Mục lục
THIỂM HÔN KIỀU THÊ: ÔNG XÃ CỰC SỦNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói qua, Mộ Vãn Tình lại ở phía sau nói:

Mang thiếu phu nhân đi bên trong thay quần áo trước, Tĩnh Trạch cũng thật sự là không cẩn thận, quần áo này rất chật, mặc ở nhà nhiều không thoải mái.
Người hầu vội cung kính mời Lâm Triệt đi thay quần áo.



Cố Tĩnh Trạch nhìn cô rời đi, nghe Cố Tiên Đức ở bên trong nói:

Cô gái này không tệ.
Cố Tĩnh Trạch nói:

Là cảm thấy không phải là Huệ Linh, cho nên đều không tệ sao?
Cố Tiên Đức nhìn Cố Tĩnh Trạch:

Cô bé đó nhìn sạch sẽ, thấu đáo, là một cô gái tốt, so với Huệ Linh gì đó của cháu, một cái trên trời, một cái dưới đất.
Mộ Vãn Tình cũng cười nói:

Đúng, đứa bé kia kia, mẹ vừa thấy liền thích, ông nội con vẫn không khen ai, ông nói cũng được, nhất định là rất tốt.
Mộ Vãn Tình nói đích xác thực không sai, Cố Tiên Đức đối với người khác thật hà khắc, không dễ dàng gì nói lời khích lệ.



Lâm Triệt này, có thể khiến Cố Tiên Đức mở miệng khích lệ, cũng quả thật rất khó.



Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới, Lâm Triệt một đường lại thuận lợi khiến cho người nhà đều cảm thấy thích, Mộ Vãn Tình trực tiếp mở miệng nói:

Đến đều đã đến đây, buổi tối ở lại đi.
Lâm Triệt còn liền phát hoảng, vội nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, lại không nghĩ rằng, Cố Tĩnh Trạch không nói hai lời, nói thẳng:

Đươc.
Lúc đó trong lòng Lâm Triệt chỉ cảm thấy có một vạn cái đầu đều gào thét không được.



Thẳng đến khi Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt vào phòng của anh, Lâm Triệt nhìn hai cánh cửa đóng lại, mới ngẩng đầu lên đối Cố Tĩnh Trạch kêu lên:

Vì sao muốn ở lại.
Cố Tĩnh Trạch nói:

Ở lại có cái gì không ổn sao?
Lâm Triệt nói:

Đương nhiên, ở nơi này, có nhiều chỗ không quen.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:

Bằng không thế này, nói với bọn họ, chúng tôi phải đi về, không là có chút ý tứ giấu đầu hở đuôi?
Lâm Triệt nói:

Chúng ta có thể... Chúng ta có thể nói, chúng tôi vừa mới kết hôn, động tĩnh quá lớn, lo lắng ầm ĩ đến bọn họ không?
...

Cố Tĩnh Trạch nói:
Phòng ở đây cách âm rất tốt, không có vấn đề này.
...
Lâm Triệt triệt để không thể nói gì, nhìn anh trong lòng nghĩ, cô chính là có ý tứ như vậy, dù sao, tùy tiện tìm lý do là tốt rồi, ai biết anh thế nhưng lại trả lời một bộ nghiêm túc như vậy.



Lâm Triệt chỉ có thể nhìn anh một cái, quay đầu quét nhìn phòng này một chút, so ra không lớn bằng Cố gia, một gian phòng, bên trong là phòng ngủ, bên ngoài là thư phòng đơn giản, một giường, một cái ghế dựa lớn, không có sofa...



Lâm Triệt thật buồn bực nâng trán, muốn biết buổi tối nên thế nào ngủ.



Cố Tĩnh Trạch cũng đã bỏ áo khoác đi, nhìn nhìn giường, nói với cô:

Buổi tối tôi ngủ trên đất cô ngủ trên giường là được.
Lâm Triệt nghe xong, trong lòng sửng sốt, không nghĩ tới anh chủ động đưa ra ý kiến muốn ngủ trên đất, khiến trong lòng cô có một tia cảm động, nhưng mà, cũng có chút ngượng ngùng:

Tôi ngủ trên đất là được, dù sao lót nhiều chăn một chút là được rồi.
Cô nói qua, đi đến ngăn tủ bên, mở ra ngăn tủ, lại phát hiện bên trong xếp treo các loại quần áo của anh, vừa thấy bộ dáng liền biết rất đẹp, giá trị xa xỉ, nhưng mà, nhưng mà không có một cái mền.



Trời ạ, nhà bọn họ chẳng lẽ, không đúng cố ý.



Lâm Triệt không nói gì nói:

Khả năng không thể ngủ trên đất, chỉ cho để lại một giường, bằng không, cho người đưa vào thêm một bộ...
Cô đang là suy nghĩ cẩn thận nói cho bọn họ, chúng ta phân giường ngủ sao?

Cố Tĩnh Trạch nói.
Lâm Triệt nói:

Vậy làm sao bây giờ...
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô nóng lòng như vậy nghĩ bỏ quan hệ sang một bên, không khỏi có chút phiền chán.



Thoát áo khoác trực tiếp ném ở trên giường nói:

Tôi mặc kệ cô làm thế nào, dù sao tôi muốn ngủ.
Lâm Triệt vừa thấy, người này vừa không còn nói muốn ngủ ở dưới đất sao, hiện tại làm sao mà biết không chăn, lập tức muốn tới cướp đoạt giường.

Không được, tôi cũng muốn ngủ trên giường, chính anh muốn ở nơi này, anh tới nghĩ biện pháp giải quyết.

