Đối với đề nghị của Tống Dương, Bạch Âm Vương hiển nhiên động lòng rồi, tạm thời không nói thêm gì nữa, cúi thấp đầu cân nhắc, nhưng càng nghĩ ánh mắt của ông ta càng lóe ra gay gắt, ai cũng có thể nhìn ra, việc này ông ta hoàn toàn không tin tưởng.
Tống Dương đứng bên cạnh an ủi và khích lệ:
- E là ngươi một mình không làm xuể? Vô phương, có thể có người giúp không?
Bạch Âm Vương hiểu lầm ý của Tống Dương, ánh mắt sáng lên:
- Nói như vậy, ngươi đồng ý ở lại giúp ta? Vậy còn gì tốt bằng.
Tống Dương giật mình, lắc đầu nói:
- Đừng hiểu lầm, ta làm gì có thời gian mà ở lại, Nam Lý còn có cả một đại gia đình đang đợi ta. Hơn nữa, việc tranh vị này ta cũng không giúp được… Nhưng ta giúp ngươi tìm trợ thủ am hiểu sâu về con đường này, là một người tài ba thật sự.
Lúc này đại lễ tạ ơn của đại tộc Sa dân đã kết thúc, hai người trên đàn cùng nhau đáp lễ, may mà sau khi làm chu toàn lễ tiết xong, Tống Dương dẫn Bạch Âm vương nhảy xuống đài cao, lập tức đi tới trước mặt Ban đại nhân, hỏi luôn:
- Bạch Âm vương nếu muốn là Sa chủ của đại tộc này, lão ngài thấy có cơ hội không?
Ban đại nhân do dự một lát, mở miệng đưa ra đáp án:
- Có cơ hội, nhưng cũng chỉ là có cơ hội mà thôi.
Bạch Âm vương thấy Tống Dương không ngờ lại đem việc này ra để thỉnh tháo Ban lão đầu, trên mặt bất đắc dĩ nở ra nụ cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ lắc đầu nói:
- Cơ hội ở đâu? Phải biết rằng Bạch Âm rời đi đã hai mươi năm, bây giờ ở đại tộc này ta thấy, nhiều nhất chỉ có thẻ xem như là nửa người mình.
- Nửa người mình cũng là người mình.
Không đợi Bạch Âm vương nói xong, Ban đại nhân liền lắc đầu cắt ngang, hiếm có, cũng không vì thái độ của Bạch Âm vương mà tức giận, chỉ tiếp tục giảng đạo lý của ông:
- Lúc đầu khi ngươi đi, thì liền mang cái danh là " thần quyến võ sĩ", bị coi là kẻ cậy có danh tiếng, ngươi phải hiểu, hai mươi năm trước cha ngươi sở dĩ có thể mang theo toàn bộ thân quyến Bạch Âm lui, đều là dựa vào thần quyến võ sĩ, đủ thấy sức nặng của thân phận này; Lần này ngươi trở về, vừa bước lên đài đã vạch trần Sa chủ giả, " lớn tiếng dọa người", bốn chữ này cũng chạy không thoát; Mà Bạch Âm dưới sự trị vì của ngươi quân uy cường thịnh, trận chiến hôm qua lấy ba mươi nghìn quân địch với tám mươi nghìn quân cũng không yếu thế, việc này mọi người đều thấy. Có tích uy phong, có ơn mới, lại có cả thành tích thực sự, nói không chừng bây giờ trong đại tộc đã có người cảm thấy, ngươi là sự lựa chọn tốt nhất để làm Tân Sa chủ rồi.
Nói tới đây, Ban đại nhân lại chuyển chủ đề:
- Nhưng đoạt vị không phải chuyện nhỏ, không thể chỉ nhìn bên mình.., nói thế này nhé, cơ hội chắc chắn là có, nhưng nếu muốn thực sự thành thì không dễ dàng, còn cần có thủ đoạn.
Từng câu đều có lí, mà cái khó thực sự chính lão nhân mở miệng đã nói, trong đó không có bất cứ suy nghĩ gì. Khi không cần suy nghĩ, tất cả mọi việc đã ở trong mắt, đương nhiên nhìn vào tận đáy lòng, hình thành một tư tưởng. Ban đại nhân cả đời làm Thừa tướng, đặc biệt là không làm gì.
Cho tới nay, Bạch Âm vương còn không biết gia cảnh của Ban đại nhân, chỉ coi ông là một lão già có chút học thức, cho đến lúc này nghe ông chậm rãi nói, mới biết trước đây vẫn luôn coi thường lão nhân này, thử thăm dò nói với ông:
- Dám hỏi lão ngài trước đây là…?
