Cố Tĩnh Trạch đáng chết, quả thực muốn chết!
Sao anh có thể như vậy... xấu xa như vậy, đáng giận như vậy.
Thật là xấu hổ muốn chết...
Cô lấy chăn trùm kín đầu mình, đáng chết đáng chết, Cố Tĩnh Trạch đáng chết…
Cố Tĩnh Trạch tập thể hình xong, trực tiếp tắm rửa ở phòng tập.
Nhìn vào dòng nước lạnh, dường như thân thể đã dễ chịu một chút.
Trong chốc lát, giống như trên tay anh vẫn còn hương vị của cô, cảm giác của cô. Cảm giác kia, cũng không hẳn là đáng ghét. Nhắm mắt lại, vẫn không có cách nào làm người anh em của mình yên lặng nằm xuống.
Chết tiệt!
Bên trong mở nước lớn, gần như muốn anh đem toàn bộ cơ thể ngâm nước lạnh để dập tắt dục hỏa...
Đến lúc ra khỏi phòng tập, đã hơn một giờ trôi qua.
Tần Hạo vội vàng chạy tới.
- Tiên sinh, ngài vừa mới tìm tôi sao?
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt nhìn Tần Hạo một cái.
- Ban nãy cậu nói, hôm nay Tần Khanh ở sân bay?
Vừa nghe đến chuyện này, Tần Hạo vội vàng cúi đầu.
- Đúng vậy. Tiên sinh, ngài cũng đừng quá tức giận, Tần thiếu và phu nhân kỳ thực cũng chỉ là…
“Bộp!”
Cố Tĩnh Trạch đập văn kiện lên trên bàn, cắt ngang lời Tần Hạo.
Tần Hạo ngơ ngác ngẩng đầu lên.
- Tiên sinh…
- Không sao, công tác lần này của cậu làm rất tốt.
Cố Tĩnh Trạch cười nhạt, khóe môi câu lên thành một đường cong.
Nhưng mà Tần Hạo lại cảm thấy lạnh người.
- Vì tiên sinh tôi sẽ cố gắng cúc cung tận tụy (1), cảm ơn tiên sinh thừa nhận, về sau chắc chắn tôi sẽ càng thêm nỗ lực.
Tần Hạo cười nói.
Cố Tĩnh Trạch nói.
- Để thưởng cho cậu, tôi cảm thấy hẳn là nên cho cậu đi giải sầu một chút.
- A? Tiên sinh, ngài quá khách khí, ngài…
- Vừa đúng lúc bên Campuchia có một nhà xưởng lớn đang xảy ra vấn đề, không bằng cậu qua bên kia giải sầu, thuận tiện coi xem nhà xưởng kia có vấn đề gì.
- A…
Tiên sinh, ngài khẳng định đây là phần thưởng?
- Được rồi, ngày mai có người sẽ chuẩn bị vé máy bay cho cậu. Không giải quyết được vấn đề của nhà xưởng, cậu cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện trở lại.
Vẻ tươi cười trên mặt Cố Tĩnh Trạch cuối cùng cũng biến mất.
Sau cùng nhìn Tần Hạo một cái thật sâu, Cố Tĩnh Trạch hừ lạnh rồi đi ra ngoài.
Để lại một mình Tần Hạo ở đó với mớ hỗn độn.
- Tiên sinh… Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì…
Buổi tối, Cố Tĩnh Trạch không cùng Lâm Triệt ngủ chung nữa.
Chỉ sợ mình nếu ngủ trong căn phòng đó, mặt đối mặt với cô nhất định anh sẽ ngủ không được.
Lâm Triệt nằm một mình trong phòng ngủ cũng rất rối rắm, thật vất vả mới ngủ được.
Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Tĩnh Trạch đã rời đi. Lâm Triệt vừa tỉnh dậy, Thẩm Du Nhiên liền gọi đến.
- Oa, ngày hôm qua sao tớ lại ở tại trong nhà người khác?
Thẩm Du Nhiên nói.
Lâm Triệt đáp:
- Cậu đang ở trong nhà người khác? Có ý gì?
- Là một người đàn ông rất nguy hiểm đó, làm tớ sợ muốn chết, tớ tưởng đã xảy ra chuyện rồi.
Lâm Triệt chớp chớp mắt, nói.
- Vậy sao, người cậu nói chính là bác sĩ Trần đi, tớ nhờ anh ấy đưa cậu về nhà mà. Thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?
Thẩm Du Nhiên nói:
- Đương nhiên, sao có thể xảy ra chuyện gì, tớ đã học Taekwondo được ba năm, người đàn ông nào dám chạm vào tớ.
- Ba năm học Taekwondo... Nhưng mà đến giờ vẫn vô ích.
-...
Thẩm Du Nhiên nói
- Nhưng mà người này rốt cuộc là ai, sáng sớm tớ thức dậy đã bỏ đi rồi.
