Tới bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra Mạc Huệ Linh một chút, Mạc Huệ Linh vừa khóc vừa rên kêu ca cô ta thực sự đang đau muốn chết. Cố Tĩnh Trạch chỉ có thể ở bên cạnh Mạc Huệ Linh mà an ủi.
Bác sĩ kiểm tra kết quả và nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Cố tiên sinh, đầu gối Mạc tiểu thư chỉ bị trầy da, xương sụn mắt cá chân tổn thương nhưng cũng không có gì đáng lo ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Kiêng không cho đầu gối tiếp xúc với nước, còn mắt cá chân chỉ cần không di chuyển quá nhiều là được.
Mạc Huệ Linh nghe xong vô cùng không phục ngẩng đầu kêu lên:
- Sao gọi là không đáng lo ngại? Anh gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây cho tôi, tôi đau muốn chết mà còn nói không đáng lo ngại?
Bác sĩ khó xử nhìn Mạc Huệ Linh.
- Nếu Mạc tiểu thư không tin cách trị liệu của tôi, tôi cũng không còn cách nào. Nhưng ảnh X-quang của cô cho thấy cô không có thương tổn đến xương cốt, cho nên hẳn là không có gì đáng lo ngại.
- Hừ, tôi mặc kệ, bây giờ tôi đau muốn chết, anh phải giúp tôi giảm đau. Còn cái người gây họa kia, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.
Nghe thấy Mạc Huệ Linh nói như vậy, Cố Tĩnh Trạch cúi đầu nhìn cô ta.
- Huệ Linh, được rồi.
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch
- Thế nào, chẳng lẽ anh muốn bỏ qua cho Lâm Triệt sao? Cô ta cố ý đâm em, chuyện này em sẽ không để yên.
Cố Tĩnh Trạch trong lòng bực bội, nhìn Mạc Huệ Linh
- Lâm Triệt vừa mới học lái xe, kỹ thuật chưa được tốt nên không cẩn thận đụng vào em. Cô ấy không phải cố ý. Có lẽ lúc đó cô ấy không kiểm soát được tốt tay lái.
- Cái gì?
Mạc Huệ Linh giật mình nhìn Cố Tĩnh Trạch.
- Không kiểm soát tốt mà có thể đâm em thành như vậy? Cô ta rõ ràng đã nhìn thấy em, cô ta nhất định cố ý!
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày
- Cô ấy tuy nhìn thấy em cũng không kiểm soát được. Bây giờ cô ấy lái xe còn không xong, dù có nhìn thấy em cũng không dừng được. Cô ấy cũng chỉ mới học lái nên không phải là cố ý, anh biết cô ấy không phải người như vậy.
- Anh…
Mạc Huệ Linh cắn môi, hai mắt đẫm lệ khổ sở nhìn Cố Tĩnh Trạch
- Anh nói giúp cho cô ta, cô ta nhất định cố ý, anh lại nói không phải cố ý, đúng hay không?
- Sao có thể!
Cố Tĩnh Trạch nhìn mặt Mạc Huệ Linh đầy nước mắt, trong lòng lại càng bực bội, nhất thời nghĩ không biết giờ Lâm Triệt đang lái xe chạy loạn đi đâu rồi, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Anh nóng lòng muốn trấn an Mạc Huệ Linh, rồi đi xử lý tốt những việc bên ngoài.
- Huệ Linh, đợi đến khi anh tìm được Lâm Triệt, anh sẽ tự mình hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện này là như thế nào. Bây giờ em nên dưỡng thương cho thật tốt, xương sụn bị tổn thương phải điều trị, chừng nào khỏi rồi sẽ nói sau.
Mạc Huệ Linh nghe xong, nhìn mắt cá chân của mình, tưởng Cố Tĩnh Trạch đang quan tâm nhắc nhở mình phải dưỡng thương thật tốt cũng là vì sợ cô ta đau và khó chịu cho nên liền gật đầu đồng ý.
- Vậy anh tìm cho em một bác sĩ giỏi đi, em đau không chịu nổi rồi.
- Được.
Cố Tĩnh Trạch vẫy tay ra hiệu cho bác sĩ đi ra ngoài.
Sau khi hỏi bác sĩ, biết thật sự không có vấn đề liền bảo bác sĩ truyền cho cô ta một chai nước biển.
Bác sĩ nói thật sự không có vấn đề gì, chỉ là bầm tím mà thôi. Đây chỉ là vết thương nhỏ, đau cũng chỉ tạm thời, hơn nữa cũng không đau tới vậy. Mạc tiểu thư có lẽ chưa từng bị đau nên mới phản ứng như vậy, bọn họ sẽ dùng thuốc tốt nhất để chữa.
