Bồi quận chúa đi dạo nửa ngày, Tống Dương đổi ngân phiếu mười ngàn lạng bạc ở dịch quán, quay về cũng không rảnh rỗi, đầu tiên là đưa tiền cho Tiểu Cửu và Tiểu Phiến, tiện tay mở hòm chiếu đơn bốc thuốc cho nàng, lại tới hiệu thuốc sắc thuốc, chính hắn thì chui vào phòng của người câm, châm cứu giúp hắn chữa thương.
Người câm bị thương không nhẹ, tuy nhiên thể chất gã vô cùng tốt, lại thêm Tống Dương y thuật cao minh, sức khỏe khôi phục còn tốt hơn nhiều so với Tống Dương đã đoán trước đó.
Đi ra khỏi phòng người câm, Tiểu Cửu đã quay lại, Tống Dương lấy dược liệu cho Trần Phản từ tay nàng, đối với bệnh của Trần Phản Tống Dương không có biện pháp gì, chỉ có thể dùng thuốc bổ, có chút ít vẫn hơn không.
Không lâu sau sắc trời đã tối đen, Tống Dương gọi Tiểu Cửu và đám người Nhị ngốc cùng đi ăn tối, nói chuyện một hồi lại quay về phòng, vừa mới ngồi yên một lúc không đủ uống một chén trà, Nhâm Tiểu Bộ đã đến tìm hắn, vẫn là cải trang thành thư sinh, Công chúa điện hạ thích cải nam trang.
Tuy nhiên lần này thái độ của Nhâm Tiểu Bộ có vẻ khác thường, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nặng nề, vào trong nhà còn nói với Tống Dương:
- Ta có chuyện quan trọng cần tìm ngươi!
Nói xong, còn ngại không đủ, lại nói thêm:
- Đặc biệt quan trọng!
Tiểu Cửu thức thời, nói với Tống Dương:
- Nô tỳ đi xem gã câm!
Lại thi lễ với công chúa, ra khỏi phòng.
Tiểu Cửu vừa đi, Nhâm Tiểu Bộ lập tức bước dài hai bước, ôm lấy tay Tống Dương, hai mắt sáng trong suốt, vừa khẩn trương vừa hưng phấn:
- Ta nghe nói… Tỷ tỷ nói cho ta biết, chuyện hòa hôn với tộc Hồi Hột ngươi có thể giúp ta?
Hòa thân quan hệ trọng đại, Nhâm Sơ Dung không thể hỏi Tống Dương về suy nghĩ của hắn, sao có thể yên tâm, bởi vậy nàng kể lại chuyện cho muội muội, quận chúa biết, dựa vào tính tình của muội muội bảo bối, nhất định sẽ quấn tới mục nát, không hỏi ra được tình hình tuyệt sẽ không từ bỏ ý định.
Tống Dương sao không rõ điều này, cười khổ lắc đầu, biết chính mình nếu không nói ít nhất tối nay đừng mong ngủ.
Huống chi, ánh mắt Nhâm Tiểu Bộ vừa vui mừng, lại vừa lo sợ, hiểu rõ cảm giác của Nhâm Tiểu Bộ lúc này đột nhiên vừa phát hiện ra hy vọng rồi lại sợ chút hy vọng cuối cùng này cũng sẽ không còn, Tống Dương cũng không giấu nữa, cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình:
- Trên tay ta có một thứ dược vật cổ quái trước kia Vưu ngỗ tác phối ra gọi là: tân lương.
Thế sự chỉ là một giấc mộng dài, nhân sinh mấy mà lạnh.
Thuốc giả chết, tân lương.
Có thứ thuốc này, vấn đề nan giải của công chúa cũng trở nên đơn giản dị thường, trước khi Hòa thân, công chúa đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn, ai có thể nói được gì? Tống Dương nghĩ trước sau gồm ba bước.
Bước thứ nhất: phối chút dược vật để công chúa phát bệnh nặng, tránh cho cái chết của nàng quá đột ngột.
Bước thứ hai: bệnh tình nguy kịch. Công chúa ăn tân lương vào.
Bước cuối cùng: đào mộ….
Sau đó, mai danh ẩn tích, lánh mặt với đời, tùy ra sao thì sẽ thế. Huyền Cơ công chúa điện hạ đã chết, nhưng Nhâm Tiểu Bộ nghịch ngợm thì vẫn còn sống, giống như Tứ công tử Phó thừa tướng năm đó. Năm đó giúp Tống Dương tránh được một kiếp tân lương, hiện giờ cũng cứu Nhâm Tiểu Bộ một mạng.
Nhâm Tiểu Bộ tin Tống Dương.
Tuy chính nàng cũng biết lòng tin này là không nên, nhưng nàng vẫn tin hắn. Nếu là Nhâm Sơ Dung, nhất định sẽ phải thử xác định lại dược lực của Tân lương, còn muốn tìm người đến nghiệm chứng thuốc, nhưng Nhâm Tiểu Bộ thì không, nàng chỉ nghe, ánh mắt càng nghe càng sáng, ý cười càng nghe càng đậm, đôi gò má lại hồng lên như trái lê chín đủ để tất cả ánh sáng trong phòng đều chìm vào trong đó… Đợi Tống Dương nói xong, Nhâm Tiểu Bộ hoan hô một tiếng, hoàn toàn quên nam nữ thụ thụ bất thân, nhảy vào lòng Tống Dương, đôi cánh tay như củ sen vòng qua ôm chặt lấy cổ hắn, vui tới cực điểm, giọng nói vô tình có chút nghẹn ngào:
- Ta biết ngươi có cách mà. Ta biết ngươi có mà.
Tống Dương cũng vui lây, vui từ trong tâm trong mắt vui ra, cười nói:
- Ân tình ta nợ ngươi có nhảy vào biển lửa cũng không tẩy sạch, ngươi có việc gì bất kể thế nào ta cũng phải giúp đỡ…
Còn chưa dứt lời, Nhâm Tiểu Bộ đã nhận ra mình thất thố, buông Tống Dương ra, lui về sau hai bước, ngượng ngùng vừa muốn cười vừa muốn nói nhưng mặt càng lúc càng nóng, tim đập càng lúc càng mạnh, tranh thủ nó còn chưa đỏ thẫm lại, Nhâm Tiểu Bộ không nói thêm lời nào quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Tống Dương còn có chuyện khác quan trọng hơn chưa kịp dặn, vội vàng giơ tay, động tác, tu vi của hắn đều hơn Nhâm Biểu Bộ rất nhiều, giơ tay đã bắt được tay công chúa:
- Đừng chạy vội….
Tuy nhiên Tống Dương không ngờ được thân hình Nhâm Tiểu Bộ lại nhẹ như vậy.
Một chút lực nhỏ xíu, chỉ một chút, ngay cả một con sóc con cũng có thể giãy ra được, cũng đủ để kéo nàng lại, vào trong ngực Tống Dương.
Bởi vì không thể chạy nên không chạy? Hay là vì không muốn chạy nên không chạy?
Tóm lại, lúc này, một lần nữa Nhâm Tiểu Bộ rơi vào cái ôm không chút trốn chạy, đôi cánh tay mềm nõn cuốn lấy cổ Tống Dương, thân thể mềm mại rơi vào lòng Tống Dương, môi cũng mềm…
Khi hai người gặp nhau nàng mới mười lăm tuổi, Tiểu Phất trưởng thành, đây chính là mỗi tình đầu.
Nhâm Tiểu Phất gặp hắn trong một trấn nhỏ tĩnh mịch, một gian phòng âm trầm, một đại án đầy máu tanh, một ngỗ tác tạm thời thay cậu làm việc….
Theo như phân tích thi thể xem ra sát thủ đã bố trí rất cẩn thận ác nghiệt vô tình, đồng thời tiểu ngỗ tác tạm thời vẫn không quên đặt cho nàng cái tên "Nhâm Tiểu Bộ".
Tiểu ngỗ tác tạm thời vì không để cho man nhân quấy rầy trấn nhỏ muốn một mình đuổi theo bắt hung thủ
Không đành để cho đứa bé chưa được nhìn thấy trời xanh đã mất đi sinh mạng nên thay người đỡ đẻ, lại rước lấy trọng thương vào mình.
Vừa châm cứu vừa hạ độc, bên người luôn mang theo vô số dược vật cổ quái, trong túi thuốc còn nuôi độc vật đề phòng tiểu ngỗ tác.
Nàng thấy hắn lá gan còn to hơn mình một chút, đầu óc còn tốt hơn mình một chút, hiểu biết còn rộng hơn mình một chút… Ngoài ra bộ dạng hắn cũng không tồi.
Khi đó Nhâm Tiểu Phất cảm thấy hắn khá thú vị, rất thú vị.
Vì thấy thú vị, nên bình thường cũng sẽ nghĩ về hắn vài lần, có thể nhiều hơn, thật sự cũng hơi nhớ…
Có lẽ không phải vì Tống Dương quá giỏi, mà là thiếu niên bên cạnh đều không có bản lĩnh? Dù sao trong ba năm này Nhâm Tiểu Bộ không thể tìm thấy ai thú vị như Tống Dương.
Ba năm không dài không ngắn, cũng đủ để quên một người, cũng đủ khiến một phần tình cảm nho nhỏ mọc rễ nảy mầm, lặng lẽ lớn lên.
Khi gặp lại, tiểu ngỗ tác đã cao hơn không ít, lớn hơn không ít, tuy nhiên thần khí cũng chưa thay đổi, vẫn một bộ dáng cười ha hả thoải mái.
Khi hắn lên đài, bỗng nhiên nổi tiếng, Nhâm Tiểu Bộ là người bất ngờ nhất, nàng biết hắn kỳ lạ, nhưng Nhâm Tiểu Bộ thế nào cũng không ngờ hắn lại thần kỳ vượt xa tưởng tượng của nàng. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Cũng như vậy, ba năm trước nàng chỉ xem hắn như một con chim nhạn nhỏ bé mạnh mẽ, nàng biết chỉ cần con chim nhỏ này lớn lên nhất định có thể bay cao bay xa, nhưng ba năm sau, chính mắt nhìn nó vỗ cánh bay cao, Nhâm Tiểu Bộ mới giật mình nhận ra đó không phải là một con chim nhạn, mà là một con hùng ưng.
Lông vũ sắc bén, tiếng kêu vang dội, hào hùng mười phần!
Ba năm âm thầm thương nhớ, không chút chua xót không chút dày vò cũng không chút tịch mịch.
Ba năm chưa từng gặp lại, tới khi gặp lại hắn đã thoát biến, hắn kinh diễm, đột nhiên chứng minh tất cả nhớ thương đều là đáng giá, mà chút ước ao nhỏ bé ngọt ngào đang ngủ đông nơi đáy lòng nàng cũng đột nhiên bùng dậy, rực rỡ.
Còn có vấn đề nan giải kia vẫn đang dày vò Nhâm Tiểu Bộ, điều đó nàng ngàn vạn lần không muốn, nhưng cũng không có cách gì, vào tay Tống Dương lập tức trở nên đơn giản như vậy.
Tựa như khi nàng vui mừng lại có chút nghẹn ngào: ta biết ngươi có cách, ta biết ngươi có cách mà.
Khi bất ngờ nghe tới "Hòa thân" nàng không nháo cũng không phản kháng, là vì sợ phụ vương khó xử, Hồng Ba phủ khó xử. Nhưng hiện giờ….. hẳn sẽ không ai khó xử đi?
Cho tới giờ Nhâm Tiểu Bộ cũng không phải người giỏi kìm nén, nàng thích Tống Dương, nàng muốn ở cùng Tống Dương.
Vả lại…. đây là ngươi kéo ta lại mà.
Tâm nóng bỏng, nỗi nhớ nóng bỏng, vui mừng nóng bỏng, thân thể nóng bỏng, Nhâm Tiểu Bộ như muốn bùng cháy.