Lịch pháp Sa dân rất cổ quái, bọn họ coi một mùa đông là một tuổi, xuân hạ thu ba mùa hợp lại tính làm nửa năm, một năm Hán lịch là nửa tuổi của họ… Dựa theo phép tính của Sa dân, Tang Phổ đã hơn mười tuổi là một lão nhân thực sự.
Tuy đã lớn tuổi, nhưng thân cốt lão rắn chắc dị thường, so với tiểu tử bình thường còn mạnh hơn. Tang Phổ là Tế tự của Sa dân, bình thường tu luyện rất khắc khổ, nghiêm khắc hạn chế ăn uống, nên mới có thể đeo một cái bao cực lớn trên lưng, chạy một mạch mười sáu ngày giữa nơi hoang dã, cho đến bây giờ vẫn không ngã xuống.
Ban ngày hôm nay Tang Phổ rất không may, lão gặp ba con sói đói, đáng ăn mừng, mấy súc sinh này đều là đám cô hồn dã quỷ rời đàn, không kéo cả đàn cả tộc đến, chiến đấu một hồi, Tang Phổ giết được một con, hai con kia chạy trốn.
Trong lòng dân du mục Khuyển Nhung sói là thần linh, không thể khinh nhờn nếu không tất sẽ có vận rủi; Sa dân lại hoàn toàn ngược lại, bọn họ coi sói là ác quỷ, giết chết ác quỷ có thể được thiên thần chúc phúc. Quả nhiên, giết sói rồi vận khí của Tang Phổ dần dần tốt lên, tới đêm không ngờ lão tìm được một gò đất.
Chỉ là một gò đất rất nhỏ, nhưng cũng đủ che những cơn gió đêm gần như thổi xuyên vào từng khe xương khe cốt, thổi tới tận trong tủy giữa cánh đồng hoang vu.
Chọn hướng cản gió, lại dùng tất cả xẻng sắt tùy thân Sa dân vẫn luôn mang theo nhanh chóng đào một cái hố, có thể đủ cho hai người nằm sóng vai.
Sau đó, Tang Phổ bỏ bịch đồ vẫn mang theo xuống cái hố trước.
Nếu có Sa dân khác ở đây, nhìn thấy cái bọc nặng nề của Tang Phổ nhất định sẽ chấn động sau đó quát lớn lên. Cái bao nặng nề đó chính là cái bao chuyên để Sa dân an táng người chết, lại nhìn hình dáng cái bao… dài dài thẳng thẳng, xem chiều cao, nhất định là một thi thể.
Sa dân vốn đối xử tử tế với người chết, nhưng bọn họ không có ôm theo xác chết, chỉ cố gắng chôn cất tử tế mới là chuyện tốt thật sự, cho nên Sa dân ôm theo thi thể chạy tới chạy lui là tội nặng nhất, Tang Phổ thân là tế tự biết rõ còn cố phạm, là tội nặng thêm một bậc.
Thi thể vững vàng nằm chiếm mất một nửa cái hố.
Giấu thi thể cẩn thận, Tang Phổ cũng không vội nghỉ ngơi, lão lại đi dạo tứ phía một vòng… Xác định không có truy binh nữa mới quay về cái hố.
Sống lưu vong, lão không thể không cẩn thận.
Vừa chiến đấu với mấy con sói đói, lão đã bị thương, lại bận rộn một phen… miệng vết thương đã băng bó cẩn thận lại chảy máu, có thể Tang Phổ bất chấp mọi chuyện, vừa nằm xuống hố đã ngủ say, lão quá mệt mỏi…. Nửa đêm, Tang Phổ mở to mắt, cảm giác như thiếu ngủ suốt hai canh giờ, nhưng giờ lão cũng chỉ có thể ngủ nhiều như vậy… Truy binh vẫn truy đuổi rất gần không để cho lão nghỉ ngơi thêm một chút.
Có lẽ là do vừa tỉnh dậy từ trong giấc ngủ sâu, Tang Phổ hơi mơ màng, sắc mặt hơi bối rối, nhất thời còn chưa biết mình đang ở đâu, một lát sau mới khôi phục được tinh thần, phản ứng đầu tiên là nhìn ra ngoài… Xung quanh hoàn toàn không có chuyện gì, lão thở phào nhẹ nhõm.
Tang Phổ ra khỏi cái hố, mới cảm thấy vết thương của mình không ổn, băng bó ổn thỏa lại một lần nữa, ngẩng đầu nhìn sao trên trời…. Đại khái xác định lộ trình, cúi người thò tay quơ quơ tìm cái túi đồ, chuẩn bị tiếp tục đi. Vô cùng bất ngờ, khua khoắng một hồi lão không tìm được cái túi, mà tóm được một bàn tay.
Tang Phổ theo bản năng rút tay về, có thể rút mạnh quá, cái tay kia không những không buông ra ngược lại còn mượn lực vọt lên, liền sau cánh tay là cả cỗ thi thể xuất hiện… Cả cỗ thi thể đã vụt dậy, Tang Phổ kinh hãi vô cùng, kêu lên một tiếng ngã ra đằng sau.
Tuy nhiên, không chờ lưng lão chạm tới đất, thi thể nhảy ra khỏi động đỡ lão, nhíu mày hỏi:
- Ngươi là ai, cái gì thế?
Thở hổn hển mấy hơi, định thần lại, Tang Phổ bỗng nhiên mỉm cười, đồng thời giơ tay vỗ vỗ trán mình. Thật sự là già rồi hồ đồ, cái này có gì mà sợ hãi? Người khác đều nói trong cái bao là một thi thể, nhưng lão biết rất rõ, người này vẫn còn sống.
Vừa rồi, thừa dịp khi mình đang băng bó vết thương, gã thanh niên người Hán trong cái bao đã tỉnh lại, mở cái bao ra… Đây cũng chỉ là một chuyện bình thường.
Tang Phổ nghe không hiểu thi thể nói cái gì, lại dùng ngôn ngữ của Sa dân và Khuyển Nhung nói lại mấy tiếng, thi thể cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Đôi bên không hiểu nhau nói gì, Tang Phổ cũng không nổi giận, hoa chân múa tay một hồi ra hiệu cho đối phương đi theo mình.
Tuy nhiên, chỉ tay trái hoa hoa, tay phải Tang Phổ giấu sau lưng, lặng yên cầm đoản đao giấu trong thắt lưng, nếu thi thể không nghe lời, Tang Phổ không ngại giơ đao cắt đứt gân chân của gã, bất kể thế nào, người này cũng phải được đưa tới trước mặt Sa chủ.
Đây là cơ hội lão đã đau khổ chờ đợi hai mươi năm, tuyệt không thể có chút sơ xuất.
So với mục tộc Khuyển Nhung thống trị thảo nguyên hiện tại, lịch sử Sa dân càng sâu hơn.
Bọn họ là một chi đại tộc trên thảo nguyên, nhưng cũng không phải một bộ lạc, xét về việc sinh sản, tín ngưỡng của Sa dân cũng có những lý giải khác nhau, dần dần chia làm nhiều bộ tộc lớn nhỏ.
Mặc dù lý giải tín ngưỡng khác nhau, nhưng tôn kính thần linh hoàn toàn không khác gì nhau, lại thêm bản tính lương thiện lạc quan vốn trời sinh nên dù có nhiều bộ lạc Sa dân vẫn sống chung với nhau hòa thuận.
Các bộ tộc Sa dân đều có Sa vương của mình, ngoài ra, phía trên Sa vương còn có Sa chủ, nếu không xét đến quyền lực, tín ngưỡng, đơn thuần chỉ xét về kết cấu, thật ra có vài phần tương tự như Thổ Phiên: Bác Kết Đại Lạt Ma thống trị cả cao nguyên, dưới ông ta còn có vô số Lạt Ma khác, các giáo phái Mật tông cũng không giống nhau.
Bản thân Sa chủ cũng là vua của bộ tộc hùng mạnh nhất, địa vị cao hơn các Sa vương của các tiểu bộ tộc khác, tuy nhiên từ xưa tới nay, Sa chủ đều là hư hàm, ý nghĩa tinh thần vượt xa thực quyền. Sa vương các tộc đều khiêm cung tôn kính với ông ta, Sa chủ thì quản tốt chuyện nhà mình là được rồi, không cần đi can thiệp vào chuyện của tộc khác.
