Khi Tống Dương ở thị trấn nhỏ của Nam Lý thở dài buồn bực, bên ngoài ngàn dặm, trong hoàng cung Châu thành Đại Yến, Cảnh Thái Hoàng đế đã thở dài, chó của y đã chết.
Cảnh Thái đăng cơ nước Yến được mười năm, Thổ Phiên đưa tới một lễ vật, con chó ngao Kim tinh tuyết sơn.
Cảnh Thái thích con chó này, bởi vì nó trung thành. Y đã từng thử qua.
Khuyển tử trên cao nguyên ở Thanh Tú Giang Nam tuyệt khó sống được, năm đó bị đưa tới không lâu, tuyết ngao liền nhiễm bệnh nặng, hấp hối. Trong cung một vị tài tử chăm sóc chó, khi đó không muốn nhất là lông con vật nhỏ xù lên thì sẽ chết đi, thực tế đã tốn không ít tâm tư, cẩn thận chăm sóc tuyết ngao, cuối cùng giúp nó vượt qua kiếp nạn, tuyết ngao dần dần lớn lên, uy phong dũng mãnh, cả cung điện nó chỉ biết có hai người: Cảnh Thái Hoàng đế và vị tài tử kia.
Tài tử rất cao hứng, Cảnh Thái rất ngạc nhiên, y muốn biết ai mới thật sự là chủ nhân chân chính của nó, cho nên một ngày, y mang theo tuyết ngao đi tìm tài tử, yên lặng lui người ra, đóng cửa lại… Đầu tiên Hoàng đế quát mắng một tiếng, cùng đó là một con chó dữ sủa ầm ý, cuối cùng tài tử kêu lên thê lương thảm thiết, và cửa điện mở ra, tuyết ngao răng nanh nhọn hoắt dính đầy máu, yết hầu tài tử bị xé nát, Cảnh Thái một dáng bộ vui vẻ không thôi, y đã biết được đáp án, thực rất vừa lòng.
Tiếp đó, y giơ tay lên đỉnh đầu tuyết ngao đánh một cái, cười mắng:
- Vốn là muốn cho ngươi cắn hai nhát, súc sinh ngươi không phân nặng nhẹ, không ngờ cắn chết người. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Tuyết ngao kêu gâu gâu hai tiếng, không hiểu vì sao chủ nhân lại đánh mình.
Từ đó về sau, ngoại trừ vào triều đi đâu làm gì y đều mang theo con chó ngoan này, chớp mắt đã trải hơn mười năm, chó ngoan giờ đã thành chó già, nanh vuốt đã rụng đi, vài ngày trước bắt đầu không ăn không uống, kiên trì đến hiện giờ, rốt cuộc đã trút ra hơi thở cuối cùng.
Tuyết ngao chết trong ngự thư phòng, ngay dưới chân chủ nhân. Lúc này trong phòng còn hai người, đang trình tấu công vụ, Cảnh Thái phất tay ngắt lời bọn họ, ngồi xổm giơ tay túm lấy lỗ tai tuyết ngao. Rất nhanh tai nó bị kéo rách máu chảy đầm đìa, lúc này Cảnh Thái mới xác nhận cẩu tử đã chết, thở dài nặng nền, ngẩng đầu nhìn các đại thần trước mặt, buồn bã nói:
- Kẻ trung thành nhất trên đời này, chết rồi.
Hoàng đế Cảnh Thái bốn mươi tư tuổi, thân thể có mập hơn, diện mạo so với người thường xấu hơn, mũi tẹt miệng rộng mắt ti hí, lông mi thưa thớt, nhưng tới đỉnh mi lại dày đặc hơn chút, từ từ dựng lên, giống như hai đường đao.
Hai vị đại thần ứng biến nhanh, tâm cơ sâu, không biết nên đáp lại lời y như thế nào, biểu hiện trung thành như thế nào? Đi cùng với cẩu tử đó tranh xem ai là kẻ trung thành nhất hay sao? Có thể làm cũng chỉ là khuyên bệ hạ nén bi thương, trong lòng vạn lần sợ hãi, thầm mắng lão cẩu (chó già) chết không đúng lúc… Cảnh Thái là ai, mọi người trong lòng đều rõ, đúng thời điểm cẩu tử yêu thích của y chết, dến trình báo chính sự với y, vận khí chẳng phải là đã xong rồi sao.
