Là giấy tờ nhà đất và khế ước mua bán nhà, có vấn đề gì?
Nhà của anh cũng rất hào phóng!
Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
Làm thiếu phu nhân Cố gia, đây là nên có được.
Lâm Triệt nói:
Cái này đều cho tôi sao?
Cố Tĩnh Trạch nói:
Đó là đương nhiên.
Lâm Triệt nhìn giấy tờ nhà đất và khế ước mua bán nhà, ngẩng đầu lên:
Tôi đây rất ngượng ngùng, đây rất có giá trị.
Cố Tĩnh Trạch nói:
Cô cầm là tốt rồi, cái này là cho thiếu phu nhân Cố gia, mà đó là cho cô, cho nên cô không cần thiết ngượng ngùng.
Lâm Triệt nghĩ anh nói cũng đúng, cười tủm tỉm lại lần nữa nhìn hai cái hồng bao:
Nhìn ra chịu được tính xấu của anh xấu là có điểm tốt.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
Tham tiền.
Tâm tình Lâm Triệt tốt, quay đầu nói:
Bằng không kết hôn vì cái gì, hoặc là vì tình yêu, hoặc là vì tiền, với tôi vì yêu tình hiển nhiên không đáng tin, vẫn là tiền đáng tin.
Cố Tĩnh Trạch không nói gì lắc đầu, nhìn cô cười đều nheo đến mắt lại, gò má cũng đi theo mềm mại đi vài phần, trong trắng lộ hồng, thế mà lộ ra vài phần đáng yêu.
Xác định ánh mắt, mới quay đầu đi, lại vào lúc này nhìn thấy điện thoại lên vang, là Mạc Huệ Linh gọi điện thoại tới.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi lại nhìn Lâm Triệt bên cạnh một cái trước, thấy cô còn trái phải đánh giá giấy tờ mua bán đất, mới cầm lấy điện thoạ.
Thanh âm nhỏ hơn lúc trước vài phần.
Chuyện gì?
Tĩnh Trạch, anh đáp ứng buổi tối muốn chúc mừng sinh nhật em, em định đi nhà hàng với anh, anh muốn ăn cái gì?
Sinh nhật của em, em quyết định đi.
Anh nói.
Được rồi, vậy em quyết định chúng ta đi cơm Tây chỗ chúng ta thường xuyên đi ăn.
Được.
Tĩnh Trạch, anh không thoải mái sao? Vì sao nói chuyện nhỏ như vậy?
Mạc Huệ Linh kỳ quái hỏi.
Cố Tĩnh Trạch lại lườm người bên cạnh một cái, thấy cô tự nhiên nâng con ngươi lên nhìn đi lại, trong lòng không khỏi có chút trống rỗng, lại nói với người trong điện thoại:
Không có gì, ở trên xe, trở về rồi hãy nói, em quyết định rồi nói với anh.
A, được rồi.
Mạc Huệ Linh cúp điện thoại.
Cố Tĩnh Trạch thu hồi điện thoại, nhìn về phía Lâm Triệt:
Cô nhìn cái gì?
Lâm Triệt tự nhiên nghe được, anh nói chuyện muốn đi cùng Mạc Huệ Linh, ra vẻ trấn định nhún vai, cô nói:
Không có gì, trên xe có hai người chúng ta, không nhìn anh thì nhìn ai.
Nói qua, cô lại cúi đầu sờ giấy tờ mua bán đất, bộ dáng thập phần tham tiền lại xuất hiện.
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, mới quay đầu đi.
Lâm Triệt ở trong lòng nghĩ, thôi, dù sao vốn cũng là kết hôn giả, anh cùng người khác hẹn hò liên quan gì tới cô.
Vẫn là tiền trong tay đáng tin nhất.
Rất nhanh, đến trong nhà.
Nhưng mà, xe vừa quẹo khúc quanh, bỗng nhiên cảm thấy một chiếc xe đột nhiên chạy tới.
Bất quá là trong nháy mắt, xe liền trực tiếp va chạm lệch qua một bên, lúc này từ sương mù phía trước xông ra.
Mấy chiếc xe phía sau âm thầm đi theo lập tức vọt len, mở cửa xe, nhìn đến hai người Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt gắt gao ôm nhau...
Sự việc xảy ra trong nháy mắt, Lâm Triệt căn bản không nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi bản thân nằm ở trên thân thể cứng rắn của anh, mới cảm thấy người thanh tỉnh một điểm.
Chỉ thấy trong xe hỗn độn thành một mảnh, mà Cố Tĩnh Trạch, khuôn mặt đông lại, lạnh lùng, ánh mắt làm như phút chốc hoảng hốt, sau đó mới chăm chú nhìn ở trên mặt Lâm Triệt.
