Vưu thái y khi còn sống trên đời từng giảng giải qua cho Tống dương một bệnh không có trong kinh sách, nhưng lại không có tên.
Vưu thái y gọi nó là lạo dịch
Lao dịch chỉ xâm phế người yếu, không hề có triệu chứng gì, duy chỉ bên trái sườn chịu không nổi một chút sức, nếu không sẽ đau tới tận tim. Người nhiễm bệnh này ở mắt, mũi, lưỡi sẽ hiện ra chút dị tượng, trong trung y chỉ cần Vọng, cẩn thận một chút thầy thuốc đều có thể phát giác, nhưng lạo dịch không tồn tại trong y kinh khiến thế nhân không rõ ràng lắm chứng bệnh, cho dù thầy thuốc nhìn ra dị thường, nhiều nhất cũng sẽ dựa theo những chứng bệnh thông thường như gan tỳ mất cân đối, tràng, dạ dày bị cảm lạnh mà cho chút thuốc là xong
Chứng bệnh này tạm thời sẽ không đoạt tính mệnh, người bệnh nói cười nằm ngồi hết thảy bình thường, nhìn qua dường như cũng không nguy hại, nhưng chỉ phải không được chạm vô nước...... Nước mưa
Người bệnh lạo dịch tuyệt đối không được chạm nước mưa, bị mưa dính vào đến, không chỉ người bệnh lập tức bị mất mạng, mà chứng bệnh trong cơ thể cũng không biến mất, mà nháy mắt biến đổi hóa thành ôn dịch đáng sợ, theo gió mưa lây ra khắp nơi, đến lúc đó không phân phế mạnh hay yếu, chỉ cần là người, chỉ cần hô hấp sẽ nhiễm bệnh, nhiễm bệnh không trị một lát sẽ bị mất mạng, tốc độ lan rộng cực nhanh khó có thể tưởng tượng, chỉ sợ mưa to chưa dứt nơi đây sẽ biến thành một tòa thành chết.
Khi nói về việc này, sắc mặt Vưu thái y âm trầm: Ngươi có thể xem lạo dịch như một loại thuốc độc kinh khủng, mới nhiễm còn chưa phát độc tính, nước mưa là thuốc dẫn.
Trung y rộng lớn, huyền bí và thâm hậu, ở kiếp trước Tống Dương, âm dương, ngũ hành, kinh mạch...những lý luận này đều không thể dùng khoa học giải thích để hiểu rõ được, ở trong mắt người Tây Dương giống như lời nói vô căn cứ, chỉ cần vận dụng thích đáng, chúng liền thật sự tồn tại chính đáng một cách hiệu nghiệm trên thế giới này
Sách trung y thời cổ có nói nước mưa vốn là là vị thuốc dẫn thần kỳ. Rất nhiều phương thuốc cổ truyền đều lấy mưa làm vật dẫn, bất kể nước sông, nước giếng hoặc là nước biển đều không thể thay thế, lạo dịch chính là ở nhóm này
Mà là trọng yếu hơn là, lạo dịch đều không phải là do thiên tai, nó là do con người.
Không phải là bệnh tự nhiên đến từ giữa đất trời, mà là độc gia tiền bối khi nghiên cứu độc thuật vô ý dưỡng thành ôn dịch, thủ đoạn này cực kỳ độc ác rất đáng sợ, sáng chế ngay ngày hôm đó liền bị vứt bỏ, vốn sớm thất truyền, không ngờ hôm nay tái hiện nhân gian.
Quan lớn thượng vị đều có khí độ thong dong, Hồ đại nhân sau khi nghe qua Tống dương giải thích, vẫn chưa thất kinh:
- Ý tứ của ngươi, là có người đầu độc? Muốn dùng thuốc độc này giết ngàn vạn lần dân chúng Hồng thành?"
Vưu thái y sẽ không lừa mình, bởi vậy đối với vấn đề của Thừa tướng, Tống dương chắc chắn gật đầu, tiếp theo vươn ba ngón tay:
-Có 3 vấn đề trọng điểm, một là khi chưa thấm mưa, lạo dịch chỉ có thể tồn tại trong thân thể người sáu canh giờ, vào lúc này không cần thuốc mà khỏi bệnh, không hề sợ mưa, muốn kéo dài có hiệu lực, thế nào cũng phải có độc nguyên. Mặc kệ là ai đầu độc, muốn giết toàn thành bằng thuốc độc, phải cam đoan hạ dược đầu độc liên tục ít nhất chơ tới khi trời mưa. Nếu không cho dù ném mười ngàn người có bệnh lạo dịch vào Hồng thành, chỉ cần trong sáu canh giờ bên không mưa sẽ chẳng có tác dụng gì... Trừ phi có độc nguyên, sáu cái canh giờ lạo dịch tự lành, nhưng người khỏi hẳn sẽ lại bị bệnh, cứ như kéo dài đến khi trời mưa.