Cảnh Thái lấy tay lau vết máu của tuyết ngao ở trên người, đứng dậy trở lại chỗ ngồi, ánh mắt trước mặt đặt lên trên người hai vị đại thần lướt qua một lượt:
- Cảm thấy vận khí của mình không tốt sao? Yên tâm, ta sẽ không giận chó đánh mèo các ngươi, chó là chó, người là người.
Nói xong, giơ tay chỉ các đại thần nói một nửa:
- Lại nói tiếp, bên Nam Lý đó làm sao vậy?
Đại thần khom người:
- Cuối thu năm trước Nam Lý cháy mất tòa nhà lớn nhất, cao thủ được chăm sóc trong đó thương vong hầu như không còn, Nhất Phẩm lôi không người có thể sai phái, Phong Long tự cho là thông minh, lấy thủ đoạn lời lẽ trong quốc thư làm bản lĩnh văn tự, không phái võ sĩ, mà ở Nam Lý tuyển chọn người có tài năng, muốn lấy được kỳ nhân phó lôi.
Cảnh Thái tò mò:
- Kỳ nhân như thế nào?
- Xemmã, tuần thú, người học võ…nhiều vô số, bao quát rộng lớn.
Chín châu Nam Lý tuyển hiền, rầm rộ sôi nổi, chuyện này căn bản không giấu diếm được người khác.
Cảnh Thái cười ha hả:
- Khó khăn đến đâu mà Nam Lý phải phái đoàn xiếc thú đến Nhất phẩm chi lôi của ta.
Đại thần nghiêm nghị lắc đầu:
- Theo thần biết, mười tên kỳ sĩ đều có tài học thực sự trong người, có lẽ không cần coi trọng, nhưng quá mức khinh thị chung quy không ổn.
Sợ hãi vẫn sợ hãi, đại thần có lẽ nên tự mình nói ra những lời nên nói, thâm chí nói cũng không cần cân nhắc, đây là Đại Yến, Nam Lý, hai nơi này khác hẳn triều đình người Hán.
Cảnh Thái tàn bạo, nhưng so sánhvới các đại thần nói chuyện không khách khí như vậy, Cảnh đế càng thích giết những kẻ a dua nịnh hót hơn.
Quả nhiên, từ trên mặt Cảnh Thái không có chút biểu hiện tức giận, ngược lại gật đầu cười nói:
- Trẫm hiểu được, trẩm hiểu được, bọn họ không muốn đánh Lôi lại sợ đánh mất sĩ thể thống (sĩ diện), làm ra một đoàn xiếc thú thể hiện uy danh quốc gia, muốn hù người sao. Bọn họ hù không được trẫm, hù không được ngươi, nhưng khó đảm bảo những người khác không bị bọn họ hù chết. Đừng nói cả nước Đại Yến, cũng chỉ bách tính thành Tình này của ta, nếu nhắc tới Nam Lý liền cảm thấy hoang dã đáng sợ, trẫm cũng thấy không thoải mái.
Thành Châu, lại gọi là "thành Tình", lấy ý là vẽ rồng điểm mắt, trung thổ Thăng Long nơi này chính là con ngươi, tươi đẹp nhất trong thiên hạ, là tòa thành xinh đẹp nhất.
Hoàng đế Cảnh Thái đăng cơ hai mươi hai năm, năm lần chủ động đối ngoại tuyên chiến, hai lần ngự giá thân chinh, đối nội càng không cần phải nói, thực đã làm được không ít việc lớn, nhưng cái đắc ý nhất, là y đã làm được một chương luận học.
Bốn năm trước, lấy tên của hoàng gia, triều đình mở rộng quốc nội mời các chí sĩ uyên bác ở thành Trâu luận bàn về đạo thiên nhân (trời - con người), sau mấy ngày tranh luận kịch liệt cuối cùng một người dùng lưỡi đàn áp hiền sĩ… Quan trọng cũng không phải người này là ai, mà là miệng hắn nói có đạo lý, nói tốt nhất:
- Nước Yến tốt nhất, người Yến tốt nhất, làm chủ bốn phương, tộc của hắn hèn hạ, do đó rời đi, nếu không thì giết chết.
Sau đó luận bàn "nói hay nói tốt" sáng tác thành sách, vả lại dựa vào vô số lời biện luận xung quanh, liệt kê từng cái nguy hại, hèn hạ của man di và các tộc khác, triều đình tiêu phí bao nhiêu tinh lực mở rộng bốn phương, đầu tiên là hàn lâm, xã học, người đọc sách, lại thêm bình dân bách tính, trong bốn năm lúc nào cũng không ngừng, là nhiệm vụ chính lớn nhất trong tay tất cả triều thần, mặc dù Cảnh Thái rút ra Phó gia, khiến cho toàn triều dã chấn động, việc "nói hay nói tốt" cũng chưa từng có chút trì hoãn nào.
Cái cần cổ động chính là dân tâm, kiêu căng ngạo mạn chính là châm ngòi gây xích mích.
Chuyện này cho tới hiện tại, cuối cùng đã thấy hiệu quả, người Yến trước đó chưa từng có tính bài ngoại. Thù hận, khinh miệt, tự nhiên sẽ có chiến ý… Vất vả vài năm, cuối cùng khơi dậy chút "dân ý", mà ngũ quốc nhất phẩm chi lôi chính là can dầu đổ thêm vào đống lửa, Cảnh Thái mười phần nắm chắc giải nhất.
Chỉ có Nam Lý, bỗng nhiên xuất hiện mấy kẻ bàng môn tả đạo không phải võ sĩ tới, đánh thắng không màu sắc, bọn họ tùy ý thể hiện chỗ mạnh của Nam Lý, đối với người Yến đang tầng tầng lớp lớp điên cuồng tăng vọt cái gọi là "Tốt nhất" đấy không thể nghi ngờ trở thành điểm thu hút, nhìn về các đại thần:
- Các ngươi nhìn xem, làm thế nào bây giờ?
Đại thần chậm rãi đạp:
- Không khó. Xem ngựa, tuần thú cách thức của những thứ này, vẫn là từ chỗ chúng ta truyền tới Nam Lý, bọn họ chỉ là học sinh, Đại Yến mới là tổ tông, tìm người đấu với bọn họ. Chuyện này thần lập tức sẽ xử lý.
Cảnh Thái lắc đầu:
- Phong Long lập nên đoàn xiếc thú này, ta liền muốn thuận theo một chút? Chưa có đạo lý này.
Nói xong, y đột nhiên mỉm cười:
- Đánh một trượng, bớt lo rất nhiều.
Đại thần sửng sốt:
- Thần ngu dốt…
Cảnh Thái tối hôm qua ngự ba nữ nhân, không làm sao ngủ được, giờ phút này có vẻ mệt mỏi, thanh âm có chút biến dạng:
- Trước Đoan Ngọ chỉ huy Nam hạ, không cần bành trướng quá lớn, đánh hạ hai cổng thành Phong Long, bắt lấy mấy vạn thủ cấp Nam Lý của y thì đủ rồi. Có một bước đệm như vậy, còn phải nói gì nữa. Tới khi nhất phẩm lôi thì thoái mái kệ cho đoàn xiếc thú của Nam Lý lên đài hiến nghệ.
Xem ngựa Nam Lý lợi hại? Đại Yến đánh thắng trận.
Tuần thú Nam Lý cao minh? Đại Yến đánh thắng trận.
Nghề rèn của Nam Lý rất điêu luyện, nghề mộc tinh tế? Đại Yến thắng trận.
Cho dù khắp cả Nam Lý tựa như thần tiên, mỗi người sống như phật, nhưng Đại Yến đã đánh thắng!
Chỉ cần ở trước Đoan Ngọ đánh thắng một trận, đoàn tạp kỹ kỳ sĩ Nam Lý khiến thực sự trở thành đoàn xiếc, tùy ý cho bọn họ lên đài biểu diễn, đùa giỡn cho hay, bản lĩnh càng lớn, càng đổi được nhiều tiếng cười nhạo từ dân chúng thành Trâu. Nếu thực mạnh như vậy, như thế nào ngăn không được gót sắt của nước Yến?
Hoàng đế hạ lệnh phía trước không cho phép cản, nhưng vị đại thần kia vẫn hít một ngụm khí lạnh, lập tức quỳ rạp xuống đất, thanh âm dồn dập:
- Bệ hạ, không thể đánh được.
Việc binh đao, không thể nói động là có thể động, đất Trung Nguyên các nước giữ cân bằng với nhau, Nam Lý tuy yếu nhưng là một phần tử để duy trì sự cân bằng, Yến đưa trọng binh Nam hạ, Tây, Bắc hai nước hơn phân nửa sẽ thừa dịp hỗn loạn mà động, dân tộc Hồi Hột nơi xa nhất cũng không chắc đã thành thật, dẫn tới một đường mà loạn toàn cục, đến lúc đó rốt cục là biến thành cục diện gì thì không ai dám nói, nhưng nước Yến lâm vào khả năng ba mặt đàn áp thực rất cao.
Cảnh Thái sớm biết lão sẽ quỳ, đưa tay đỡ lên cười nói:
- Đứng lên, đứng lên, ý của ngươi trẫm hiểu được. Vừa mới nói qua, không cần bành trướng quá lớn. Trẫm không phải quên Nam Lý, chỉ có điểu đánh Phong Long vài cái, đánh cho y vài cái tát. Phòng tuyến phía nam quân tham chiến đông đảo. Không cần điều binh từ phía tây, bắc về, càng không cần đợi Thổ Phiên, Khuyển Nhung phản ứng… Chờ bọn họ hiểu ra, đại quân ta sớm đã khải hoàn trở về rồi.
Đúng như tính toán của hoàng đế, đại thần không chút khách khí;
- Mấy năm gần đây Yến và Nam Lý không có chiến tranh, nhưng chiến tranh nhỏ ở trên biên quan vẫn chưa từng ngừng lại, Nam Lý ở ải Chiết Kiều, Hồng thành dọc tuyến đóng trọng binh, cảnh vệ nghiêm ngặt, muốn một lần đột phá cũng không phải việc dễ dàng.
Cảnh Thái lắc đầu không hề gì:
- Việc này ngươi không cần quan tâm, trẫm tự có biện pháp.
Đại thần vẫn quỳ dưới đất không chịu dậy, nhíu mày do dự, một lát sau vẫn cắn răng nói lời từ trái tim, hắn nói:
- Cần biết… không dứt được họa ngoại xâm, còn có lo lắng bên trong.
Cảnh Thái bật kêu, có chút hứng thú:
- Nỗi lo bên trong? Đại Yến của trẫm có nội ưu sao? Nói rõ ràng một chút.
Nói xong, thấy vẻ mặt đại thần do dự, vừa cười vừa bổ sung thêm:
- Nói không ngại, trẫm thứ cho ngươi vô tội. Còn nữa, đứng lên mà nói, ngươi quỳ trẫm nhìn không rõ mặt ngươi.
Đại thần đứng thẳng người:
- Bảy năm trước, Đại Lôi âm đài truyền xuống ý chỉ, khắp thiên hạ người cường tráng tăng cường tập võ nghệ mong cầu tăng cường sức khỏe bản thân.Tự xét lại; sáu năm trước, quốc sư tìm hiểu huyền cơ, nói đại thế Tu La đại nạn rơi xuống, cảnh tỉnh tín đồ thiên hạ; năm năm trước, hai mươi mốt tòa di thiền viện lấy cớ phá cướp mà trang bị thêm biệt viện, chính thức huấn luyện, nuôi dưỡng võ tăng; bốn năm trước, các thiền viện lại thêm Đấu Chiến các, chọn lựa tăng lữ tinh nhuệ tu luyện kế sách nhà binh; ba năm trước đây…
Trong mấy năm nay, Quốc sư nước Yến nâng đỡ danh tiếng Phật gia lên không ngừng, vũ lực càng ngày càng tăng, việc này tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt, Cảnh Thái đương nhiên biết được hết thảy, nhưng y đối với việc này không hề quan tâm, mặc cho quốc sư làm. Lần này cũng không ngoại lệ, không đợi đại thần nói xong, y liền xua tay cười nói:
- Đây là nội ưu mà ngươi nói sao? Không có gì mới mẻ, không cần để ý.
- Bệ hạ minh giám, sự tình còn không chỉ như vậy.