- Cậu uống say mà, người này là một bác sĩ rất tốt. Nhất định là do cậu có vấn đề, anh ấy đành phải mang cậu về nhà mình. Được rồi, nếu cậu đã tỉnh, tớ qua đi tìm cậu, có việc muốn nói cho cậu.
- Được rồi.
Rất nhanh, Lâm Triệt đã đến nhà Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên còn đang ở cùng ba mẹ, thấy Lâm Triệt đến thì ba mẹ Thẩm Du Nhiên đều rất kinh ngạc.
- Du Nhiên à, bây giờ Lâm Triệt rất có triển vọng đó, mẹ thấy con bé trên TV suốt.
Ba mẹ Thẩm Du Nhiên đều là công nhân, trong nhà không tính là túng bần, nhưng cũng không phải đặc biệt giàu có.
Tiền cho Thẩm Du Nhiên xuất ngoại cũng đều do tự mình làm việc để kiếm ra.
Lúc này Thẩm Du Nhiên kéo Lâm Triệt tự hào nói:
- Đấy là đương nhiên, bạn của con, sao có thể không có triển vọng chứ.
Nói xong thì kéo Lâm Triệt đi vào trong phòng.
Lâm Triệt xấu hổ nhìn Thẩm Du Nhiên, nói thẳng:
- Thật ra, lúc cậu không có ở đây, đã xảy ra một chuyện...
Cô thấy chuyện này vẫn nên nói cho Thẩm Du Nhiên biết, nếu giấu diếm cũng không tốt.
- Chuyện gì?
- Tớ kết hôn rồi.
Lâm Triệt nói.
- Cái gì?
Thẩm Du Nhiên gần như nhảy dựng lên.
Lâm Triệt kéo bạn tốt ngồi xuống, rồi mới kể hết toàn bộ.
Thẩm Du Nhiên nghe xong, nghẹn họng trân trối nhìn Lâm Triệt. Cuối cùng, hai tay nắm lấy Lâm Triệt, gần như muốn dùng sức mà bóp chết cô.
- Cố Tĩnh Trạch... Cố gia, Lâm Triệt, cậu điên rồi, điên rồi, điên rồi à?
Thẩm Du Nhiên mới thật sự điên rồi, ở trong phòng la hét rất lâu.
Mãi cho đến khi ba mẹ Thẩm ở bên ngoài cho rằng có chuyện gì xảy ra, đến gõ cửa hỏi thì Thẩm Du Nhiên lúc này mới nhỏ giọng xuống, gắt gao trừng mắt Lâm Triệt.
- Phu nhân, tiểu nhân có mắt mà như mù, xin lỗi ngài nhiều nha.
- Đi chết đi!
- Nhưng mà... quá dọa người rồi, làm sao có thể...
Lâm Triệt im lặng nhìn Thẩm Du Nhiên.
- Được rồi, không phải tớ đã nói rồi sao, thực ra trong lòng anh ta đã có người mình yêu. Chỉ là vì tớ không cẩn thận hạ thuốc, cho nên mới phải…
- Cậu cũng thật lợi hại, còn dám bỏ thuốc người của Cố gia.
- Tớ... Đó là nhất thời xúc động, ai biết được sau lưng Cố Tĩnh Dư lại có gia thế lớn như vậy. Tớ cứ nghĩ đó là Cố Tĩnh Dư, nhưng Cố Tĩnh Dư chỉ mở cửa phòng, cuối cùng ở trong phòng lại là anh trai anh ấy… Tớ khi đó bỏ không ít tiền hối lộ nhân viên khách sạn, mới để cho tớ đi vào, thật uổng công.
- Cút đi, cậu rõ ràng là vớ được tiện nghi lớn như vậy, còn uổng công. Đúng là không có người nào như cậu, cậu thật đúng là gặp may, hừ.
Lâm Triệt trừng mắt liếc cô một cái, ngay lập tức nghĩ đến Cố Tĩnh Trạch xấu xa.
- Cậu lấy xài thử đi, cậu không biết đâu, Cố Tĩnh Trạch người này… Rốt cuộc có bao nhiêu xấu xa!
Thẩm Du Nhiên trở về đi tìm việc làm, còn Lâm Triệt trở về nhà.
Ai ngờ mới vừa vào cửa, thì thấy Cố Tĩnh Trạch cũng vừa vào luôn.
Anh ưu nhã ngồi ở ghế trên, nhìn Lâm Triệt. Lâm Triệt mất tự nhiên nhìn về phía cánh tay thon dài tinh tế của anh.
Ngày hôm qua, ngày hôm qua…
Người đàn ông đáng chết này, vậy mà lại dùng tay…
Cô cảm thấy trong thân thể mình một hồi co thắt mạnh, nghĩ có gì đó không ổn.
Mà Cố Tĩnh Trạch, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt
- Em về rồi à, bây giờ tôi dẫn em đi ăn cơm trưa.
- Tôi... tôi... tôi không cần, tôi ăn ở nhà là được rồi.
***
(1) Cúc cung tận tụy: Dốc hết lòng hết sức làm tròn bổn phận.