Tả Thừa tướng gật đầu " Tống dương tiếp tục nói:
- Vấn đề trọng điểm thứ 2, khi trời chưa mưa, người bệnh lạo dịch sẽ không lây bệnh lẫn nhau...
Lời này có chút mơ hồ không rõ, lại tìm từ diễn đạt lại cho rõ hơn:
- Nói như thế, hồ đại nhân có bệnh phổi, nhưng ngươi bị lạo dich không phải bị Thi Tiêu Hiểu lây bệnh, mà là bởi vì ngươi bị dính độc nguyên.
Hòa thượng Thi Tiêu Hiểu xinh đẹp có bệnh phổi, nô lệ Hồi Hột ngực phải bị thương, lá phổi bị thương, cũng là người chưa từng đi ra khỏi cửa, ở ngay gần đó, hai người đều nhiễm lạo dịch, Tả Thừa tướng cũng là người phổi vốn yếu, nhưng giữa người bệnh không truyền nhiễm trước đó lão hoàn toàn khỏe mạnh, trên đường tới nơi này không lâu cũng bị nhiễm ác chứng... Sự tình đã rõ ràng, độc nguyên ở ngay gần nơi này.
- Vấn đề trọng điểm thứ 3, tiền bối trong nhà có dặn, độc lạo dịch cần lấy xác chết làm dẫn, độc nguyên này hẳn là ở trong một thi thể.. Ôn dịch kịch độc phần lớn sẽ lấy thi thể làm vật dẫn. Lạo dịch cũng vậy.
Lời đó là lần trước Tống Dương tán gẫu với Vưu Thái y về vụ án mười hai thi thể ở Sơn Khê Man.
Tống Dương tăng thêm giọng điệu
- Lạo dịch ta sẽ không trị, nhưng ta biết cách phá giải duy nhất: mau chóng tìm được độc nguyên, đem trấn trụ. Không thể trông mong sáu canh giờ trời không mưa. Nói xong" ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen rất nặng, như một khối đá đè nặng xuống vô vàn nhân mạng.
Mật nghị, chỉ có mấy người tham gia.
Hồ đại nhân thanh âm rất ổn:
- Hồ Kính mang theo thủ lệnh của ta đi gặp Huyền Cơ Công chúa, mời điện hạ tức khắc ra khỏi thành. Nhớ rõ, chỉ có Công chúa và thân vệ được coi trọng có thể đi... Chậm đã, không cần gặp Công chúa, chỉ cần nói việc này cho thân vệ của nàng. Nhưng phải cần phải nói rõ ràng, bảo bọn họ rời xa Hồng thành tạm ở nơi đồng hoang không người, trừ phi qua mưa, nếu không không được vào các thành trấn khác.
Tháo ra tín lệnh bên hông giao cho người hầu cận
Tống dương thầm khẽ mỉm cười, gừng càng già càng cay, Hồ đại nhân thực biết cách làm việc, muốn khiến Nhâm Tiểu Bộ rời khỏi Hồng thành, biện pháp tốt nhất là nói rõ tình thế cho Tần Trùy.
Hồ đại nhân truyền xuống mệnh lệnh thứa hai:
- Hồ Cần đi gặp thành thủ, truyền lệnh ta đóng kín cửa thành, điều binh sĩ trong vòng phạm vi năm trăm dặm ngăn lại,, nội bất xuất ngoại bất nhập, phái một đại đội khác đào ba thước đất lên cũng phải tìm cho được độc thi. Còn có... Quan lại trong thành, gia quyến già trẻ cũng đều không được rời khỏi Hồng thành, người vi phạm trị tội cửu tộc.
Lần này lão tháo xuống một cái nhẫn ngọc làm tín vật, giao cho Hồ Cần.
Sau đó Hồ đại nhân nhìn nhìn Tống Dương, đồng thời giơ tay chỉ các kỳ sĩ khác, Tống Dương hiểu ý, trả lời chi tiết:
- Bọn họ cũng chưa có chuyện gì.
Thừa tướng truyền mệnh lệnh thứ 3:
Hồ Mãn nghe lệnh...
Nói tới đây, giọng điệu lão đột ngột nghiêm khắc:
- Những ai khỏe mạnh, phổi khỏe, hộ tống chư vị kỳ sĩ ra khỏi thành, càng xa càng tốt.
- Nhưng Thi, Tống hai vị tiên sinh phải lưu lại.
Thi Tiêu Hiểu nhiễm bệnh, chỉ cần rời xa độc nguyên sáu cái canh giờ sẽ không có chuyện gì, nhưng điểm chết người chính là trận mưa to này bất cứ lúc nào cũng có thể ập xuống, Thừa tướng không muốn đánh ván bạc này, còn Thi Tiêu Hiểu chỉ cười, bình thản ung dung hoàn toàn không ý kiến. Về phần Tống Dương càng không cần phải nói, tìm được độc nguyên rồi thì hỏa thiêu, chỉ dùng dược hay là xử lý cách nào khác, làm thế nào để phá huỷ toàn bộ cần nhờ hắn chủ trì.
Nhưng Tống Dương không đi, mấy vị kỳ sĩ khác cũng không chịu đi, lúc này Thừa tướng lớn tiếng thét ra lệnh:
Trói lại, lôi đi!
Tống Dương ngăn cản song phương, nói khẽ với mấy đồng bạn nói:
- Yên tâm, ta ngăn không được dịch lạo, nhưng ít ra có thể tự bảo vệ mình vô sự.
Có hắn khuyên bảo, đám người Nhị ngốc đám người mới ngoan ngoãn rời khỏi. Điểm này Tống dương không nói dối, dịch độc lây lan qua đường hô hấp, tu vi của hắn, vận công bế khí kiên trì được thời gian không ngắn, ít nhất đủ để hắn chạy ra khỏi thành, vả lại bế khí không chỉ ngừng hô hấp, lỗ chân lông toàn thân cũng sẽ đều đóng kín lại.
Cuối cùng Thừa tướng vung tay áo,nói với ba người hầu cận đã lĩnh mệnh:
- Đều đi đi, trừ phi được ta tin truyền nếu không cũng không được trở lại.
Sau khi truyền lệnh, thần thái Thừa tướng thoải mái, nói với Tống dương:
- Nếu thực sự đại họa có thể vãn hồi, lão phu tất sẽ xin công cho Tống tiên sinh.
Thi Tiêu Hiểu một chút mưa sẽ chết, cũng thong dong thản nhiên, hỏi Hồ đại nhân: Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Vì sao không sơ tán toàn thành? Không biết bao nhiêu tính mạng, làm sao lại đánh cuộc keo này.
Thừa tướng trả lời chi tiết:
- Nghe những lời Tống tiên sinh giảng giải về dịch lạo... Ta không dám đánh cuộc sáu canh giờ kia. Sơ tán toàn thành là chuyện không thể khống chế.. Dân chúng trong thành đại loạn rối loạn không cần phải nói, dân chúng chạy ra khỏi thành nhất định tán đi tứ phương, bỏ chạy sang các thành trấn xung quanh. Nếu thực sự, sáu canh giờ không mưa... Nhưng nếu chẳng may Tống Dương hoặc là Vưu Thái y sai lầm, bệnh này sẽ không tự lành trong sáu canh giờ, mà là sáu ngày, sáu nguyệt, người nhiễm bệnh tránh được trận mưa, nhưng ở địa phương khác lại dính mưa, cũng sẽ dẫn phát ôn dịch hoành hành, ảnh hưởng lớn hơn nữa, Hồ đại nhân không dám đánh cuộc. Những gì lão có thể làm, ít nhất muốn vây trận đại họa này ở trong thành.
- Nếu sáu canh giờ không thể tự lành...
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười lắc đầu:
- Độc nguyên không phải hôm nay mới hạ, đường cái náo nhiệt, sớm không biết đã có bao nhiêu người nhiễm bệnh ra khỏi thành.
Dù chưa nói rõ, nhưng đạo lý rõ ràng, Tống Dương đột nhiên mở miệng hỏi:
-Lần trước trời mưa là khi nào?
- Chín ngày trước.
Thi Tiêu Hiểu đếm ngày, đáp lại.
