Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó Cố Tĩnh Trạch ngủ trên sofa, lúc Lâm Triệt thức dậy đi toilet thì thấy anh vẫn nằm đó, với thân hình cao lớn khoảng 1m9 thì sofa này đúng là không thoải mái, anh phải co chân lại mới có thể nằm được.



Lâm Triệt thấy vậy thì cảm thấy trong lòng có chút gì đó không thoải mái, cô cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ say của anh, làn môi mỏng hơi mân mân, lông mày giãn ra, không còn nét sắc bén thường ngày mà ngược lại nhu hoà hơn rất nhiều. Tuy là đàn ông nhưng anh lại có da mặt rất đẹp, không có chút lỗ chân lông hay đầu mụn nào, có lẽ đến cả phụ nữ cũng phải ghen tỵ với làn da của anh.



Nhìn một chút, cô lại lấy tay tì lên cằm suy tư… người đàn ông này… là chồng của cô…!



Đúng là thần kỳ mà, chồng của cô rất đẹp trai đó! Ngay cả những minh tinh siêu sao điện ảnh mà cô biết, có lẽ cũng không ai phong độ hoàn mỹ bằng anh!



À có thể có Cố Tĩnh Dư cũng tạm coi là gần bằng, đơn giản là vì anh em nhà họ cùng thừa hưởng một gen di truyền hoàn mỹ, cả tổng thống Cố Tĩnh Minh cũng vậy, gen của Cố gia tốt thật!



Lâm Triệt đột nhiên phát hiện ra tuy hai người kết hôn khá lâu, nhưng cô chưa bao giờ quan sát kỹ anh như bây giờ, thì ra lông mi của anh rất dài, đôi mắt lại sâu thẳm, môi của anh tuy mỏng mà lại đầy đặn, gợi cảm…



“Em đang lén nhìn cái gì vậy?”



Giọng nói nặng nề của Cố Tĩnh Trạch bỗng nhiên truyền đến.



Lâm Triệt thiếu chút nữa là té nằm trên mặt đất, cô giật mình ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt hài hước của anh đang nghiền ngẫm nhìn cô, thật là mất mặt mà.



“Tôi… tôi đang nhìn anh, thì sao chứ, anh là chồng của tôi, tôi nhìn anh có gì không được?” Lâm Triệt cố làm vẻ bình tĩnh, ánh mắt không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch.



Một câu ‘anh là chồng của tôi’ đã làm đôi mắt anh khẽ giật giật, ý cười càng đậm, anh đột nhiên di chuyển thân người.



Thấy gương mặt đối phương tiến sát lại gần mình, Lâm Triệt theo phản xạ lùi về sau nhưng Cố Tĩnh Trạch đã nắm lấy cằm của cô, không cho phép cô chuyển động.



Lâm Triệt kêu lên: “Anh dựa sát vào tôi làm gì?”



“Em là vợ của tôi, vì cái gì mà tôi không được đến gần em?”



Một câu ‘em là vợ của tôi’ tức thì làm gương mặt Lâm Triệt ửng hồng.



Cố Tĩnh Trạch lại tiếp tục khiêu khích mà nhìn cô: “Nói xem, em nhìn tôi như vậy làm gì?”



“Tôi… tôi nhìn xem mặt anh có dính gì không…” Lâm Triệt vừa nói vừa né tránh ánh mắt của anh.



Cố Tĩnh Trạch: “Sao có thể, mặt tôi không dính gì cả.”



“Đương nhiên là có, nhiều ghèn như vậy kìa!” Lâm Triệt hoảng quá nói đại.



“Ha hả, em nghĩ ai cũng lôi thôi giống em sao?” Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng.



Lâm Triệt hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, anh lại như vậy, lại chê bai cô…



Nhưng cũng thật kỳ lạ, người đàn ông này lúc nào cũng ưu nhã, ngay cả lúc nằm ngủ chật vật trên sofa thì tư thế ngủ của anh cũng rất đẹp, cả buổi tối cũng không đổi thế ngủ, gương mặt vẫn sạch sẽ.



“Có nói hay không, rốt cuộc em nhìn cái gì?” Anh vẫn không buông tha cho cô.



Lâm Triệt: “Tôi không…”



“Không nói thì tôi sẽ hôn em.” Cố Tĩnh Trạch lập tức tiến đến gần.



Lâm Triệt hoảng sợ, gương mặt của anh lúc này đã đưa sát mặt cô, hai cái mùi gần như sắp chạm vào nhau, nhưng anh chỉ như vậy rồi ngưng lại, không gần không xa, nhưng hơi thở của anh làm cả gương mặt của cô thấy ngứa ngáy.



“Anh anh anh…” Lâm Triệt lắp bắp.



“Vẫn không trả lời?” Dứt lời thì Cố Tĩnh Trạch hôn cô, nụ hôn rất nhẹ tựa như cánh chuồn chuồn lướt.



Lâm Triệt hoảng hốt hét lên: “Anh anh anh! Anh dám…!”



Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô mà Cố Tĩnh Trạch thiếu chút nữa bật cười, nhưng vẫn làm vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi chưa nói đùa bao giờ.”



Lâm Triệt thất kinh lấy tay đẩy anh ra rồi bỏ chạy.



Nhìn bóng dáng cô chạy trối chết mà lúc này Cố Tĩnh Trạch mới nở nụ cười, tiếng cuồi của anh làm cô thấy thật mất mặt.



Lâm Triệt chạy vào toilet đóng sầm cửa lại, lấy tay che lấy lồng ngực đang đập thình thịch, không được rồi, cô nhất định phải tránh xa tên biến thái này mới được! Bằng không thì tên hỗn đãn này cứ rảnh rỗi lại chơi trò lưu manh với cô thì làm sao?



Cả một buổi tối Lâm Triệt đều ngủ không ngon giấc…



Thật may là buổi sáng ngày hôm sau cô đã nhận được một tin tốt.



Đối với tin đồn trước đó thì phía cục cảnh sát đã lên tiếng xác nhận đó chỉ là hiểu lầm ngoài ý muốn, còn hợp đồng quảng cáo của Lâm Triệt cũng đã được ký kết hoàn tất.



Lúc cô tới công ty thì Du Mẫn Mẫn đã ở bên trong chờ, vừa nhìn thấy cô thì lập tức bước đến nói: “Chị nghe nói Comilla đã bị phong sát rồi!”



“Hả? Vậy sao?” Lâm Triệt cảm thấy kỳ quái: “Là ai nói vậy chị?”



Du Mẫn Mẫn nói: “Giờ thì tất cả người trong lĩnh vực giải trí đều biết Comilla đã đắc tội người không nên đụng đến, hợp đồng lao động của cô ta cũng bị công ty đơn phương huỷ bỏ rồi, hiện tại không có công ty nà dám ký hợp đồng với cô ta nữa đâu. Thật ra cô ta có thể đâm đơn kiện, nhưng mấu chốt là dù có kiện cũng không ai dám xử và đơn kiện đó cũng sẽ bị lãng quên thôi.”



Lâm Triệt chớp chớp mắt, cảm thấy quá mơ hồ, không lẽ muốn một nghệ sĩ có tên tuổi biến mất lại dễ dàng đến vậy?



Du Mẫn Mẫn trầm ngâm hỏi: “Xem ra Cố Tĩnh Trạch rất… thương em?”



Lâm Triệt lập tức đỏ mặt, ngương ngùng nhìn Du Mẫn Mẫn… Nhưng nghĩ lại cũng không phải vậy, anh chẳng qua chỉ là người có trách nhiệm, có lẽ vì cô đang là vợ chính thức nhưng anh vẫn qua lại với Mạc Huệ Linh, và cho rằng mình làm như vậy là không nên, vì vậy anh muốn chuộc lỗi chăng?



Nhưng suy cho cùng, hai người bất đắc dĩ phải kết hôn cũng tại vì cô, hôn nhân của họ vốn dĩ là sai lầm, không thể trách ai được.



Lâm Triệt thở dài một tiếng: “Chị Du, không phải như chị nghĩ đâu,… nhưng anh ấy quả thật là một người tốt.”



Du Mẫn Mẫn cười: “Nếu để ai đó nghe được em nói Cố Tĩnh Trạch là người tốt thì họ sẽ chết vì sợ hãi đó!”



“Vì sao?” Lâm Triệt khó hiểu chớp chớp mắt.



Du Mẫn Mẫn thản nhiên trả lời: “Ai lại không biết Cố Tĩnh Trạch là nhà tài phiệt quyền lực nhất đất nước này, chỉ cần nghe tên đã khiến người ta sợ hãi chứ đừng nói là dám thân cận tiếp xúc, anh ta là vị đế vương tàn khốc nhất trên thương trường quốc tế, em tưởng người như vậy lại có tâm tư đơn thuần sao?”



Lâm Triệt ngẩn người, nghĩ lại lúc mới biết anh thì cô cũng cảm thấy người đàn ông này rất lạnh nhạt và đáng ghét, tuy nhiên sau một thời gian quen thuộc thì cũng không đến nỗi nào, hiện tại cô thấy Cố Tĩnh Trạch không có gì đáng sợ cả.



Du Mẫn Mẫn: “Thôi được rồi, sắp đến giờ bắt đầu rồi, đoàn phim của chúng ta sắp được tham gia một gameshow, em có biết là tất cả mọi người đều muốn được góp mặt trong gameshow đó không?”



“Em đương nhiên là biết rồi, gameshow đó có lượt rating rất cao là nhờ thu hút số lượng người xem chủ yếu là thanh niên trẻ và trẻ em, hồi nhỏ em thích nhất xem những chương trình thế này!” Lâm Triệt thích thú nói.



Du Mẫn Mẫn: “Chương trình cuối tuần này em cũng tham gia đi, em là một trong những nhân vật chính thì phải có mặt, nhớ chuẩn bị tốt một chút.”



Lâm Triệt vừa nghe thì thốt lên kinh hỉ: “Em có thể tham gia sao?”



Du Mẫn Mẫn: “Đương nhiên!”



Lâm Triệt cảm thấy rất hứng khởi, cô không ngờ có một ngày mình cũng được tham gia một chương trình có lượt rating cao như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK