Đêm qua, Tống Dương ngồi trên nóc nhà tưởng nhớ tới cố nhân, La Quan không để ý sự náo nhiệt phồn hoa nên lưu lại trong phòng, Chu Nho lại không ngồi yên một chỗ được, chạy ra đường du ngoạn, khi xảy ra huyết án, gã còn đang chen chúc với mọi người xem nghi thức, tuy khoảng cách rất xa nhìn không rõ, nhưng cũng có thể biết chuyện gì đang xảy ra.
Nghe tới quá trình của sự việc, Tống Dương trợn mắt há mồm, sau đó nói:
- Người chết kia không phải Phong Long, đêm qua ta còn nhìn thấy ông ta ở trên đường, đã thay thường phục ra ngoài dạo chơi.
Hỏa đạo nhân nói:
- Là thế thân nổi điên?
- Không phải phát điên, kẻ thế thân bị người ta mua chuộc.
Tống Dương lạnh lùng nói:
- Dân chúng đều nhìn thấy, Hoàng đế giả chết rồi, Phong Long thật giờ trở thành Phong Long giả rồi.
- Đây là kế hoạch hoàn hảo?
Hỏa đạo nhân nghe hiểu ý tứ của Tống Dương, cân nhắc một lát, nói:
- Thái hậu, Hoàng hậu và Hoàng đế cùng một kiệu, cho nên cùng phải chết?
Trong cung, người biết Hoàng đế cải trang ra ngoài không nhiều, nhưng cũng không phải chỉ có Thái hậu và Hoàng hậu, nhưng hai người bọn họ là quan trọng nhất, hơn nữa người sẽ thề sống chết giữ gìn hoàng quyền, kẻ chủ mưu đứng sau tấm màn nếu muốn sự việc này viên mãn, hai người này nhất định phải chết.
- Phong Long thật bây giờ, có lẽ đã chết rồi.
La Quan ngắt lời:
- Sau khi lừa dối, không thể không nhổ cỏ tận gốc.
Nếu có thể sử dụng màn thế thân, đương nhiên biết Hoàng đế cải trang xuất cung, hoặc là phái sát thủ theo dõi, hoặc là mua chuộc thị vệ bên người, tóm lại nhất định phải giết chết Phong Long, không thể để ông ta quay lại cung, việc này không thể nghi ngờ.
Tống Dương đồng ý, gật đầu:
- Chết chắc rồi.
Hỏa đạo nhân nghe có chút mơ hồ, nhất thời không hiểu:
- Không phải, ta không hiểu, có người khống chế kẻ thế thân; lại có khả thể nhân cơ hội Hoàng đế xuất cung ra tay, nếu đã như vậy, sao không trực tiếp giết luôn Hoàng đế thật, sau đó đến ngồi trên long ỷ của người thế thân, làm con rối chẳng phải là tốt sao?
Nói xong, bản thân hỏa đạo nhân bỗng nhận ra giả thiết này thực sự quá ngốc, hừ một tiếng, lại lắc đầu nói:
- Ta đúng là hồ đồ rồi, Hoàng hậu, Thái hậu đều không thể đồng ý, trừ phi tìm cơ hội trừ khử hai người này.
Tống Dương lắc đầu:
- Cho dù trừ khử hai bọn họ cũng vô dụng. Không có hai người nào hoàn toàn giống, kẻ thế thân nhìn tưởng như không có gì sơ hở, nhưng thế thân không thể giấu được người gần gũi với Phong Long, văn võ trong triều đều là những kẻ khôn khéo, không thể lừa được.
Nói xong, hắn thở một hơi dài:
- Có kẻ muốn mưu đồ cướp ngôi, kẻ thế thân này có thể phát huy tác dụng lớn nhất, cũng chính là nói với toàn thiên hạ, Phong Long hoàng đế đã chết, phải lập tân quân khác.
Phong Long còn trẻ, con trai lớn chưa đầy bốn tuổi, còn chưa hiểu chuyện. Mà Thái hậu, Hoàng hậu cũng đã bỏ mình, thế lực gia tộc thân hậu của các nàng có lẽ vẫn hùng hậu nhý trýớc, nhýng tạm thời không có " ðiểm phát lực", thiếu hai nhân vật mấu chốt này, thằng bé kia không có cõ hội ðãng cõ.
La Quan lắc đầu than thở:
- Việc này làm người ta nghe rợn người, nhưng cũng thật đóng đinh Phong Long rồi, cho dù ông ta không chết cũng vô dụng, không quay lại được.
- Việc này hẳn là nội bộ trong triều đấu đá?
Chu Nho lại hỏi.
La Quan gật đầu:
- Đây là điều đương nhiên, lại không phải khởi nghĩa trong dân gian hay ngoại cường xâm lấn, chắc chắn là có người muốn mưu đoạt Hoàng vị, nên mới lên kế hoạch loại bỏ Phong Long, chính là nội chiến.
Chu Nho lại gần Tống Dương, thăm dò hỏi:
- Người có thể làm được việc này, thế lực trong triều nhất định không nhỏ, hẳn là dính dáng tới con cháu Hoàng tộc, nếu không cho dù giết Phong Long y cũng không đảm đương nổi ngôi vị Hoàng đế, Tống lão đệ, ngươi xem người này có thể là ai?
- Trấn Tây Vương?
Tống Dương hỏi lại.
Hỏa đạo nhân thốt lên nói:
- Ngươi cũng nghĩ vậy?
- Là ngươi nghĩ như vậy.
Tống Dương cười khổ một chút:
- Ta thật hi vọng là Vương gia làm, đáng tiếc, không thể là ông ta.
Nếu Vương gia thật sự có mưu đồ lớn như vậy, ông ta sao có thể không trấn thủ ở Phượng Hoàng thành. Phong Long là "trước tiên giết người, sau đó tự sát", đều không phải là tội ám sát hành thích vua, không cần phải rời khỏi kinh sư; cho dù Vương gia không ở đây, Hồng phủ cũng không thể không có người trấn thủ, mà lần trước khi gặp mặt, Trấn Tây Vương gạt bỏ gánh nặng trên người Thừa Lân xuống. Hoàn toàn trái ngược, kẻ đứng sau màn này chính là muốn nhân cơ hội Trấn Tây Vương không có ở kinh thành để ra tay, mưu đồ đại sự.
La Quan thở dài một hơi, nói:
- Nam Lý gần đây không thể thái bình rồi.
Lập tức không nói chuyện này nữa, hỏi Tống Dương:
- Việc của chúng ta làm thế nào? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Làm theo kế hoạch, phải nhanh lên mới được, càng nhanh càng tốt, sau khi bắt được lão ni cô, làm phiền tiền bối mang bà ta về phong ấp.
La Quan nhíu mày:
- Ta áp giải bà ta về phong ấp? Còn ngươi, ở lại sao?
Tống Dương gật đầu:
- Mấy ngày nữa, Thừa Lân và Trấn Tây Vương sẽ lập tức trở về, ta ở lại xem có thể giúp được gì không.
Trời sáng.
Phong Long được tạt nước lạnh, tỉnh lại.
Tỉnh táo trở lại, ông ta thậm chí còn ngỡ là những việc xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng, nhưng khi ông ta mở mắt ra, lập tức thấy thất vọng, nóc nhà bị giập nát, những lỗ thủng lớn nhỏ xuyên qua, có thể nhìn thẳng lên bầu trời; dưới thân rải một tấm chiếu cũ nát, h́nh như còn có một con côn trùng không biết tên gì đang bò qua. Không phải là tẩm cung xa hoa, mà là ngôi nhà tranh rách nát..
Đột nhiên bên tai nghe thấy một tiếng kinh hãi:
- Vạn tuế, Ngài.. Tỉnh rồi.
Lý công công khuôn mặt vừa trắng lại vừa béo, nước mắt nước mũi vòng quanh.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt, lại nhớ lại những chuyện đêm qua, Phong Long có thể hiểu được rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, đầu óc rối loạn, nhưng lúc này ngàn lần không thể loạn, Phong Long muốn hít sâu trấn tĩnh, nhưng không ngờ lại có một trận đau đớn kịch liệt, khiến ông ta không kìm nổi kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đến lúc này, ông ta mới phát hiện mình bị thương, vết thương đã được băng bó, vết máu cũng đã loang lổ trên miếng vải. Lý công công vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, vội tiến lên phía trước, giọng nói nức nở:
- Vạn tuế cẩn thận long thể, ngài tĩnh dưỡng cho khỏe, có việc gì…
Lời còn chưa nói xong, chiếc cửa gỗ treo bên ngôi nhà tranh, động một tiếng bị phá vỡ, một thanh niên gầy yếu trên người đầy máu, bước vào không vững, trên mặt vẫn là không có chút biểu cảm.
Phong Long còn mơ hồ nhớ rõ cảnh tượng trước khi hôn mê, cắn răng khiển trách:
- Lý Dật Phong, kẻ vong bản.
Lý công công bên cạnh vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc nói:
- Vạn tuế, họa trời giáng đêm qua, toàn bộ dựa vào mình hắn liều chết chém giết, mới bảo vệ được cho ngài trốn ở đây.
Phong Long sửng sốt, bất chấp vết thương đau nhức, hỏi Lý Dật Phong:
- Trẫm đêm qua rõ ràng nhìn thấy ngươi tàn sát hộ vệ.
- Thảm họa đi tuần chợt hiện ra, thần nghĩ kẻ ngỗ nghịch nhất định sẽ phái người ám sát, hắn tuyệt không để bệ hạ hồi cung. Hắn có thể mua được mạng của kẻ thế thân, thì cũng có thể mua được toàn bộ thị vệ bên cạnh Vạn tuế, thần không phân biệt được là ai.. Chỉ có ra tay, giết hết toàn bộ để tránh hậu họa.
Nói xong, Lý Dật Phong từ trong ngực lôi ra chút thuốc, dặn dò Lý công công:
- Hòa với nước sạch, ta phải thay thuốc cho Vạn tuế.
Lý công công đứng dậy, nơm nớp lo sợ đi ra cửa. Lý Dật Phong tiếp tục nói với Phong Long:
- Thần không làm tròn bổn phận, không thể hộ tống Vạn tuế hồi cung.
Khi trên phố đại loạn, Lý Dật Phong giết chết các hộ vệ khác, cho dù muốn thừa dịp hộ tống Phong Long hồi cung, nhưng liền gặp thích khách đón đầu, trở về rõ ràng là chỉ có con đường chết, chỉ có vừa đánh vừa lui, may mà đám người hỗn loạn lại trở thành tấm lưới hộ vệ cực tốt, cuối cùng chạy trốn được tới đây.
Lý Dật Phong bị trọng thương, Phong Long cũng bị bắn trúng tên hôn mê, lúc đó ông ta kêu lên một tiếng thảm thiết, tỉnh lại rồi lại hôn mê.
Nghe những việc vừa trải qua, Phong Long hỏi:
- Tại sao ngươi không giết tiểu Lý.
- Thần biết mình không bị mua chuộc. Mà người thần ghét nhất, không tín nhiệm nhất chính là Lý công công, việc này trong cung đều biết. Bệ hạ mỗi lần cải trang du hành, thần đều canh chừng ông ta, ông ta không biết võ công, trước mặt thần căn bản không có cơ hội ra tay.. cho dù kẻ ngỗ nghịch đó thực sự đã bị hung thủ mua chuộc, cũng không thể chọn ông ta, vì mua chuộc cũng vô dụng.
Phong Long đột nhiên có chút tò mò:
- Ngươi tại sao không tín nhiệm hắn?
Sau khi hỏi, ông ta chính mình cũng không kìm nổi cười khổ, lúc này, không ngờ còn có thể nghĩ tới việc hỏi những câu hỏi nhàn rỗi này.
- Trước đây thần cảm thấy, ông ta là một tiểu nhân, chỉ biết nịnh nọt, không đáng tín nhiệm.
Lý Dật Phong trả lời thật lòng:
- Nhưng thần sai rồi, đêm qua khi thần ẩu đả với thích khách, đều dựa vào ông ta cõng ngài, mới có cơ hội thoát nạn.
Phong Long hiểu được tình cảnh của mình, bởi vậy cũng trở nên nghi thần nghi quỷ, hạ giọng nói:
- Vậy có phải là có người đoán chắc cá tính của ngươi…
Lý Dật Phong hiểu ý của Vạn Tuế, liền lắc đầu:
- Khi thích khách giết tới, thần đã không thể bận tâm tới bệ hạ, lúc đó, Lý công công có cơ hội ám sát lớn nhất. Ông ta là người trung thành.
Nói xong, Lý Dật Phong trầm mặc một lát, lại nói:
- Thật ra thần cũng không biết, trong số đám thị vệ mà thần giết đầu tiên, rút cuộc có nghịch tặc hay không.
Phong Long thở dài:
- Ngươi vô tội, có công, có công hộ giá.
Trước đó khi bị Hoàng đế nghi oan, nói mình là cùng phe với quân phản tặc, bây giờ lại được Phong Long khen có công, Lý Dật Phong vẫn không hề biểu lộ thái độ gì.
Trời sáng.
Tô Hàng mở mắt.
Lão lão dậy sớm hơn thường ngày, nghe thấy tiếng gõ cửa, tiến vào trong khoang thuyền, trong mắt tràn đầy từ ái, lẳng lặng nhìn về phía Tô Hàng, một lát sau bà bỗng nhiên khóc, nước mắt đã làm nhòa lớp phấn trắng, trên mặt còn lưu lại dấu vết.
Tô Hàng hơi bất ngờ:
- Ngươi sao vậy?
- Trung thu qua rồi, Hàng tỉ vẫn còn, lão nô rất vui, thật sự rất vui.
Lão lão không biết thân thế, lai lịch của Tô Hàng, nhưng bà biết ý muốn chết của nàng, khi mới ra biển, Tô Hàng nói với bà, tết trung thu này nàng sẽ rời đi.
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, nhìn nhóc con đang ngủ say bên cạnh mình, giơ tay nhẹ nhàng vuốt trán nó, động tác nhẹ nhàng mà đầy yêu thương, lão lão cũng tiến lên, cười nói:
- Lúc mở mắt to rất giống Hàng tỷ, nhưng khi nhắm mắt nhìn lại, lại giống Tống Dương nhiều hơn.
Tô Hàng không để ý lão lão nói gì, mà thì thào nói:
- Ta không còn lưu luyến hồng trần.. Hồng trần lại không buông tha cho ta, lão lão….
Nói xong, nàng đột nhiên cười, rất vui vẻ, giơ tay vuốt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.
Đứa trẻ trong lúc ngủ mơ, nhíu mày, bĩu môi, nhẹ nhàng buông tay, lại nắm chặt ngón tay mẹ, tiếp tục giấc mộng đẹp.