Không thể xác định thời gian đầu độc, nhưng ít ra có thể khẳng định, chuyện này diễn ra trong vòng chín ngày, Hồ đại nhân cũng phản ứng ngay tức thì truyền xuống mệnh lệnh thứ tư:
- Phi Cáp truyền thư trong vòng năm trăm dặm tất cả thành, quan, trấn, huyện, tất cả những người nhập thành trong vòng chín ngày đều mang tới nơi hoang dã cách ly, trừ phi trời mưa nếu không không được cho đi. Nghiêm lệnh khẩn cấp, quan viên sơ suất nghiêm trị không tha thứ!
Không phải Hồ đại nhân tâm tư không đủ tỉ mỉ, dù sao việc này cũng liên quan đến đến tính mạng của bản thân, bề ngoài dù nào thong dong thế, tâm tình cũng đều rối loạn.
Cũng mặc kệ nói như thế nào, lão cũng đã ở lại. Làm quan hơn mười năm, minh tranh ám đấu khắp triều dã, tuy nhiên điều cơ bản nhất vẫn còn tỉnh táo.
Mệnh lệnh thứ tư thêm vào được truyền xuống đi không lâu, thành thủ liền dẫn đại quân tới, khống chế dân chúng, giới nghiêm tứ phương, cẩn thận tìm kiếm. Nhóm binh sĩ cũng không biết chân tướng, chỉ mơ hồ đoán được là đại sự, không dám lơ là, ngoan ngoãn nghe theo quan trên ra lệnh.
Tống Dương cũng thật cẩn thận nhớ lại lúc trước khi nói chuyện với Vưu Thái y về lạo dịch có nói tới một chút vật cần dùng, lên danh sách kêu tùy tùng đi chuẩn bị, chỉ đợi tìm được độc nguyên có thể ra tay phá giải. Mới ban đầu Tống Dương cũng tham gia tìm kiếm, ý đồ dựa vào khứu giác nhạy bén có thể tìm được độc nguyên, nhưng nơi này là đường cái phồn hoa, các loại hương vị hỗn tạp, hắn lại không biết độc nguyên là cái vị gì, không thể giúp được bao nhiêu.
Từ giữa trưa đến tối muộn, qua đến sáng sớm ngày hôm sau... Ông trời từ bi, mưa to vẫn còn đang nổi lên, thủy chung không có ập xuống. Cho đến giữa trưa, tin tức tốt rốt cục truyền đến, binh sĩ phòng giữ từ một hố sâu ba thước bên cạnh một thân cây tìm ra được độc nguyên.
Cái này có chút không khớp với phỏng đoán ban đầu của Tống dương, thi thể thì đúng, nhưng chỉ là một nửa, một nửa thân người phía trên
Râu tóc vẫn còn, làn da vẫn căng, toàn bộ không có dấu hiệu hư thối, nửa cỗ thi thể trông rất sống động như thật, thậm chí còn mang vẻ mặt mỉm cười, thực sự quỷ dị. Đào đến đó binh lính quả thực bị dọa không nhẹ, không dám vọng động vội vàng thông báo lên trên.
Nhận được trình báo tinh thần tất cả mọi người rung lên, gần như là cùng chạy một mạch tới, nhưng Tống Dương vừa thấy tàn thi, liền bất ngờ khóc thét một tiếng, nước mắt trào ra.
Đây chính độc nguyên, đây nửa thân người
Một đôi mắt đen tối, vẻ mặt thâm sâu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên như một nụ cười cổ quái... Vì bị chế thành độc nguyên, xác chết không thối rứa. Ba năm trước đây sau trận đại hỏa Tống Dương cũng không từng hy vọng xa vời Vưu Ly còn sống, nhưng thủy chung tin tưởng, mặc dù âm dương cách biệt, một ngày kia ít nhất sẽ tìm được phần mộ, Vưu Ly còn chờ hắn hát "Tương Tiến tửu"
Tình nguyện chết lại một trăm lần cũng không muốn tin sẽ tìm thấy thi cốt của Vưu Thái y như thế này.
Không phải toàn bộ thi thể, chỉ có nửa người.
Không chỉ bị phân thây, còn bị bào chế thành độc nguyên.
Lão nhân kia là thân nhân duy nhất, là người duy nhất trên đời này thương yêu hắn.
Tống dương đem ôm lấy Vưu Thái y điên cuồng gào khóc, dùng tất cả khí lực, giống như một con sói con vừa mới mất mẹ, đau thương, khàn khàn, thê lương, oán độc.
Bao nhiêu cảm xúc bị đè nén như muốn bùng nổ, thương nhớ, oan tâm đau nhức, còn có... căm hận, căm hận.