Cô vội nói:
Anh thế nào, Cố Tĩnh Trạch, anh không sao chứ.
Xe lại va chạm phía bên anh, dọa thảm cô rồi.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch chính là nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô, trong lúc nhất thời, dường như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, một phen kéo tay cô đến.
Trên đùi cô, một vết rách rõ ràng, máu thịt mơ hồ.
Trên mặt Cố Tĩnh Trạch nhất thời tối sầm lại.
Đều tránh ra, phu nhân bị thương.
Thanh âm Cố Tĩnh Trạch thậm chí có chút rối rắm, không chờ người bên ngoài phản ứng kịp, bàn tay to của anh đã kéo cánh tay Lâm Triệt qua, đem người từ mặt dưới bế ra.
Chuyện vừa mới xảy ra trong nháy mắt, là cô liều lĩnh nhào vào trên thân anh.
Bằng không, hiện tại bị thương hẳn là anh.
Lâm Triệt bị anh một phen bế dậy, mới cảm thấy trên thân thể một trận đau đớn, sau đó, càng ngày càng kịch liệt.
Người bên ngoài liền phát hoảng, nhìn đến Cố Tĩnh Trạch ôm Lâm Triệt một đường ra bên ngoài bước nhanh tiêu sái, người cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Trong bệnh viện.
Lâm Triệt bởi vì mất máu quá nhiều, suy yếu vô lực, nhìn Cố Tĩnh Trạch bên cạnh, cảm thấy tay anh luôn luôn nắm tay mình, không biết vì sao, bị nhiệt độ trong lòng bàn tay của anh làm yên lòng, cô giống như cũng cảm thấy không đau nữa rồi.
Nhưng mà, cúi đầu thoáng nhìn áo sơmi màu trắng trên người anh đã bị nhiễm một mảnh máu đỏ.
Cô không khỏi lại nở nụ cười, nhìn mặt lạnh lùng của anh nói:
Cố Tĩnh Trạch, tôi không phải là sắp chết.
Trong lòng Cố Tĩnh Trạch lạnh lẽo, biểu cảm trên mặt cũng nhíu lại, ánh mắt lãnh ý trách cứ nhìn Lâm Triệt, lại không dám hung dữ như vậy:
Nói bậy bạ gì đó, cô sẽ không chết.
Nhưng mà tôi chảy thật nhiều máu.
Cô nói.
Bác sĩ sẽ trị liệu cho cô, chỉ là vết cắt vào động mạch chủ trên đùi, cho nên mất máu nhiều.
A, động mạch chủ... Nghe qua thật đáng sợ, anh nói, nếu tôi chết, anh có phải là có thể lập tức giải thoát, với Mạc tiểu thư của anh song túc song tê rồi hả?
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm lại, ánh mắt tối đen gợn sóng bắt đầu khởi động, mi tâm càng nhíu:
Câm miệng, tôi sẽ không cho cô chết.
Lúc này nghe được Mạc Huệ Linh, thế nhưng mà hơi có chút không kiên nhẫn, một loại cảm giác không muốn nhắc tới của cô ấy, ở trong lòng âm thầm bắt đầu khởi động.
Nếu không phải cô ấy gọi điện thoại tới, anh không sẽ phân tâm, thậm chí không phát hiện bên ngoài có điều khác thường.
Lâm Triệt nói:
Thật vậy chăng? Nhưng mà tôi rất đau.
Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lên, tái nhợt giống như giấy trắng, môi nhỏ vô lực quắt lại, bộ dáng làm cho trong lòng người ta giống như bị nhéo.
Anh ngẩng đầu lên:
Không nghe đến sao, phu nhân nói cô ấy đau, kêu bác sĩ nhanh xử lý!
Tần Hạo đi theo bên cạnh, thấy sắc mặt Cố Tĩnh Trạch một mảnh mây đen dầy đặc, chạy nhanh quay đầu để cho người ta gia tăng tốc độ.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch luôn luôn định ở trên mặt Lâm Triệt, thấy cô làm như ngấm ngầm chịu đựng quay đầu đi, con ngươi đen của anh, bàn tay to bẻ mặt cô qua, nắm lấy cằm tinh xảo của cô, ánh mắt anh một mảnh tối đen:
Nhìn tôi, không cần nghĩ nhiều.
Hừ...
Cô hừ một tiếng, nhưng mà, vẫn là nhịn không được đau đớn.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng ở trên môi cô bởi vì mất máu quá nhiều, mà khô quắt, hơi hơi mở môi, hô hấp dày đặc, mi tâm chợt nhíu, anh nắm cằm của cô, tiến lên đ-ng vào, trực tiếp chặn trên môi không ngừng đóng mở của cô...
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây