Đối với cái tên Vưu Ly, Trần Phản hoàn toàn không nhớ một tí gì. Không chỉ có vậy, ngay cả Hồ điệp lam là gì lão cũng không nhớ, thậm chí còn quên luôn cả vì sao mình phải tham gia tuyển hiền lần này… Trí nhớ của Trần Phản chỉ có thể dùng câu "một ngày ngàn dặm" để hình dung.
Tống Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt thoải mái tươi cười, cùng Trần Phản ăn cơm ở ngoài xong, quay lại dịch quán, lại ngồi chơi trong phòng lão một hồi lâu mới cáo lui quay về phòng mình, hắn lấy ra một tấm ngân phiếu giao cho Tiểu Cửu:
- Giúp ta làm một việc, tìm danh họa trong thành vẽ ba bức mặt trời lặn, không thể ký tên. Càng nhanh càng tốt.
Trước khi cáo từ, Trần Phản còn dặn hắn bắt hắn phải vẽ tranh, vẻ mặt đại tông sư rất thật, rất tha thiết, Tống Dương không đành lòng phụ tâm ý của lão, lai không biết lão muốn bức tranh kiểu gì, đành bỏ một số tiền lớn tìm danh họa cầu tranh.
Tiểu Cửu cũng không hỏi nhiều, gật đầu nhận ngân phiếu.
Đêm, Tống Dương rầu rĩ không vui, ngồi trước đèn dồn hết tâm tư muốn tìm cách chữa bệnh hoặc trì hoãn bệnh tình Trần Phản lại… Suốt hai ngày sau đó hắn lao tâm khổ tứ nhưng sức người có hạn, chút tâm nguyện này vĩnh viễn không thể với tới.
Mà lúc này, ý chỉ của triều đình cuối cùng cũng ban xuống, thực sự tuyển hiền cho Nam Lý, định vào đầu tháng hai, nhằm ngày tốt Long Sĩ Đầu cử hành. Đích thân Hoàng đế trong cung vàng điện ngọc chủ thẩm, chư vị trọng thần trong triều đều đến dự thính, quy củ chọn lựa cũng giống như chọn Tể tướng, từng kỳ sĩ trực tiếp hiến nghệ, chẳng qua sẽ không trực tiếp tuyển ra ứng viên phó lôi nhát phẩm ngay lúc đó, phải sau năm ngày, sau khi Phong Long và trọng thần thảo luận qua một hồi mới có thể công bố kết quả.
Đồng thời thái giám đến tuyên chỉ cũng báo luôn cả thứ tự đăng tràng. Tống Dương vừa vặn là người cuối cùng. Không biết có phải trùng hợp không, ba vị huynh đệ Hồng gia liền xếp thứ hai từ dưới lên.
Tin vừa nhận được, người trong dịch quán đều phấn chấn, Tống Dương cũng không ngoại lệ. Lần thi tới này hắn đã nghĩ xong đề mục, tuy nhiên về chi tiết còn rất nhiều chỗ cần phải tính toán lại. Bởi vậy tạm thời gác chuyện Trần Phản lại, dồn sức chuẩn bị.
Tiểu Cửu thực sự nhu thuận, không chỉ cẩn thận chiếu cố Tống Dương, đồng thời còn canh chừng không cho người ngoài vào quấy rầy, khỏi làm chậm trễ việc của chủ nhân. Cứ như thế qua hai ngày, mười ba tháng giêng, vào bữa cơm trưa, Tống Dương trấn tĩnh lại tinh thần hỏi Tiểu Cửu:
- Gần đây có tin gì hay nói ta nghe một chút.
Tiểu Cửu chính là sinh vào tính tình hoạt náo, mặc kệ là chuyện gì nàng cũng phải hỏi cho ra rõ mới chịu, hết đi hỏi thăm nghe ngóng lại đi kể chuyện, Tống Dương vừa hỏi, nàng lập tức tươi tỉnh tinh thần:
- Tin đồn cũng không có gì đặc biệt, nhưng có một chuyện "nghe thấy giật mình", gần đây trong kinh thành đang gây ồn ào, ngay cả Hoàng đế cũng rất tức giận, công tử muốn nghe không?
Tống Dương gắp cho nàng một miếng thịt gà, cười:
- Nói đi, nếu hay sẽ cho ngươi thêm cái đùi gà.
Tiểu Cửu cười hì hì bỏ thịt vào miệng, giả vờ hít hít một hơi khen:
- Ngon thật, ngọt thật! Thịt công tử gắp ăn ngon thật…
"Nghe thấy giật mình" ở Phượng Hoàng thành truyền ra từ một tòa nha môn trong kinh: Hồn Nghi Giam.
Hồn nghi giam, chủ quản việc quan sát thiên văn, chuyên làm lịch, ngoài ra, nha môn này còn phụ trách kiểm tra phong thủy, đoán trước hung cát, bói vận mệnh quốc gia và nhiều việc huyền học khác, xem như một bộ môn kỹ thuật chuyên nghiệp, cũng không có thế lực, quyền lực thực tế gì. Ở hậu viên Hỗn nghi giam, các bậc quan viên tiền bối tinh thông phong thủy dùng núi giả, ao giả bày ra một phong thủy trận nho nhỏ, trong trận có quan tài của khai quốc tiên tổ Hoàng đế Nam Lý xem như một cách cầu phúc cho nước, hưng thịnh quốc gia.
Mà "chuyện nghe thấy giật mình" được tung ra vào đúng đêm 30 giữa cơn động đất.
Động đất không nghiêm trọng lắm, Phượng Hoàng thành gần như không có chút hao tổn gì, Hỗn nghi giam lúc ấy cũng không có chuyện gì, nhưng nhiều ít cũng bị ảnh hưởng, ngay ba ngày trước, quan tài trong trận bỗng nhiên sụp đổ, lộ ra một hài cốt. Vốn là chuyện tuyệt đối cơ mật, không biết người nào truyền ra, để cho tin tức truyền khắp phố phường, lập tức gây nên sóng to gió lớn.
Trận Phong thủy cầu phúc cho quốc gia sụp một hố sâu, lộ ra hài cốt, hơn nữa vào đúng động đất đêm giao thừa.. Lời đồn trên phố lan nhanh, cuối cùng hình thành dư luận, coi chuyện này là điềm gở cả nước có tang.
Mà Hình bộ tham gia điều tra rất nhanh đã phát hiện ra, hài cốt này da thịt đã thối rữa, nhưng thời gian chôn xuống đất cũng không quá lâu, nhiều nhất là khoảng năm sáu năm, bên xương sườn người chết vẫn còn rõ ràng vết đao. Đến lúc này chuyện đã thay đổi, cái gọi là điềm gở cả nước có tang thực ra chính là cơ duyên xảo hợp mà lộ ra hung án giết người chôn thây.
Chỉ cần công bố vụ án này ra đương nhiên có thể dập tắt tin đồn, chỉnh đốn dân tâm. Nhưng điều kiện tiên quyết không phải là phá án, nhân viên Hình bộ đều đã điều động cả, muốn nhanh chóng điều tra và giải quyết vụ án này. Tuy nhiên bây giờ còn không có động tĩnh gì, trong đó phiền toái nhất là thi thể quá lâu đã thành hài cốt, ngoại trừ biết đây là một nam tử thì không thu hoạch được gì khác, không cách nào nhận được thân phận.
Người chết chẳng biết nói, bản lĩnh Hình bộ có lớn nữa cũng chỉ có thể chạy loạn xung quanh. Mặc cho ai cũng nghĩ hung thủ là người Hỗn Nghi giám, người ngoài không thể có cơ hội giấu thi thể này ở đây, nhưng tra không ra người chết là ai, sẽ không có cách nào truy ra quan hệ của người chết, sẽ không tìm được manh mối quan trọng, chỉ đơn thuần dựa vào thẩm với quan viên lớn nhỏ căn bản hoàn toàn không có hiệu quả.
Chuyện xưa này Tiểu Cửu này kể lại đương nhiên sẽ không đơn giản như thế, tiểu nha đầu diễn tả sinh động như thật, còn miêu tả rõ ràng hình dáng của hài cốt như thể chính mình là người tìm ra thi thể, nhất thời lại học bộ dáng tức giận của Hoàng đế, như thể lúc đó nàng đã đứng giữa Kim Loan điện thảo chính sự vậy… Mà biểu hiện của Tống Dương cũng có chút khác thường, từ thái độ có hứng thú ban đầu trở thành như thoáng chút có suy nghĩ.
Tiểu Cửu nói xong, vẫn chưa hết ý, nghiêm trang bình luận:
- Án tử này khẳng định có thể phá, bắt không được hung phạm tìm người gánh tội là được rồi, dù sao nhất định phải ổn định cái tin đồn quốc tang trên phố, tuy nhiên…. trước khi tìm được người chịu tội thay thì cũng phải tra xét một hồi đã, có thể tra ra hung phạm là tốt nhất.
- Thì ra có chuyện như vậy.
Tống Dương cười, đứng dậy mang giấy bút tới, nhanh chóng lấy ra một tấm đưa cho tiểu nha đầu
- Còn cần ngươi vất vả, đi mua mấy thứ này.
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Cửu vội vã đuổi theo:
- Công tử đi đâu?
- Vụ án này có chút thú vị, ta muốn đi xem, ngươi cứ ăn cơm đi.
Tiểu Cửu nhìn theo Tống Dương ra khỏi dịch quán, khuôn mặt xinh đẹp đầy buồn bực, cuối cùng buông đũa, không rõ vì sao hắn không ở nhà chuẩn bị cho tốt, lại chạy tới quan tâm cái vụ án không đầu mối này làm gì?
Tống Dương đi ra trước tiên tới Trấn Tây vương phủ, muốn tham gia cái án tử này, nhưng phải có người tiến tử mới được, dựa vào thân phận hiện tại của mình tới Hình bộ cũng chỉ bị mắng chửi té tát.
Bảo vệ vương phủ đã sớm được công chúa chỉ thị, nếu có người trúng cử tới cửa phải tiếp đón đầy đủ, khi Tống Dương đến, nói ra thân phận của mình, y coi như cũng khách khí, nhưng xui xẻo Nhâm Sơ Dung không ở trong phủ, Tống Dương bất đác dĩ thử hỏi thăm Nhâm Tiểu Bộ.
Nhâm Tiểu Bộ cũng không ở đó, cái này cũng không có vấn đề gì, nhưng khiến Tống Dương mười phần không ngờ chính là…. Công chúa điện hạ đi làm việc, hơn nữa lại là đến Hỗn Nghi Giam làm việc. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhìn bộ dáng ngạc nhiên của hắn, vệ sĩ canh cửa nói:
- Từ ba năm trước, thánh thượng gia phong tiểu thư nhà ta là Huyền Cơ quận chúa, đồng thời còn ban chức Huyền Cơ nữ sĩ của Hỗn Nghi giam, một năm trước gia phong Huyền Cơ Công chúa, nhưng chưa thu lại chức quan ở Hỗn Nghi giám. Việc này ở Kinh thành ai cũng biết, ngươi lại không biết sao?
Hóa ra nương tử của mình không chỉ là một công chúa, hơn nữa còn là một nữ sĩ, Tống Dương cười ha hả tạ ơn người vệ sĩ rồi rời đi, tùy tiện hỏi người qua đường Hỗn Nghi giam ở đâu, bèn chạy qua.
Bốn phía Phượng Hoàng thành được bố cục rất nghiêm chỉnh, nhà của vương công trọng thần tập trung ở Tây thành, Lục bộ và các công môn nha môn đều ở Đông thành, Tống Dương từ vương phủ chạy tới Hỗn Nghi giam, phải đi qua kinh sư, cũng đi ngang qua Hoàng Cung Nam Lý ở giữa.
Diện tích lãnh thổ mở mang, khí hậu nam bắc khác nhau rất lớn, cùng là tiết tháng giêng mà Bắc Yến vẫn trắng như tuyết, mà Nam Lý đã mang một màu xanh mướt mắt. Hơn nữa trong ngoài Hoàng cung, khắp Nam Lý đều có loại cây "Nhãn nhi đồng" đã phất phơ, theo gió nam ấm áp đâm chồi, một tầng vàng nhạt không bay mà múa, phất phơ trên mặt đất ấm áp, quả nhiên là tiết tân xuân.
Loại "Nhãn nhi đồng" phất phơ này cũng có thể làm thuốc, có tác dụng cường thân kiện thể, mặc dù không phiêu theo gió, hương khí nhàn nhạt tản mát cũng có thể làm cho thần thanh khí sảng, làm cho cảnh xuân ở Phượng Hoàng thành trở nên nổi tiếng.
Khi đi qua Hoàng cung Tống Dương còn cố ý lưu luyến một lát, đưa tay đón được mấy đóa hoa bay bay giữa không trung…
Tới cổng Hỗn Nghi Giam, còn chưa hỏi thăm thủ vệ đã hộ vệ thân cận bên cạnh công chúa là Tần Trùy đang đi nhanh ra khỏi cửa, Tống Dương mừng rỡ, bước nhanh ra đón người, đầu tiên là vui vẻ chúc tết, sau đó giải thích ý đồ mình đến với đối phương.
Tần Trùy cũng khá buồn bực:
- Lúc này không ở dịch quán chuẩn bị thi cử còn có tâm tư chạy tới phá án à?
Tống Dương chỉnh sắc:
- Học cũng để dùng, để đóng góp cho quốc gia, mới là bản sắc người tài Thanh Dương.
Tần Trùy cười ha ha:
- Đừng có nháo.
Gã cười bỏ lại việc đang làm, dẫn Tống Dương đi vào Hỗn Nghi Giam yết kiến Công chúa.