đang làm gì không?
Cố Tĩnh Trạch cúi xuống, nhìn sâu vào mắt cô:
- Lâm Triệt, hôm qua xảy ra chuyện gì, em đã quên hết rồi sao?
Lâm Triệt không chút do dự đáp lời:
- Đúng vậy.
- Thế nhưng tôi vẫn nhớ rõ tất cả.
-... Có liên quan gì đến tôi, lẽ nào tôi thật sự nhào vào người anh sao? Thật xin lỗi, tính tình tôi lúc say không tốt lắm.
- Thế nhưng, nếu tỉnh táo, em cũng muốn làm vậy phải không?
- Anh... Anh nói bậy cái gì thế?
Lâm Triệt lập tức căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Tại sao tôi lại muốn làm thế cơ chứ!
Cố Tĩnh Trạch thấy mặt cô đỏ lên, không kìm được trực tiếp hôn lên môi cô.
Lâm Triệt sửng sốt, trái tim không nhịn được run rẩy, ở trong lồng ngực cô nhảy nhót loạn nhịp, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra.
Hai bờ môi ướt át ma sát, anh ôm cô, để cả hai từ từ dựa vào nhau.
Lâm Triệt cũng thuận theo anh, trong đầu đột nhiên nhảy ra một đoạn kí ức, hình như là xảy ra vào buổi tối. Cô nhất thời nghĩ đến cái gì, còn đề cập đến việc có li hôn hay không, mà anh hình như đã nói sẽ không để cho cô đi...
Lâm Triệt lập tức mở mắt, cả khoang miệng đều là mùi vị của anh, say lòng người như thế, khiến cô chỉ muốn chìm đắm trong đó mãi.
Cố Tĩnh Trạch thấy cô không đẩy ra, liền mờ ám nói:
- Xem ra em cũng không muốn cự tuyệt tôi.
Mặt Lâm Triệt lại càng đỏ hơn.
Anh lại nói:
- Nếu đã như vậy, vì sao lại cự tuyệt tôi?
Vừa nói, anh vừa vòng tay qua eo cô.
Lâm Triệt cắn môi, nhìn Cố Tĩnh Trạch, trong lòng nhất thời chua xót, nhỏ giọng đáp lời:
- Cố Tĩnh Trạch, tôi quả thật bị anh hấp dẫn rồi. Anh quá tốt, là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng gặp. Tôi trước kia rất xui xẻo, toàn gặp phải kẻ không ra gì, cho nên khi gặp được anh, tôi như bị mất phương hướng, bởi vì anh thực sự quá tốt. Nhưng là, anh yêu người khác mà không phải tôi, tôi từng trải qua chuyện đó rồi, sẽ không để mình mắc sai lầm lần nữa.
Không để cho anh nói, cô lại tiếp tục:
- Tôi thấy được... Ngày hôm qua Mạc Huệ Linh có đưa đồ cho anh. Cố Tĩnh Trạch, thật ra cô ấy nói không sai, anh với cô ấy mới thực sự là xứng đôi, hai người càng là thích hợp hơn. Cho nên, nếu anh chỉ muốn đùa bỡn tôi, thì từ nay về sau không nên thế nữa.
Nghe cô nói dứt câu, đáy lòng Cố Tĩnh Trạch trầm xuống. Nhớ tới món quà mà Mạc Huệ Linh đưa cho anh, anh còn chưa mở ra, anh bất đắc dĩ nói:
- Cái kia thực ra là...
- Mặc kệ là cái gì, tôi cũng sẽ không hỏi.
Nói xong, Lâm Triệt liền đẩy Cố Tĩnh Trạch ra, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy khổ sở, nhưng ngay sau đó, cô lại cười giễu. Cô biết sớm phải quen với cảm giác này, bọn họ đều là người trưởng thành, trước sau gì cũng sẽ phải nói rõ ràng. Đối với thứ mình muốn, nếu không thể có được, thì dù đối mặt mỗi ngày cũng phải học cách buông bỏ. Đau dài không bằng đau ngắn.
Bởi vì, không thể nào...