Đại thần vừa mở miệng, liền tính đem nói cho hết:
- Bắt đầu từ ba năm trước, quốc sư và Thổ Phiên Mặc Lâm Đại Hoạt Phật bắt đầu tiếp xúc, đầu tiên là thư tới lui, thuận đà tiếp tục sai đặc phái viên… Gần nhất trong một năm nay, Phật Hoạt Thổ Phiên năm lần sai mật thám nhập cảnh đến thăm quốc sư; quốc sư cũng phái môn đồ tâm phúc ba lượt thăm đáp lễ… Thần nghĩ ràng, nếu là mật thám, sẽ ẩn dấu dã tâm. Hiện tại trong đại lôi âm đài, còn giấu một Lạt Ma Thổ Phiên, mới tới khoảng ba ngày trước.
Còn một câu, đại thần chưa kịp nói ra: Văn, võ, tiên, xà, năm đó bốn đại trọng thần trước sau bị diệt trừ ba cái, hiện tại chỉ còn quốc sư… Sự tình dường như lại rõ ràng hiển nhiên, quốc sư không định ngồi chờ chết.
Giọng điệu Cảnh Thái nhẹ nhõm:
- Cẩm Thiên à, trẫm có câu nói, nếu nói rằng ngoan cố ngươi chớ để ý.
Đại thần tên gọi Gấm Thiên, nghe vậy lập tức khom người:
- Thần xin được nghe bệ hạ chỉ bảo.
Trong nháy mắt, vẻ tươi cười trên gương mặt Cảnh Thái đều tan biến, ánh mắt cũng theo đó mà lãnh đạm, chậm rãi nói ra sáu chữ:
- Tra quốc sư…ngươi xứng sao?
Ôn Gấm Thiên mặt không thay đổi, cúi đầu đứng trang nghiêm. Mà Cảnh Thái lại mỉm cười, trong miệng đổi sang đề tài khác:
- Gấm Thiên, ngươi nói xem, nhân thần chi đạo là cái gì?
Ôn Gấm Thiên trả lời như sao chém đất:
- Trung quân ái quốc.
- Đây là trường hợp nói cũng như chưa nói.
Cảnh Thái cười ha hả:
- Trẫm cảm thấy, đạo làm thần tử không ngoài hai chuyện, thứ nhất là tinh thông chính vụ trong tay, mặc kệ nói như thế nào, trước tiên được sống đã là tốt lắm rồi; cái thứ hai chính là phỏng đoán tâm tư của chủ thượng. Cái thứ nhất ngươi làm không tồi, nhưng cái thứ hai, ngươi còn kém chút.
Thân thể Cảnh Thái ngửa ra sau, lựng tựa thoải mái vào ghế ngồi:
- Cái gì loạn trong giặc ngoài, trẫm không cần quan tâm, Nam Lý này ỷ vào trẫm nhất định phải đánh. Ngươi có biết vì sao chăng?
Nói xong, Cảnh Thái quay đầu ngoái lại, đối diện với một thái giám đứng phía sau cười nói:
- Tiểu Đậu Tử, ngươi nói xem, vì sao ta phải đánh giặc?
Tiểu Đậu Tử chính là một thằng nhóc, khoảng chừng mười tuổi, nhưng khuôn mặt mang theo nét vui vẻ trời sinh từ cổ, rất vui vẻ, nghe được bệ hạ gọi, vội vàng không ngừng lách người tiến tới trước án thư, trong trẻo trả lời:
- Chó của Vạn tuế gia đã chết, cho nên muốn đánh một trượng, muốn giết người!
Cảnh Thái cười ha hả, đập bàn một cái mạnh mẽ:
- Trúng rồi!
Chó của vạn tuế gia đã chết, chung quy cần có kẻ chôn cùng; hơn nữa là, cho đã chết Cảnh Thái không vui… Giết những người này có thể khiến chính mình cao hứng.
Ôn Gấm Thiên không còn lời nào để nói, cũng không biết nên nói cái gì, quỳ lạy thi lễ sau đó lui đi, Cảnh Thái lại rời mắt nhìn sang vị đại thần thứ hai:
- Có tin tức của Tiểu Hàng sao?
Vị đại thần thứ hai lắc đầu:
- Năm trước Tô đại nhân sau khi rời bến, thì không thấy tin tức gì lại, thuộc hạ của thần đã rời bến đi tìm, tạm thời…
- Cút, lại đi tìm!
Cảnh Thái bỗng nhiên cáu kỉnh, cầm chén trà nén trên mặt đất.