Khi phát sinh chiến sự thì đoàn kết đối phó với bên ngoài, khi thái bình lại tan tác năm bè bảy mảng, tuy ở chung một nơi nhưng kết cấu rời rạc, bất kể là mạnh yếu các tộc đều bình đẳng, nhiều thế hệ nay Sa dân vẫn như vậy, cho tới bốn mươi năm trước, Sa chủ mới nhậm chức không biết từ đâu thu nạp vài người Hán, dần dần ôm hùng tâm bừng bừng, cố ý khiến cho cái hư hàm Sa chủ này trở thành vương quyền chân chính, muốn thống nhất toàn bộ các tộcSa dân lại làm một.
Quá trình thống nhất cũng không đến mức quá dã man, Sa chủ có dã tâm lại đa tài đa trí, vũ lực chỉ là thủ đoạn hỗ trợ, được ưu tiên hơn là tạo nên mấy thứ "thần tích" để mua chuộc dân tâm, trước sau cần tới thời gian hơn hai mươi năm, dần dà thu phục các tộc. Thực ra, đối với Sa dân mà nói, nếu có thể chân chính thống nhất tuyệt nhiên là một chuyện tốt, nhưng không phải tất cả mọi người đều tán thành, cách sống đã tuân theo từ trăm ngàn năm nay nào có dễ dàng thay đổi như vậy.
Trong số phần đông bộ tộc, có một chi Bạch Âm Bộ, luận quy mô coi như đại tộc bậc trung, bọn họ thủy chung không muốn nhận Sa chủ làm thực vương, đến hai mươi năm trước, Sa chủ đã thống nhất toàn tộc, cũng chỉ còn lại có bộ tộc này là không chịu quy thuận.
Mắt thấy nghiệp lớn sắp thành, Sa chủ không tiếc thủ đoạn vẫn không thể thu phục được Bạch Âm, nhưng cũng không thể động võ… Cuộc sống của chính mình vẫn còn gian khổ, bên ngoài còn có cường địch như hổ đói rình mồi, ai cũng không muốn có nội chiến, ngay lúc đó tình hình hai bên như tên đã lên cung không thể không phát. Sa chủ nếu nhượng bộ, các tộc đã thu phục được sẽ nảy sinh tâm tư, hai mươi năm vất vả cũng coi như trôi sông – Bạch Âm cũng không thể cúi đầu, nếu không trên đời cũng chỉ có Sa dân không còn có Bạch Âm nữa.
Sa chủ thống nhất các tộc là chuyện tốt, Bạch Âm không muốn quy thuận cũng chỉ là không muốn ruồng bỏ tổ tiên, hai bên quan điểm bất đồng, căn bản là không có ai đúng ai sai.
Song phương giương cung bạt kiếm, mắt thấy đã tới thời điểm sắp khai chiến, đột nhiên xảy ra một chuyện không ai ngờ: con trai của Sa vương Bạch Âm, cũng là người thừa kế Bạch Âm bộ tộc đột nhiên trượt chân ngã xuống vách núi, trọng thương hôn mê.
Sa chủ nhân cơ hội tung tin vì Bạch Âm không phục thực vương nên Vương tử gặp chuyện không may, đây là sự trừng phạt của thần thánh giáng xuống. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Nhất thời lòng người tộc Bạch Âm hoảng sợ, vốn động quân đã tốn kém lại xảy ra chuyện như vậy, một trận gần như cũng chưa đánh.
Tình thế Bạch Âm bất lợi tới cực điểm, không nghĩ tới chuyện gì khác, Vương tử Bạch Âm hôn mê ba ngày ba đêm, tới khi tỉnh lại lại có biến hóa kinh người: Vương tử Bạch Âm cũng là một đại hán cường tráng, tuy nhiên vóc dáng cao lớn nhưng thân thể lại yếu ớt. Từ nhỏ Vương tử nhiều bệnh, lớn lên khí lực so với các tộc nhân kém rất nhiều, quyền thuật đánh nhau mọi thứ đều không ra gì, trong số Vương tử các tộc, y được xem như là kẻ yếu nhất, nhưng lần này tỉnh lại bỗng nhiên khỏe mạnh vô cùng, các kỹ xảo chiến đấu của Sa dân tự nhiên vô cùng tinh thông.
Vào cái ngày y vừa tỉnh lại đó, Vương tử chỉ một mình mình đánh bại cả ba võ sĩ cường đại nhất tộc liên kết. Đến lúc này, sự tình không cần bàn thêm, thần phạt nói ở trên thuần túy là gạt người, cho dù là người mù cũng thấy được rõ ràng Bạch Âm Vương tử đã trải qua "Thần quyến".
Chuyện của Bạch Âm Vương tử mau chóng được truyền ra, quân tâm bởi vậy cũng nghịch chuyển, quân tâm bộ hạ Sa chủ tan rã, Bạch Âm toàn tộc sĩ khí tăng vọt… Tuy nhiên, biến hóa cũng chỉ là ở khí thế, các chiến sĩ của Sa chủ và Bạch Âm lần này không chút thay đổi, thật phải đánh một trận, đối với ai cũng đều không có lợi.
Hai ngày sau, Sa chủ và Bạch Âm Vương đàm phán lần cuối cùng, tất cả mọi người đều nghĩ đàm phán sao nổi, nhất định sẽ khai chiến, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán của mọi người, đàm phán xong, Bạch Âm tuy không tỏ vẻ hàng phục thực vương, nhưng cũng tuyên bố với bên ngoài nguyện ý nghe phụng hiệu lệnh Sa chủ; Sa chủ cũng không có hướng hợp nhất bộ tộc khác như vậy, xé lẻ Bạch Âm tản đi các nơi, trong cùng ngày truyền xuống vương lệnh, mệnh Bạch ÂmNam hạ mở rộng biên cương, vì Sa dân tìm nơi định cư mới ấm áp hơn.
Chuyện không quá khó lý giải, cuối cùng song phương cũng đạt thành hiệp nghị: Sa chủ Bạch Âm giữ được mặt mũi, Bạch Âm phải rời khỏi bản doanh, rời khỏi cố hương đã sinh tồn qua nhiều thế hệ, tìm một nơi khác mà sống một mình.
Thực ra, từ vài năm trước, Bạch Âm nhìn rõ thấy thế lực sa chủ dần dần hùng mạnh, khó có thể chống lại, đã từng đề xuất với Sa chủ bọn họ muốn rời đi, đỡ phải nhìn nhau chướng mắt, cũng có thể miễn đi nỗi khổ nội chiến, nhưng vào thời điểm đó, Sa chủ không đồng ý, tuy rằng đáp lại có uyển chuyển, nhưng trong lời nói ý tứ cũng chẳng ngoài: hoặc quy hàng, hoặc bị tiêu diệt, không còn con đường thứ ba để lựa chọn.
Nhưng sau khi có kỳ tích xảy ra đối với Bạch Âm Vương tử, sĩ khí song phương nghịch chuyển, Sa chủ không sợ đánh giặc, nhưng thực sự không muốn gánh vác tổn thất quá lớn, huống chi cái chuyện "Thần quyến" kiểu này có ảnh hưởng rất lớn tới lòng người, cho dù có thể đánh thắng, cũng sẽ gây thương tổn tới uy vọng của mình, lúc này mới thả cho bọn họ rời đi.
Sau khi Bạch Âm rời đi, một đường đi thẳng về hướng Nam,có lẽ thần thật sự chiếu cố bọn họ, vào lúc này tộc Hồi Hột và Khuyển Nhung bùng nổ chiến sự ác liệt, vùng đất đó vốn do lang tốt chiếm lĩnh, tuyệt không dung người, ai bước chân vào thảo nguyên sẽ lính Hồi Hột quét sạch, Bạch Âm vừa lúc đôi bên đánh nhau mà vào, định cư lại.
Ở trong biên hoa cùng Tống Dương ác chiến một trận, lại tiêu diệt lang tốt truy binh Sa dân, chính là Sa vương hiện tại của Bạch Âm tộc, chính là Vương tử nhận được Thần quyến ngày đó.
Tất cả những người có hùng tâm trong lòng cũng sẽ đều giấu một phần chấp niệm, Sa chủ cũng không ngoại lệ, việc không thể thu phục Bạch Âm vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuy rằng đôi bên đã đạt thành hiệp nghị, nhưng chuyện này đối với ông ta vẫn còn xa mới tới thỏa mãn, trong Bạch Âm ông ta đã sớm cài đặt gián điệp, người này có địa vị khá cao, trong tộc Bạch Âm đảm nhiệm chức vị tế tự quan trọng, gọi là Tang Phổ.
Trong hai mươi năm Bạch Âm rời đi, Tang Phổ và Sa chủ vẫn không ngừng liên hệ, nhưng bọn họ thật sự cũng không tìm ra cơ hội gì, cũng không thể ném bỏ hiệp nghị mà dẫn binh đến tấn công, nếu làm vậy, năm đó việc gì phải thả cho Bạch Âm rời đi?
Ngày lại ngày, sa chủ đã già rồi, Vương tử Bạch Âm đã trở thành Sa vương, tất cả Sa dân gần như đều đã quen với cuộc sống hiện tại, gián điệp Tang Phổ kia vốn tưởng rằng chuyện sẽ không có biến hóa gì nữa, không nghĩ tới đột nhiên một cơ hội xuất hiện…. Trong trận chiến tại biển hoa, Tang Phổ và tế tự khác tập trung lại thi thể đồng tộc, an táng tử tế, tập tục Sa dân vốn đặc biệt, khi chôn thi thể kẻ thủ cũng chẳng cần chú ý, nhưng nếu là người một nhà thì không thể tùy tiện đào cái hố chôn là xong, tương tự như người Hán phải có thầy phong thủy xem phần mộ, Sa dân cũng có tiêu chuẩn đối với phần mộ của người đồng tộc.
Phương pháp tuyển chọn của họ rất độc đáo và đơn giản, tất cả Tế tự Sa dân đều nuôi một loại sa tích không độc, cũng khá giống thằn lằn, thích nhất là đào hố chui tới chui lui trong cát, khi mai táng đồng bạn, Tế tự sẽ thả ra sa tích, chúng sẽ đào xuống, chỗ đó chính là mộ.
Sa dân Hoa Hải bỏ mình không ít, một đám Tế tự vội vàng bận rộn, cứ khâu lại được một thi thể sẽ thả ra một sa tích tìm mộ địa, sau đó đào hầm, chôn cất, sau đó đọc điếu văn, lại đi an bài cho cỗ thi thể tiếp theo. Sa dân mai táng thi thể không lập bia không đắp mồ cao, sau khi chôn cất còn muốn làm cho tất cả mọi thứ trở lại như trước, không để lại một chút dấu vết nào. Làm như vậy vốn rất dễ đem lại phiền toái, cả vùng đất xung quanh đều giống nhau, chôn thi thể xong khó tránh khỏi sẽ quên vị trí, nói không chừng, khi đào cái mồ mới đã thấy có một vị đồng tộc nằm trong đó rồi. Tuy nhiên các Tế tự cũng không lo lắng lắm, theo bản năng của sa tích, chỗ nào đã có thi thể chúng tuyệt không đào xuống.
Lúc ấy Tang Phổ cũng mấy vị Tế tự khác cũng vẫn đang làm những việc cũ, không ngờ có một lần lão dựa theo sa tích chỉ dẫn đào một cái hố, ngạc nhiên phát hiện dưới đó lại có một thi thể.
Đây chính là một chuyện lạ kỳ vô cùng, sa tích đi theo mình đã nhiều năm, chưa bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, bởi vì các Tế tự đều bận rộn, chuyện ở phía Tang Phổ này người ngoài cũng không chú ý, cũng không ai tới đây liếc mắt một cái.
Tang Phổ nhìn kỹ lại thi thể đó, nhận ra chính là thanh niên trẻ tuổi người Hán đêm đó đã ngăn cản đại quân Sa dân, giết chết không ít Sa dân.
Tang Phổ ngẫm nghĩ một lúc, lại lấp lại hố đất cẩn thận, khôi phục nguyên trạng, sau đó lại thả ra một con sa tích mình đã nuôi khác, con này cũng giống con trước, lại chui vào cái hố chôn người thanh niên kia. Sa tích nhất định sẽ tránh xa khỏi thi thể, điều này Tế tự tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, nếu không cũng sẽ bắt bọn chúng trở thành linh vật tìm chỗ an nghỉ cho người chết.
Điều đó chỉ có một cách giải thích…. Tang Phổ đào cái hố lên, cẩn thận quan sát thi thể người Hán trẻ tuổi đó, khi đó, cuộc chiến ở biển hoa đã qua được vài ngày, mặc dù trên thảo nguyên đang dần rét lạnh, thi thể hư thối cũng chậm nhưng ít nhất cũng phải xuất hiện vài dấu hiệu, ít nhất bụng cũng phải trương lên, có điều người Hán vẫn cứng queo, lạnh như băng, giống như vừa mới chết không lâu, xem triệu chứng cực kỳ không bình thường.
Tang Phổ rốt cuộc đã chắc chắn được ý nghĩ của mình, trong nháy mắt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể thét lớn lên. Người Hán là chết rồi sống lại, hay chính là chưa chết, Tang Phổ không biết được, cũng không có hứng tìm hiểu. Lão chỉ biết là trong tín ngưỡng của Sa dân, chuyện kẻ thù đã chết lại đội mồ sống dậy là cảnh cáo của thần dành cho con người.
Hai mươi năm trước, Bạch Âm dựa vào Thần quyến, thoát khỏi sự thống trị của Sa chủ; hiện giờ lại có một lời cảnh cáo thực sự xuất hiện, nói rõ Bạch Âm đã lầm đường lạc lối.
Tang Phổ cuối cùng cũng đã đợi được cơ hội gã đã khẩn cầu thần linh suốt bấy lâu, người Hán trẻ tuổi này, nhất định gã phải đưa đến tận tay Sa chủ. Thừa dịp đồng bạn chưa chuẩn bị, Tang Phổ mang theo thi thể thoát khỏi biển hoa, còn các Tế tự khác, tới tận hai ngày sau, an táng xong tất cả chiến sĩ, khi tập hợp để quay về mới phát hiện ra thiếu một người.
Gió đêm rất mạnh lùa hai tay áo trên người, tay áo bay lất phất.
Tang Phổ cố gắng làm bộ tươi cười ôn hòa, bàn tay cầm đoản đao sau lưng đã đẫm mồ hôi lạnh, trắng bệch đến là khó chịu, lão biết gã thanh niên người Hán này rất hung mãnh, lão chỉ có một cơ hội đánh lén người thanh niên đang nhíu mày nhìn mình, tuy có cảnh giác nhưng cũng không nhiều địch ý lắm. Trầm ngâm một lát, đang muốn nói gì đó đột nhiên sắc mặt thay đổi, cúi người bỏ chạy, bước chân mạnh mẽ nhanh chóng, một lát sau đã biến mất trong màn đêm.
Tang Phổ vừa vội vừa giận, rút tay liền đuổi theo, nhưng lão không chạy được bao lâu, hơn mười bóng người như âm hồn xuất hiện, vững vàng vây quanh lão.
Tang Phổ giật mình không nhỏ, trở mình rút ra đoản đao chuẩn bị tư thế ngăn địch, có thể nương theo ánh trăng thấy được người mới tới, nặng nề thở dài, ném con dao nhỏ xuống.
Mỗi một người vây quanh gã đều là đệ nhất dũng sĩ trong Bạch Âm tộc, dựa vào độ tuổi và sức mạnh của mình tuyệt không phải đối thủ của bọn họ.
Các võ sĩ không động thủ, thái độ đối với Tang Phổ không tính là thân mật, nhưng cũng không phải là đối địch như cùng hung cực ác, người cầm đầu vượt lên, thấp giọng thầm thì gì đó với gã… Tang Phổ là gian tế của Sa chủ, chuyện này Sa vương đã sớm biết, tuy nhiên Bạch Âm tộc không có bí mật không thể cho ai biết, mà Tế tự Tang Phổ cũng tận trách nhiệm, nên Sa vương cũng chưa từng vạch trần gã trước mặt mọi người.
Sa vương cũng không biếtgã đã trộm một thi thể, nhưng biết rõ thân phận của gã, lần này gã đột nhiên lại bỏ đi, sao có thể không quan tâm, bèn phái ra ba trăm quân tinh nhuệ chia làm mấy tiểu đội đuổi theo, bất luận Tang Phổ tính toán cái gì, cứ bắt được người trước rồi tính sau.
Sa dân xử sự đơn giản; đánh bại là đánh bại, Tang Phổ không giải thích cũng không phản ứng, cúi đầu cùng với nhóm truy binh quay về đại đội Bạch Âm, chỉ đôi khi lão ngẫu nhiên quay đầu lại, theo hướng thi thể rời đi nhìn quanh… Hiện giờ lão đã minh bạch, thi thể bỗng nhiên chạy trốn hẳn là đã phát hiện ra các chiến sĩ Sa dân đang kéo tới đây, bởi vậy nó mới chạy trốn trước một bước.
Đội ngũ mấy chục người rất nhanh rời đi, tuy nhiên, từ võ sĩ tới Tang Phổ đều không nghĩ tới, lại càng chưa từng phát hiện, ở một nơi xa xa vượt ngoài tầm mắt của bọn họ, một bóng người đang nằm dưới đất nhảy lên, vững vàng đi theo bọn họ…