Chẩn bệnh cả buổi, chỉ là chẩn bệnh mà không trị được bệnh. Những biện pháp điều trị thông thường như nhìn, nghe, cắt, châm cứu, đến cả cao thủ thử dùng võ công tìm kinh mạch, tìm hơi thở, phân biệt huyết.... tất cả bản lĩnh của mình Tống Dương đều đem ra dùng hết rồi.
Thân thể mang nhiều chứng bệnh, trong các loại bệnh Tống Dương học từ Vưu thái y, hoặc là có nghe nói qua, vừa có độc vừa có bệnh, thăm dò chẩn đoán cần phải kỹ càng, Tống Dương cũng chắc chắn, Đàm Quy Đức mắc bệnh hiểm nghèo, độc xuất từ tay "đồng môn", đồng môn của " cậu ". Sự việc gần giống như phỏng đoán của Tống Dương, kẻ hạ thủ phần nhiều là Quốc sư.
Nhưng nói đến trị bệnh…nếu Vưu thái y dốc toàn lực ra tay, hại chết một người, liệu Tống Dương có đủ bản lĩnh chữa được bệnh không?
Đạo lý đơn giản là giống nhau, Đàm Quy Đức là người "quan trọng", không thể để ông ta chết cũng không thể để ông ta sống, điều quan trọng là không thể được chữa khỏi, Quốc sư sao không ra tay đến cùng, để phòng quái bệnh sẽ được người khác chữa khỏi.
Tống Dương nghĩ được một cách, nhưng cứu sống được, dựa vào bản lĩnh hiện tại của hắn chưa đủ, mà quan trọng là số mệnh, lúc đầu Vưu thái y dùng lửa tiêu hủy toàn bộ những gì mình đã học, Tống Dương đối với tân lương sau đó lại không có cơ hội học tập bản lĩnh của ông, trước đây học được bao nhiêu, sau này hắn chỉ còn lại ít nhiều.
Tống Dương làm sao có thể cam tâm, từ đầu tới cuối phải tìm hiểu, nghĩ mọi phương pháp để tìm ra cách, không ngờ mặt trời đã lặn ở đằng tây, sắc trời dần tối, Tống Dương thở dài, không thể lại phí công vô ích, đứng dậy rời khỏi phòng.
Không biết tự khi nào Lý Minh Ky đã trở về, vẫn mặc bộ quần áo màu đỏ, đợi ở hành lang, nhìn thấy hắn đi ra lập tức nghênh đón:
- Sao rồi, có chữa được không?
Tống Dương không trả lời, nói:
- Trên bàn ta có để lại một bài thuốc, liều lượng cách dùng đều viết rất rõ ràng, uống thuốc vào, chí ít có thể duy trì được tình trạng hiện nay.
Lý Minh Ky nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng trong đôi mắt nhung huyền, lại biến thành một vẻ phong tình:
- Nói như vậy, là vẫn chưa chữa được? nếu đã như vậy cần gì phải chăm sóc nữa, ông ta là một mối họa.
Tống Dương lắc đầu:
- Vẫn có cơ hội, nhưng cần một thời gian nữa.
Lý đại gia nghi hoặc:
- Nếu không chữa được, sao lại có cơ hội?
Tống Dương đáp:
- Qua vài ngày nữa, có thể ta sẽ gặp một người bạn là thần y, bà ấy có lẽ sẽ có biện pháp, nếu quả thực không có hy vọng, ta sẽ nói với Lý đại gia.
Lý Minh Ky không thể tiếp tục kiên trì, Trấn Quốc Công mắc bệnh là một mầm họa, nhưng Đàm Quy Đức tỉnh lại lại là bảo bối, nàng cũng không nỡ giết chết ông ta như vậy, liền nhẹ nhàng vuốt cằm, chuyển đề tài:
- Về đi, hay là qua đêm ở đây?
Nói xong, khóe miệng nhếch lên để lộ vài nếp nhăn khi cười:
- Nếu ở lại, sẽ có mỹ nhân chăm sóc cho ngươi, yên tâm đi, ngươi sẽ được giảm giá, sau này sẽ không tính đắt đâu.
Tống Dương lắc đầu cười:
- Ngày mai ta phải vào cung, hôm nay qua đêm ở đây? Lý đại gia đứng nói chuyện không đau lưng sao. Xin cáo từ, mấy ngày nữa lại đến, ngoài ra….thời gian sắc thuốc, phương thuốc này có chút đặc thù, sơ xuất là rước lấy phiền phức lớn.
- Ngươi không cần dặn.
Lý Minh Ky cười, đưa tay lên phía trước, sờ sờ cái đầu trọc của Tống Dương:
- Ta cũng không ở lại đây, nếu có cơ hội, nếu như ngươi thật sự phải đi về thì thật sự về mới được, không thể ra khỏi Lậu Sương Các, lại chạy tới hoa lâu khác vui vẻ. Quả thật làm chúng ta đau lòng, ngươi sẽ không được giảm giá nữa.
Tống Dương khụ một tiếng, không tiếp tục nói lời vô nghĩa cáo từ rời đi, hắn cũng không để ý tới lời "dặn dò" của Lý Minh Ky, sau khi rời khỏi Lậu Sương Các, tìm người hỏi đường, đi thẳng tới Lan Nhược tự, không có chuyện gì quan trọng, chỉ là có chút tò mò… Vốn dĩ không có hứng thú gì với nơi đó, nhưng biết nó và Tô Hàng có liên quan, vì tò mò mà đến, không biết cô nàng một mình sắp xếp Lan Nhược tự thành hình dáng thế nào, đã đến được Phong Nguyệt phường, thì đi một vòng.
Một tòa nhà nghiêng, trông có vẻ những tảng đá trước cổng có thể đổ sập bất cứ lúc nào, trên có khắc ba chữ lớn " Lan Nhược tự", đằng sau nó bao phủ một không khí hắc ám, cùng với ánh đèn dầu leo lắt càng lộ vẻ tối tăm.
Đi qua cổng chào, một con đường nhỏ trải đá loang lổ, rất nhiều cây hai bên đường đã héo úa, những cây cổ thụ rụng hết lá trơ trọi, một làn gió ấm áp lướt qua, làm giảm nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo. Không có ánh nến, không có nha hoàn nghênh đón, chỉ có một ngôi thần điện đổ nát lặng lẽ đứng ở cuối con đường nhỏ, cánh cửa gỗ lớn dường như lâu lắm không được tu sửa, đã lộ ra những đường rạn, trong đó chui ra vài con mối nhỏ.
Cửa gỗ hờ khép, một cơn gió vô tình lướt qua cũng làm cho lay động, đánh động những con mối, dường như chúng đều đang sống, đang liều mạng chui ra ngoài, quả thực là nơi ở lý tưởng của kiến quỷ.
Tống Dương sải bước vào đại điện, ánh mắt chợt sáng lên, có một chiếc đèn lồng màu đỏ, không biết bị ai đó ném trên mặt đất, miễn cưỡng chiếu sáng lên xung quanh, phía trong đại điện, một pho tượng thần lớn, không biết tên gì, giống như thân hình của một vị phật, bộ mặt hung tợn, đôi mắt màu đỏ nhìn thẳng vào người đến.
Mà trên tượng thần có người, một cô gái trẻ đầu bù tóc rối, quần áo bạc màu, chân trần nhẹ nhàng ngồi trên cánh tay vươn ra của tượng thần, dựa vào vai thần, trong miệng khẽ hừ với giọng du dương, trong tay cầm một vò rượu nhỏ, đang uống một mình.
Tống Dương vào cửa, ánh mắt cô gái cũng chuyển động theo, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét cười, nụ cười càng ngày càng mở rộng, nhưng nếu như nhìn kỹ, con ngươi của nàng vẫn lạnh lùng, không lộ chút vui mừng, nhìn một lát, nàng cười hỏi:
- Ngươi tìm ai?
Vừa nói xong, khom người đứng dậy, rất giống một con mèo phát hiện ra con mồi, trên cánh tay lớn của pho tượng bán thân, càng lộ vẻ của một cô gái liễu yếu đào tơ, chỗ mê người tất không cần nhiều lời.
Tống Dương không biết nên trả lời thế nào, ta tìm cô? Bản thân không muốn "ngủ", không phải đùa giỡn; ta tìm bà ngoại? tìm bà ngoại làm gì, chẳng có chuyện gì chính đáng, miễn cưỡng lắc đầu:
- Chẳng tìm ai, ta đi nhầm.
Nụ cười biến mất, cô gái lại dựa vào vai thần, lại lẩm nhẩm hát, uống rượu, không thèm liếc nhìn Tống Dương.
Tống Dương cũng rất xấu hổ, đưa tay gãi cái đầu trọc, giơ tay lên cánh tay áo rớt xuống, lộ ra sợi dây bằng chân châu sặc sỡ cổ quái, lúc này đột nhiên một tiếng cười không ra nam nữ vọng đến:
- Người đến là khách quý, các con cầm đèn!
Thần điện thiết kế tinh xảo, khung đỉnh, bốn bức tường lắp đặt không biết bao nhiêu đèn hoa sen, bình thường không đốt đèn, nhưng dưới mỗi một đèn đều có một con đường dẫn dầu, tất cả đường dẫn dầu đều thông đến một cái đại tế đỉnh của tượng thần, cùng với tiếng cười cổ quái vang lên, có người đem mồi lửa thắp vào đỉnh dầu, lập tức trăm ngàn đường dẫn dầu dọc theo bốn vách tường uốn lượn, cảnh tượng kinh người, lập tức sau đó là tiếng hỏa diễm thình thịch vang lên, ánh sáng rực rỡ, thần điện ua ám phút chốc đèn đuốc sáng trưng.
Trong vách tường thần điện cất dấu huyền cơ, lúc u tối có vẻ âm u, lạnh lẽo, nhưng khi đèn đuốc thắp lên lại thấy nó rực rỡ huy hoàng vô cùng, còn pho tượng thần hung hãn đó, không biết được tạo ra bởi một người thợ lành nghề nào, trước đại điện chỉ có một một chén dầu, ánh sáng chiếu xuống từ đó, nó hung mãnh ác độc, nhưng lúc này, ánh sáng rực rỡ từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, đại thần hung ác đã biến thành một khuôn mặt cười, hiền từ thân thiết, dường như đang chúc phúc cho nhân gian; trong dầu hỏa còn thêm hương liệu đặc biệt, mùi hương làm người ta muốn say tỏa xuống cùng ánh sáng, cơ quan khung đỉnh cũng đồng thời chuyển động, tỏa ra vô vàn đóa hoa...một nhóm thiếu nữ xinh đẹp, đoan trang, bẽn lẽn từ sau tượng thần đi ra, vây quanh một thiếu phụ trung niên nghênh đón Tống Dương.
Nhưng trong khoảnh khắc, Sâm La điện bỗng biến thành Lăng Tiêu Các, đặt mình vào trong đó chỉ có một cảm giác: chỉ một bước, từ nơi u minh bước vào tiên cảnh.
Trừ khi là yêu tinh, nếu không ai có thể nghĩ ra, làm ra được những điều này.
Lan Nhược tự quả nhiên là Lan Nhược tự. Khó trách ngay cả Cố Chiêu Quân không bao giờ quên nơi này.
Mặc dù sớm biết Tô Hàng muôn hoa khoe sắc, trong lòng sớm đã có chút chuẩn bị, Tống Dương vẫn bị tình hình trước mắt trấn áp, vừa giật mình vừa buồn cười, cũng là từ đầu đó đến, hắn có thể không nghĩ ra những cô gái xinh đẹp đó, có phải là cô gái Tô Hàng không.
Điều làm cho Tống Dương giật mình còn ở đằng sau,"bà ngoại"
Bà ngoại đúng thật là bà ngoại, đầu vuông mặt lớn, dáng người cao to, rõ ràng là nam nhân, nhưng mặt đánh phấn trắng, mình mặc áo lót cao quý, trên mặt không ngớt nở nụ cười nhưng không có chút biểu cảm, nhưng hắn đang cười, ai cũng đều nhìn rõ hắn đang vui vẻ.... một mình uống rượu cùng với tượng thần, vẻ mặt " bà ngoại" đều hiện ra qua ánh mắt, ánh mắt của hắn đang cười.
Bà ngoại được tả hữu dìu đi, bước thẳng tới trước mặt Tống Dương, đưa hai ngón tay ra nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, ung dung ngắm chuỗi chân châu Tô Hàng đã tặng hắn, lập tức phá lên cười:
- Khá lắm, khá lắm!
Bọn thị nữ cũng cùng cười vui vẻ, mấy kẻ to gan, lặng lẽ xúm lại tiến lên, đưa tay sờ cái đầu trọc của Tống Dương, bên tai Tống Dương có tiếng thở nhẹ, đang lúc vui vẻ, ánh mắt bà ngoại chợt lộ vẻ hung quang, quát các thị nữ:
- Tất cả cút ngay!
Tiếng quát như sấm, bọn thị nữ thất sắc, hốt hoảng thối lui, ánh mắt bà ngoại lại hướng về phía Tống Dương dịu dàng trở lại, giơ ngón tay lên, dùng giáp hộ hướng về phía hắn hư điểm, dịu dàng nói:
- Cháu ngoan, đi theo ta.
Nói xong, xoay người dẫn Tống Dương đi về phía sân sau đại điện, đám thị nữ thì đứng tại chỗ cũ, thấy nam nhân đi rồi, họ cũng không yên lặng, cười vui vẻ vô cùng thân thiết...
Hai bên hành lang dài rách nát, nhà hoang san sát, không cần hỏi, mỗi một gian đều là Ôn Nhu hương, bà ngoại vừa đi vừa hỏi:
- Tống công tử có việc gì thế?
Xung quanh không có người, gã nói chuyện cũng không giả làm ra vẻ nữa, nhưng vẫn là giọng bán nam bán nữ, xem ra cổ họng gã vốn như thế.
Tống Dương không vui, lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là đến xem thử.
Bà ngoại khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm, không dừng bước, dẫn hắn đi thẳng tới trước cửa một căn phòng lớn:
- Đứng yên chờ ta.
Nói xong sải bước vào phòng.
Bà ngoại quay trở lại rất nhanh, cười nói với Tống Dương:
- Vào đi, vừa đúng lúc Hàng tỉ ở đây.
Đây là tin tức ngoài dự liệu, Tống Dương đẩy cửa bước vào phòng, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp, mặc quần và áo phông, vẻ mặt tươi cười, đang lắc lư chạy lại nghênh đón...không phải Tô Hàng thì là ai?
Tô Hàng cười hì hì, vốn định nói điều gì, kết quả liếc nhìn thấy đầu trọc của Tống Dương, liền ngây người rồi lập tức cười ha hả, bình luận một câu rất ác nhưng cũng không sai.
Sau đó nàng mới chuyển đề tài: Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hôm nay nhập cung đi kể chuyện, vừa mới đi ra, chợt nảy ra một ý đến đây xem thử, cho nên ôi, ngươi không thể biết ta đang ở đây.
Tô Hàng nghiêng đầu nhìn Tống Dương, cười:
- Không phải ngươi tới tìm ta, bà ngoại cũng nói không phải ngươi đến tìm ta...vậy ngươi đến là tìm các cô nương!