Cố Tĩnh Trạch nghe xong gật gật đầu.
Nhìn thời gian, Lâm Triệt rời đi đã một giờ, không biết trong thời gian này lại chạy đi đâu.
Quay đầu lại nhìn Mạc Huệ Linh trong phòng, y tá đang tiêm thuốc cho cô ta.
- Ah a a, đau chết mất, cô không thể tiêm nhẹ cho tôi một chút được à?
Anh thở dài, Mạc Huệ Linh đúng là chưa từng bị đau như thế, dù sao cũng là đại tiểu thư Mạc gia được nuông chiều từ bé. Vô thức lại nhớ tới Lâm Triệt dù bị thương nhưng lại coi như không có gì, cho dù đau cũng không kêu rên lấy một tiếng.
Có lẽ từ bé Lâm Triệt không có ai quan tâm, chăm sóc.
Anh phất tay gọi nhân viên an ninh.
- Huy động tất cả mọi người trong thời gian ngắn nhất tìm vợ tôi về.
Lúc nào cũng quậy phá lung tung, Lâm Triệt cũng thật là, luôn làm cho người ta không khỏi lo lắng.
Lúc Lâm Triệt lái xe đi, trong lòng đang nén giận. Mạc Huệ Linh vừa tìm cô ngay lập tức có chuyện, về sau có lẽ sẽ tìm cô nhiều hơn nữa. Nghĩ lại cô cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, muốn rời khỏi nơi này để không còn phải bận tâm cái gì nữa.
Lâm Triệt lái xe càng ngày càng thuận tay nhưng vẫn còn chút khẩn trương. Cô thấy Du Mẫn Mẫn gọi điện thoại cho mình, cầm lên nghe điện thoại lại không nhớ tới mình đang lái xe, nhất thời không chú ý xe đang đi về một bên.
Lâm Triệt ném điện thoại xuống, nhanh tay giữ lấy vô lăng.
Nhưng xe vẫn trực tiếp phong qua một bên đi.
Lâm Triệt kêu lên sợ hãi, xe trực tiếp đâm vào một bức tường thấp, cả xe bắt đầu nghiêng qua một bên.
Lâm Triệt sửng sốt một hồi, mới phát hiện xe của cô đang ở trên cầu vượt, lung lay sắp đổ, phảng phất như chỉ cần tùy tiện động một chút xe sẽ rơi xuống…
Hóa ra cô vẫn đang lái xe trên cầu vượt, hiện tại xe đang va vào thành cầu, được các thanh sắt ngăn lại, nhưng các thanh sắt đã bị cô đâm hư. Tuy rằng tạm thời không rơi xuống, nhưng chỉ một chốc nữa chắc chắn sẽ rơi.
Lâm Triệt sợ hãi nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng lo lắng, che ngực nói.
- Chết mất chết mất chết mất, thật sự sẽ phải chết ở đây sao, mình còn rất nhiều việc chưa làm mà…
Phía dưới, có người nhìn thấy liền lập tức báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng đã đến, nhìn thấy tình hình này thật sự vô lực.
- Ai ở trên đó vậy? Sao lại gặp tai nạn như vậy? Mau phong tỏa cầu vượt này nhanh lên.
- Hình như đó là một chiếc siêu xe.
- Nhìn có vẻ như tài xế là nữ.
- Nữ tài xế đó muốn tự sát à.
- Đúng là đốt tiền, một cô gái thích thể hiện bị như vậy là xứng đáng rồi.
Phía dưới mọi người đang thảo luận, thương lượng làm sao đem chiếc xe cố định lại không để cho rơi xuống, rồi đem tài xế đi cấp cứu.
Thế nhưng, xe đang có dấu hiệu lung lay, ai cũng không dám tiến lên, chỉ cần động nhẹ vào xe là sẽ rơi. Trách ai được, nhìn xe là biết người trong xe không phải người bình thường, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đắc tội, đến lúc người ta tìm đến cửa sẽ rất phiền phức.
Cho nên không ai vội vã đi cứu người, ngược lại thương lượng rốt cuộc nên phái ai đi là hợp lý.
Trong lúc nhất thời, Lâm Triệt thật sự sợ muốn chết.
Nghe được tiếng xe cảnh sát, tiếng xe cứu thương, nhưng không nhìn thấy ai lại đây cứu người.
Lâm Triệt vừa mới ném di động đi, cho nên nhất thời không tìm thấy. Tình cảnh này, Lâm Triệt kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Chết tại chỗ này, cô cũng chỉ có thể coi đây là số phận…
Nhưng Cố Tĩnh Trạch… Đến lúc đó Cố Tĩnh Trạch nhất định tiết kiệm được không ít sức lực, cô chết đi thì anh sẽ tự do…