Ban đại nhân cũng không liếc nhìn Bạch Âm vương một cái, càng không để ý tới câu hỏi của ông ta, ánh mắt lại nhìn về Tống Dương:
- Lúc trước ngươi nói, xin ta về nhà muộn một năm, chính là muốn ta ở lại để giúp thằng ngốc này làm Sa chủ sao?
Tống Dương gật đầu, thành khẩn nói:
- Xin lão ngài thành toàn việc này.
Ban đại nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng:
- Đừng quên thân phận của ta, nếu giúp hắn thành việc, ta chẳng phải đã có một đội hùng binh, ngươi có thể yên tâm, cha vợ của ngươi ở Phượng Hoàng thành xa xôi kia có thể yên tâm sao?
Tống Dương đáp:
- Tạ Tư Trạc đã nói chuyện của ngài cho ta nghe rồi, ta hiểu ngài.
Ban đại nhân từng theo phe Tĩnh Vương, nhưng lão nhân chưa từng tham gia hành thích vua, càng không biết phía sau Tĩnh Vương còn có Đại Yến, lão chỉ là nhìn lầm người, chọn sai đội, nhưng tình hình lúc đó, lão chỉ lựa chọn cách khiến Nam Lý an định nhanh nhất, nếu hỏi lương tâm, lão đầu quả thật không sai.
Hữu thừa tướng là tội thần, nhưng không phải là nghịch tặc, trái lại, tấm lòng lão dành cho Nam Lý, so với bách quan văn võ trong triều còn sâu đậm hơn nhiều lần.
Tiếng cười lạnh thứ hai của Ban đại nhân:
- Vẫn biết cách đối nhân xử thế của ta, hiểu được việc này ta nhất định sẽ không từ chối, tiểu tử, ngươi là định tính kế với ta sao?
Ban đại nhân từng nói: con người rồi cũng sẽ chết nên không cần đặt cái gì trong lòng, cái gì cũng không cần để ý, nhưng nếu có cơ hội làm chút gì đó cho Nam Lý, lão vẫn sẽ làm.
Thật ra cũng theo như lời lão, trước đây khi biết Tống Dương " chết rồi lại hồi sinh", Ban đại nhân không tiếc bản thân gần trăm tuổi, thân thể già nua, quỳ dập đầu với Bạch Âm vương, giải vây thay Tống Dương, nói hắn không phải là chết rồi hồi sinh, mà là vì mắc bệnh ham ngủ mà bị chôn nhầm…, lúc đó Ban đại nhân sợ Sa vương sẽ giết Tống Dương, mà ông đã cứu hắn, nguyên nhân cũng chỉ là cảm thấy, Tống Dương sống sẽ có lợi cho Nam Lý.
Bây giờ cũng không ngoại lệ, toàn tộc Sa dân có thể tập kết ra gần ba trăm ngàn chiến sĩ cường tráng, nếu có thể kéo đến làm đồng minh, cùng hô ứng với Bắc địa và Nam Lý, đều là việc tốt cho nước cho dân. Đương nhiên, càng có lợi lớn cho Thường Xuân Hầu.
Tống Dương lắc đầu cười nói:
- Là thật tâm muốn ngài giúp đỡ. Bạch Âm vương con người này không tồi, hôm nay chúng ta giúp hắn thành đại sự, có lẽ ngày mai hắn có thể giúp chúng ta đánh trận. Ba trăm vạn binh à, lão ngài cũng nhìn thấy, là người che trời phủ đất bên kia.
Bạch Âm vương thật sự không nín nổi, ho khan một tiếng, xem như nhắc nhở hai người: ta đang đứng bên cạnh đây, các người nói chuyện ít nhiều cũng phải để ý chứ.
Lão nhân không phí lời, chỉ giơ ngón tay chỉ:
- Hạn là một năm, không bảo đảm thành việc, cứ như vậy đi, ta thử giúp hắn.
Tuy trả lời rất trầm ngâm nhưng ánh mắt của Ban đại nhân lại sáng lên rất nhiều. Vốn cho rằng sẽ sống quãng đời còn lại nhạt nhẽo vô vị, không ngờ trước lúc lâm thời lại chạy theo một việc lớn như vậy, lại có thể giũ ra được bản lĩnh đắc ý nhất của một đời, ngươi lừa ta gạt, tranh quyền đoạt lợi, tính kế, thủ đoạn, lão nhân cảm thấy có chút hứng khởi.
Tống Dương không ngừng kéo Bạch Âm vương cùng nói lời cảm tạ, sau đó kéo Bạch Âm vương sang một bên, đại khái giới thiệu một chút về gia thế của Ban đại nhân, nguyên lão mấy triều, thế lực trong triều lớn mạnh và ổn định.Hữu thừa tướng mười mấy năm an vị, nhân vật như vậy, luận tới quyền mưu tâm thuật, trên đời này, tuyệt đối cũng là cấp bậc "đại tông sư", có ông trợ giúp việc lớn của Bạch Âm vương làm sao có thể không thành.
Bạch Âm vương vốn dĩ chất phác, nghe Tống Dương nói miệng há lớn mãi không nói ra lời. Hai bọn họ chỉ vừa nói mấy câu, chỗ Ban đại nhân đã không kiên nhẫn đợi, ông đã bắt đầu "làm việc" rồi, tới nghiêm mặt nói với Bạch Âm vương:
- Quý tộc của đại tộc lại đây, ngươi đừng nói chuyện phiếm nữa, có vài việc cần phải làm rõ với ngươi luôn.
Nhưng còn chưa đợi Ban đại nhân dặn dò việc cụ thể, Tống Dương đã lắc đầu ngắt lời:
- Hôm nay không được, Bạch Âm vương còn phải cùng tôi làm một việc cực kỳ quan trọng, những việc khác cứ từ từ.
Ban đại nhân không kiên trì, chỉ giơ tay chỉ mấy quý tộc trong đội ngũ Bạch Âm, nói với Bạch Âm vương:
- Nếu ngươi có việc, phải nhớ tìm người tiếp đãi bọn họ, không được chậm trễ.
Các quý tộc của đại tộc đã có trưởng lão của Bạch Âm đi tiếp đón, Bạch Âm vương trở về trong doanh địa cùng Tống Dương.
Bạch Âm vương cũng không biết việc Tống Dương nói " rất quan trọng" là việc gì, liền hỏi:
- Đây là đi làm gì?
Tống Dương không vội trả lời, giọng nói rất thoải mai, cười ha ha hỏi:
- Ngươi nợ ta rất nhiều ân tình đó?
Bạch Âm vương cười ha hả, nói:
- Hồ đồ, ta nợ ngươi ân tình khi nào?
Tống Dương tính sổ với hắn:
- Ta cứu A Đẩu, giúp các người phát hiện bầy sói, giải độc cho ngươi, còn lột bộ mặt thật của Sa chủ.
Bạch Âm vương tiếp tục lắc đầu, cười nói:
- Ngươi giết không ít người Bạch Âm ta, ta đều không truy cứu, bạn ngươi, vợ ngươi ta đều chăm sóc ăn uống rất đầy đủ, cuối cùng ta và ngươi là một sợi dây châu chấu, không đối phó được đại tộc ngươi cũng phải chết, không thể coi là giúp ta, thôi đi, tất cả đều hòa thôi đi.
Tống Dương cười còn vui vẻ hơn Bạch Âm vương:
- Ngươi trúng độc rồi, khi Sa chủ giả bại dưới tay ngươi, hạ độc với ngươi, nếu không giải cứu, sau bảy ngày ngươi sẽ phát sốt, bảy ngày sau nữa sẽ hộc máu, sau đó sẽ chết, xem ra giống như bị trúng phong hàn. Không tin ngươi tự mình ấn vào thiên trung xem, sẽ đau đớn lắm. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Bạch Âm vương theo lời ấn một cái, sắc mặt tái đi, lập tức nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói không sai, ngươi cứu A Đẩu của tộc ta, giúp ta đuổi đàn sói, giúp ta…ta nợ ngươi đại ân tình.
Tống Dương ăn hiếp mọi rợ, vui vẻ cười lớn, đưa Sa vương vào trong doanh địa, tìm chỗ yễn tĩnh giúp ông ta giải độc.
Cái gì mà nói nợ hay không nợ ân tình, chỉ là thuận miệng nói đùa thôi, Tống Dương rất thích tính tình hiền lành, lương thiện, chất phác của Bạch Âm, cũng nhìn thoáng với Bạch Âm vương, coi ông ta là bạn, ông ta trúng độc, Tống Dương đương nhiên phải ra tay giúp đỡ.
Loại kịch độc mà đệ tử Quốc sư dùng với Bạch Âm vương không phải làđoen giản, Tống Dương thực sự phải mất rất nhiều công sức, cho tới tận trời chuyển sáng rút cuộc cũng hoàn tất, Bạch Âm vương vẫn là một thanh niên sinh long hoạt hổ.
Ngày tiếp theo, có hai tin tốt lớn được Bạch Âm vương khai thác, một là phía sau Sa chủ không thể lưu lại một bán nữ, những thân tín thực sự quyền cao cũng đều lần lượt chết bệnh mấy năm trước rồi…, đệ tử quốc sư giả mạo Sa chủ, để ẩn giấu thân phận, phải trừ tận gốc các thân nhân bên cạnh Sa chủ; Để củng cố thế lực, y phải gạt bỏ các thủ hạ mà Sa chủ từng tín nhiệm, đem đại tộc biến thành Sa chủ trên cao, hơn người là đều không nói tới cục diện, kết quả lại giúp Bạch Âm vương một việc lớn, sau khi Sa chủ chết, trong đại tộc không có ai có thể thích hợp để tiếp nhận ngôi vị đó.
Một tin tốt khác là, trong đại tộc bây giờ không có người Hán, tất cả mọi người đều là Sa dân được sinh ra trên hoang nguyên trung thổ, điều này chứng tỏ Quốc sư chỉ cử một đệ tử tới, người này không có đồng đảng một mình hành sự. Việc này khiến người ta bất ngờ, nhưng dụng tâm cân nhắc một chút cũng thấy hợp lý, người mà Quốc sư cử đn càng nhiều, Sa chủ càng đề phòng, ngược lại sẽ hỏng việc.
Trong đại tộc không có phần tử của Quốc sư, khiến Tống Dương thật sự yên tâm, những việc sau này chính là Bạch Âm trở lại trốn cũ, Bạch Âm tranh giành ngôi cao, những điều này đều là kế hoạch của Bạch Âm vương và Ban đại nhân, Tống Dương không giúp được gì, lại nóng lòng trở về nhà thông báo bình an, cũng không đợi thêm nữa.
Lại thêm một ngày nữa, có một đội võ sĩ Bạch Âm hộ tống, Tống Dương và Tạ Tư Trạc cáo biệt Bạch Âm vương, Ban đại nhân, hành trình này, vượt qua hoang nguyên đi tới biên giới Khuyển Nhung và Hồi Hột.
Ngày này cũng là ngày quốc khánh Đại Lạt Ma Thổ Phiên cúng thất tuần, sáng sớm khi Tống Dương và Búp bê sứ khởi hành từ doanh địa của Bạch Âm, chính là thời khắc bắt đầu của lễ mừng Thánh thành Nhân Khách.
Ngày lễ cúng thất tuần của Đại Lạt Ma, triều đình các nước ân cần hỏi thăm và nguyện cầu, vẫn chưa thấy sứ đoàn tiến đến, duy chỉ có Hồi Hột cử một đại đội sứ giả tới, đội ngũ chỉ mấy trăm người, thanh thế rất đặc biệt. Sứ đoàn nước ngoài đến thăm, Thổ Phiên phải làm chủ nhà, bao ăn bao ở là cần thiết, Đại Lạt Ma lại mượn cơ hội lộ ra vẻ keo kiệt của mình, ngày ngày chỉ cho sứ đoàn Hồi Hột ăn mì chưa chín, nhưng Người Hồi Hột không chịu thiệt, nếu một đoàn người, mang đến mừng đại lễ của Đại Lạt Ma mấy xe nho khô, chỉ ăn mì với bọn họ vẫn là buôn bán có lời.
Nhưng là kiếm hay là bồi thường thì cũng phải xem tính thế nào, vì Thổ Phiên cũng phái sứ đoàn lớn hàng nghìn người đến Hồi Hột xem đại lễ Khả Hãn đăng cơ, lễ vật của Đại Lạt Ma càng khó coi, là hàng chục thùng rượu lúa mạch.
Khi hai nước lớn Trung thổ cùng tiến hành quốc lễ, đối xử với nước láng giềng, sứ đoàn này khắc nghiệt hơn, nhưng đối với quy mô của ngày lễ, về khí thế lại phải tiêu tiền, quốc khánh cao nguyên ngàn dặm khoác lụa hồng, nghi lễ rất lớn, có nhiều màu sắc và sự xa hoa, hơn nữa nếu so sánh, hỉ sự của trấn nhỏ Yến Tử Bình của Nam Lý toàn bộ đều không có gì đáng nói, nhưng không khí vui mừng và phấn kích còn nhiều hơn so với hai nước lớn kia.., trong cái ngày mà Nhâm TIểu Bộ nhìn thấy Tống Dương trở về, Thừa Hợp quận chúa luôn tham công tiếc việc bỗng nhiên lại bỏ ra một lượng tiền lớn, gọi tất cả các đầu bếp nổi tiếng của các tửu lâu nổi tiếng trong ngoài đến, mời tất cả tiểu nhị trong trấn tới, mở tiệc bảy ngày, mọi người trong ấp, từ dân trấn Yến Tử Bình tới Hồi Hột vệ, Sơn Khê Tú, Thạch Lão Đầu, thậm chí ngay cả công nhân trong xưởng rèn kim loại, có một người tính một người, tất cả không cần làm việc, không cần luyện binh, tất cả tới tham dự yến tiệc. Ngay cả các hòa thượng trong Diệu Hương Cát Tường cũng đều được mời tới để khoản đãi những món ăn chay tinh xảo nhất,. Đảo qua trước phong ấp, quận chúa nét mặt vui mừng, người dưới bỗng nhiên cũng rạng rỡ theo.
- Có thể uống rượu không?
Tiểu Bộ nghe thấy tiếng cười vang bên ngoài, đôi mắt trông mong hỏi tam tỉ đang đứng bên giường.
- Uống nước thôi.
Nhâm Sơ Dung cười tủm tỉm khuyên muội muội.
Tiểu Bộ vồ miệng, lại nói:
- Muốn ăn thịt.
- Đại phu dặn, bị trọng thương không được ăn đồ mặn, ăn cháo loãng là thích hợp nhất.
Tiêu Bộ bắt đầu lắ đầu:
- Nhân lúc bản quan không thể xuống giường tỷ bày tiệc, Nhâm Lão Tam, tỷ cố tình phải không.
Nhâm Sơ Dung cười hì hì:
- Lần này mới bày yến tiệc bảy ngày, đợi muội có thể xuống giường rồi, tỉ sẽ mở tiệc một tháng, chúc mừng công chúa điện hạhết bệnh.
Nhâm Tiểu Bộ cũng cười:
- Muội xuống giường sẽ bày tiệc rượu một tháng? Vậy đợi khi hắn thực sự quay về rồi, tỉ chẳng phải mở tiệc một năm sao?
Sắc mặt Nhâm Sơ Dung không đổi, giả bộ không nghe thấy, không để ý nàng. Không ai phản ứng cũng có thể là tự thấy vui, Nhâm Tiểu Bộ chính là có bổn sự này, tiếp tục ghé vào đầu giường, trong miệng còn hừ lên một tiếng " nếu tỉ còn ra oai, muội sẽ nâng cốc tiếp…
Quận chúa vui vẻ rất lâu, công chúa điện hạ trừng mắt, đột nhiên nói:
- Cứ định như thế đi. Hai chúng ta mỗi người một nửa.
Nhâm Sơ Dung bị nàng nói mộng:
- Cái gì mà mỗi người một nửa, định cái gì?
- Tiền tiệc rượu đó, muội một nửa, tỉ một nửa, đợi hắn về bày tiệc một năm, quyết thế đi.
Nhâm Tiểu Bộ trả lời đương nhiên, trong giọng nói còn có chút khinh thường, dường như Sơ Dung hỏi phải câu hỏi ngốc nghếch.
Nhâm Sơ Dung càng mộng:
- Muội, muội làm thật sao?
Tống Dương cũng không biết việc vui trong nhà, càng không biết dự định phá sản " một năm rượu" của Nhâm Tiểu Bộ, lại không thể vượt qua đại lễ đăng cơ của nghĩa huynh khiến hắn có vẻ uể oải, nhưng đây là những việc không có cách nào, việc gì cũng có nguyên nhân, ảo nảo cũng không có tác dụng, nghĩ tới Nhật Xuất Đông Phương cũng sẽ không trách cứ, đến nay điều nóng lòng nhất của Tống Dương là mau chóng đến được Hồi Hột, lại xin nghĩa huynh đưa tin đi báo bình an với người trong nhà và các bằng hữu bên ngoài.
Nhưng đường xá xa xôi, hắn làm sao vội được, cũng chỉ có thể từng bước từng bước đi.
Chớ nói chạy tới biên cương, chỉ một mình Tống Dương tới hoang nguyên, lại vào lại thảo nguyên, thời gian cũng mất hai mươi ngày.
Mà trong hai mươi ngày này, Trung Thổ lại xảy ra mấy việc lớn…ngày thứ bảy Đại khả hãn Hồi Hột đăng cơ, thần điện cổ đột nhiên bị đại hỏa, thiêu rụi tất cả, ba ngày sau Thánh Hỏa cung chiêu cáo đã điều tra rõ chân tướng vụ hỏa hoạn, đều không phải là thiên tai mà là nhân họa, hung thủ chính là Khuyển Nhung, trên dưới Hồi Hột đều tức giận, gia tộc A Hạ giành trước xuất kích, đông tiến thảo nguyên bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, sau khi cuộc tiến công mở ra Đại Khả Hãn mới truyền xuống lệnh của Thánh Hỏa, tập kết dũng sĩ đại mạc, hai nước chính thức khai chiến.
Cùng lúc đó, một đội quân tới từ Thổ Phiên cũng nói đông tiến, không biết tại sao hùng quan đại Yến lại không chịu nổi một cú, trong lúc nhất thời đã làm cho Yến quốc đại loạn, liên tiếp vài trận đấu, Đại Yến đóng quân tây tuyến, chuyên phòng bị tinh binh của Thổ Phiên không đánh mà vỡ, người Thổ Phiên tiến quân thần tốc.
Mà Thổ Phiên xuất binh đánh vào Đại Yến, sau khi phát động chiến tranh dường như còn ngại chưa đủ, lại điều thêm đại quân ở phương bắc, không ngừng quấy rối biên cảnh Hồi Hột, bày ra tư thế công kích.
Trước một trận hai nước vẫn là ngày quốc khánh, ca múa tưng bừng cảnh thế yên bình, trong nháy mắt thiên hạ Trung Thổ khói lửa nổi lên khắp bốn phương. Giờ phút này xem ra chỉ còn cục diện chiến tranh, nhưng với lúc trước không giống nhau, lần này bốn cường quốc đồng thời xảy ra chiến sự, nói không chừng lúc nào sẽ thật sự chinh phục thiên hạ, gây ra đại họa binh đạo.
Mặt khác, ở trên cao nguyên còn truyền ra một lời đồn, so với bốn nước khai chiến, lời đồn này quả thật quá kinh người, nhưng trong đó lại lộ ra mười phần quỷ dị: Người Thổ Phiên có lời thề son sắt, nói bọn họ gặp được một đội "quỷ binh".
Không phải phản quân Vọng cố, mà "quỷ" thực sự, Mấy trăm năm trước đã tan tác không còn, mai danh ẩn tích, tuyệt không tồn tại trên đời… Trong đêm khuya, chậm rãi, bọn họ chọn cờ hiệu Đại Hồng, trong tay cầm theo trường đao cổ quái, trên mặt thủ sẵn mặt nạ sắt có răng nanh dữ tợn, từ nơi nào trên cao nguyên đi lướt nhanh qua, rất nhanh liền biến mất không thấy dấu vết, không biết từ đâu tới, lại càng không biết bọn họ tới nơi nào.
Tuy nhiên tin tức này còn chưa được chứng minh, người chứng kiến điều đó chỉ là một tiểu tộc lưu đãng trên cao nguyên, nổi tiếng về lừa gạt và giả dối ở Thổ Phiên, lời bọn họ nói không đủ tin cậy.
Bốn nước đều động binh, nhưng kẻ khẩn trương nhất trong thế giới Trung Thổ đó, ngược lại đang an ổn thái bình, duy nhất không cuốn vào chiến loạn là tiểu quốc Nam Lý… Nam Lý vẫn giữ nguyên tình trang của mình, bốn cường quốc khác, đều có khả năng nhòm ngó tới thống trị thiên hạ, loạn thế với bọn họ mà nói, là tai nạn nhưng cũng là cơ hội; chỉ có Nam Lý, thực lực của một nước suy yếu với quân lực không đủ mạnh, một khi lâm vào tình thế đại loạn ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có, nó sợ loạn nhất, sao có thể lao vào cuộc chiến chứ.
Từ quan lại triều đình Phượng Hoàng thành, đến dân chúng bình dân các châu phủ, không ai dám không xem trọng thế cục hiện tại, chỉ trông ngóng đám sư tử hổ báo này đánh đấm thì tùy ý, nhưng cũng chớ đánh tới một mất một còn, lại e rằng sẽ hai tới gia viên nhà mình