Cô cũng không tin, anh không có biện pháp giải quyết việc này.
Nói qua, cô trực tiếp nhảy lên trên giường, chui vào chăn, qua lại lăn một vòng, sau đó vung vẻ mặt khiêu khích lên với anh:

Hiện ở trên giường nơi nơi đều đầy mùi của tôi, vi khuẩn trên người tôi, tất cả của tôi, hừ, anh còn muốn đến ngủ sao?
Nói qua, cô còn không cam yếu thế, trực tiếp liếm ở trên tay, đem nước miếng sát ở trên chăn.



Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại:

Lâm Triệt, cô làm cái gì vậy!
Lâm Triệt ngẩng đầu lên:

Như thế nào, anh chưa thấy qua chó con tuyên thệ lãnh địa bản thân thế nào à, nước tiểu nước tiểu liền chứng minh đây là của nó, tôi hiện tại cũng là như thế này, hiện tại cái giường này là của tôi.
Cố Tĩnh Trạch chỉ vào chăn:

Tôi là nói cô vừa mới đang làm sao!
Lau nước miếng, thế nào, anh muốn giành một chút nào sao.~
Cô...
Cố Tĩnh Trạch nghĩ đến cô ở mặt trên lau nước miếng, cả người liền không thoải mái, dùng sức nhìn cô một cái, xoay người kéo cửa ra liền đi ra ngoài.



Lúc này Lâm Triệt ở bên trong cười ha hả:

Cái này là chịu thua sao, Cố Tĩnh Trạch, anh không được sao.
Cô đắc ý ở trên giường lăn qua lăn lại, nhưng mà, lúc này, chợt thấy, cửa lại kéo ra, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp đi đến, khí thế hùng hổ đánh vào trên thân thể cô, khiến cô nhất thời có chút chột dạ lui về phía sau.

Này, Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì, tôi vừa mới chỉ là đang đùa...

Cô nhanh chóng nói.
Đã thấy Cố Tĩnh Trạch trực tiếp nhảy lên giường, kéo Lâm Triệt, rất dễ dàng đã đem người khiêng ở trên vai.



Thân thể Cố Tĩnh Trạch vô cùng khỏe mạnh, nhìn cao cao lớn lớn, thực sự động thủ, cũng là sạch sẽ lưu loát.



Lâm Triệt ở mặt trên giãy dụa lung tung:

Cố Tĩnh Trạch, anh làm gì, anh buông tôi ra.
Nắm tay nhỏ đánh vào trên thân anh, nhưng mà lại một chút tác dụng cũng không có.



Cửa mở ra, Lâm Triệt lúc này bị người trực tiếp từ phòng ngủ ném đến thư phòng nhỏ bên ngoài.



Nhìn cửa trước mắt đóng, Lâm Triệt tức giận vỗ cửa:

Cố Tĩnh Trạch, anh có phải là đàn ông hay không, cùng một người phụ nữ cướp đoạt giường.
Thật có lỗi, tôi nhìn không ra cô nơi nào có bộ dáng của phụ nữ.

Cố Tĩnh Trạch không khách khí nói.
Lâm Triệt càng tức giận đến nỗi phổi đều phải bốc cháy:

Vâng, tôi không có bộ dáng phụ nữ, chỉ có Huệ Linh của anh mới cực kỳ có bộ dáng phụ nữ.
Cố Tĩnh Trạch nói thẳng:

Điểm ấy nói không sai.
Lâm Triệt nghe lửa giận trong lòng tăng lên:

Vậy anh mà đi tìm cô ta, không bản lĩnh tìm cô ta, sẽ đến khi dễ tôi.
Cố Tĩnh Trạch nghe được cô nói như vậy, trong lòng cũng thật bực mình, nói thẳng:

Cô cho là nếu như có thể, tôi bây giờ còn lại ở chỗ này?
Anh... Anh...
Lâm Triệt ở bên ngoài nhìn bốn phía một chút, quả thật chỉ có một ghế dựa lớn, căn bản không có cách nào khác để ngủ, rất tốt thảm rồi, nhưng mà thập phần thoải mái, ngồi xuống thử thử, cũng thật mềm mại, nhưng mà, cô cũng không thể ngủ ở trong này.

Cố Tĩnh Trạch, anh thực nhẫn tâm để tôi ngủ nơi này sao, nơi này rất lạnh.
Bên trong, Cố Tĩnh Trạch nghe thanh âm của Lâm Triệt bỗng nhiên mềm xuống, trong lòng cũng mềm nhũn.



Nhưng mà, nhìn giường bị cô làm cho rối thành một nùi, tức giận vẫn không có một chỗ giải tỏa, đi qua nhấc lên chăn, mặt trên quả thật còn mang theo mùi của cô, có chút cảm giác thơm ngát, làm cho trong lòng người ta hơi hơi vừa động.

Nào có lão công đối lão bà của mình như vậy, Cố Tĩnh Trạch, anh thật như vậy nhẫn tâm sao?
Cố Tĩnh Trạch xốc chăn lên, nghĩ đến cô còn mới cọ nước miếng lên trên mặt.



Không khỏi càng cảm thấy cả người không thoải mái, tức giận liền nói với bên ngoài:

Cô người cao ngựa lớn, ở bên ngoài ngủ cả đêm cũng sẽ không sao.
Anh...

Lâm Triệt thực sự triệt để tuyệt vọng, nằm ở nơi đó, không nói gì nghĩ, Cố Tĩnh Trạch, anh chờ đó cho tôi.
Trong lòng có Mạc Huệ Linh, liền đối người phụ nữ khác tuyệt tình như vậy.



--------



Dịch: M



Biên tập: Anna



Team: Mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK