Nhâm Tiểu Bộ cười hì hì buông Tiểu Cửu ra, cũng không làm loạn nữa, một đường chậm chậm quay ra cửa, kéo một nữ tử từ bên ngoài vào, giới thiệu với Tống Dương:
- Đây là Tam tỷ của ta, là Quận chúa Hoàng đế tự thân sắc phong.
Tống Dương ngửi được mùi của Tần Trùy ngoài cửa, đương nhiên cũng có thể ngửi thấy bên ngoài còn có nữ nhân khác, tuy nhiên, đối phương không lên tiếng, hắn cũng không vạch trần. Trước đó quận chúa chưa bước vào đến cửa, vì chiều theo Nhâm Tiểu Bộ, để cho nàng có cơ hội nói chuyện riêng.
Thừa Hợp quận chúa đương nhiên không cải nam trang càn quấy như Nhâm Tiểu Bộ, một thân váy dài màu tím, nhìn qua cũng không có gìđặc biệt, nhưng theo dáng đi của nàng mà lấp lánh biến đổi, ánh sáng chiếc váy tím thoắt ẩn hiện trong tầng tầng gấm hoa, cũng thể hiện thân phận của người mặc chiếc váy dài này.
Nhâm Tiểu Bộ dường như cảm thấy cái hào quang "Quận chúa" cũng không dọa được Tống Dương, lại nhìn hắn tiếp tục nói:
- Tam tỷ nhà ta tài danh vang xa, văn võ cả triều ai nấy đều phải phục, hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất tài nữ Nam Lý, đồ khôn vặt nhà ngươi so với tam tỷ ta còn kém xa.
Nhâm Tiểu Bộ bằng tuổi Tống Dương, cùng mười tám tuổi, theo như tập tục ở đây, nữ tử tới tuổi này rồi vẫn chưa xuất giá cũng coi như muộn, tuy nhiên tốt xấu vẫn chưa quá hai mươi, xem như cũng được. Nhưng Thừa Hợp quận chúa tuổi đã hai mươi hai, vẫn chưa gả cho ai, thủy chung vẫn ở bên cạnh Trấn Tây Vương, cũng được cho là nổi bật trong giới quý tộc.
Đương nhiên không phải là gả không được, mà là Thừa Hợp tình nguyện không lấy chồng, ở bên cạnh phụ thân, giúp ông xử lý chuyện trong Hồng Ba Phủ từ trên xuống dưới. Trấn Tây Vương thường xuyên mặc giáp trụ ra trận xa tít tận tây tuyến đốc chiến, cũng là vì trong nhà có một vị Thừa Hợp quận chúa gánh vác trọng trách, giúp ông đỡ phải lo chuyện nhà.
Sắc mặt Thừa Hợp thoải mái vui vẻ, không khó chịu cũng không cao ngạo, giống như nhìn thấy bằng hữu vậy, lắc đầu nhìn Tống Dương cười:
- Cái gì mà Tài nữ, đều là người ngoài gọi loạn, Tiểu Phất khoác lác lung tung, đã khiến Tống tiên sinh chê cười rồi.
Ngồi xuống, Thừa Hợp vẫn khách khí:
- Giữa đêm khuya mạo muội đến hỏi thăm, quấy rầy Tống tiên sinh.
Không đợi Tống Dương nói chuyện, Nhâm Tiểu Bộ phất tay nói tiếp:
- Không ngại gì, cũng không phải khách khí với hắn như thế, ân tình hắn nợ muội có nhảy xuống biển đông cũng rửa không sạch!
Nhắc lại chuyện cũ, hai gò má nàng lại ửng hồng.
Quận chúa cười lườm nàng một cái, lại nhìn Tống Dương:
- Thất muội và Tống tiên sinh là chỗ quen biết cũ, cũng chính là vì vậy mà chúng ta mới đến đây quấy rầy, cũng chỉ có một chuyện.
Nàng đứng lên duyên dáng thi lễ với hắn
– Nhâm Sơ Dung thay mặt phụ vương, thay mặt Hồng Ba phủ tạ ơn Tống tiên sinh.
Nam nữ khác biệt, thân phận khác nhau, Tống Dương không thể đưa tay nâng nàng dậy, chỉ có thể đứng dậy đáp lễ, đồng thời nói:
- Quận chúa quá lời rồi, ta chưa làm gì cả.
Nhâm Sơ Dung lắc đầu cười:
- Trước mặt dân chúng Nam Dương, dương oai cho Hồng Ba vệ, dương oai cho vô số tướng sĩ tây quân… Tây tuyến vẫn chiến tranh, nhưng đất nước thái bình đã lâu, không ít người đã quên binh sĩ dưới trướng Trấn Tây Vương. Bọn họ phải được hưởng sự vinh quang và kính trọng này. Phần ân tình này của tiên sinh, Hồng Ba phủ sẽ ghi nhớ không quên.
Sau đó nàng lấy ra một danh sách đưa cho hắn:
- Đây là kê biên tài sản thương đội Thổ Phiên để lại, ta đã kiểm tra qua, Tống tiên sinh xin yên tâm.
Tống Dương xem lướt qua một chút, nhìn luôn tổng giá trị, nhướn lông mày:
- Mười ba ngàn lượng bạc? Nhiều vậy sao? Người Thổ Phiên quả nhiên có tiền.
Nhâm Sơ Dong tiếp tục nói:
- Ngày mai ta sẽ đổi chỗ ngân lượng này thành hoàng kim, còn chuyện sau đó sẽ gửi vào trong ngân hàng hay trực tiếp đưa đến gia hương hoặc để tiên sinh mang theo bên người đều nghe theo tiên sinh sắp đặt.
Tống Dương chọn ra chỗ ngân phiếu đổi ra tiền, Nhậm Sơ Dong mỉm cười gật đầu, nói như vô ý:
- Đám người Thổ Phiên này sớm không chọn muộn không chọn cố tính nhằm lúc Tống tiên sinh lên đài mà vội vàng đến tìm phiền toái, nhìn qua thì như ý trời định sẵn, nhất định hôm nay bọn họ phải lên làm bậy, thật sự là vô cùng khéo léo.
Bốn tiếng cuối cùng, giọng nàng vô tình tăng thêm một chút.
Tống Dương cười ha hả hai tiếng cũng không nói tiếp câu chuyện của nàng, trong lòng làm sao không rõ, người hiểu chuyện bên cạnh Nhâm Tiểu Bộ chính là vị tam tỷ quận chúa này.
Thừa Hợp quận chúa cười hiểu chuyện, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện thương nhân Thổ Phiên nữa, lại thuận miệng nói thêm chút chuyện phiếm, cũng không có chủ đề gì, nhưng ngôn ngữ thong dong từ ngữ khéo léo, khác hẳn Nhâm Tiểu Bộ ngay thẳng nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn khác, không giống tỷ muội thân sinh chút nào.
Tướng mạo quận chúa không bằng Nhâm Tiểu Bộ, cũng chỉ coi như là thanh tú, chưa tới mức xinh đẹp, chỉ duy có đôi mắt khi cười cong cong như trăng lưỡi liềm, lại có vẻ vui mừng động lòng người, nhưng nhìn kỹ một chút trong đó lại sáng lên chút khôn khéo… Trong khi nói linh tinh, quận chúa thuận miệng hỏi:
- Nghe Tiểu Phất nói, võ công của tiên sinh không ngừng tịnh tiến, thông minh sáng lạn, lại tinh thông châm cứu, ngỗ tác, nhiều kinh nghiệm tra án, sư phụ tiên sinh nhất định là cao nhân ẩn thế.
Tống Dương cẩn thận đáp:
- Không có sư phụ, người dạy ta là một người thân, là bề trên, nửa năm trước đã mất.
Nhâm Tiểu Bộ ngồi bên cạnh không yên lòng, không kìm nổi liếc khóe mắt về hướng Tiểu Cửu đang thối lui, nghe thấy câu trả lời của hắn hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại:
- Là Vưu ngỗ tác? Ông, ông ấy đã mất?
- Trước khi đi, ông đã hát "Tương tiến tửu" rất to.
Hắn cũng không nói nhiều, cười cười.
Nhâm Tiểu Bộ bắt đầu nói sang những chuyện thú vị trong mấy ngày tuyển hiền này, vừa nói vừa cười khanh khách. Nàng là có ý tốt, không muốn hắn tiếp tục buồn bực, nhưng đổi chủ đề quá đột ngột, cũng quá lộ liễu… Tống Dương gật gật đầu với nàng, lời "Cám ơn" không nhất thiết lúc nào cũng phải nói ra miệng.
Ở bên cạnh Thừa Hợp quận chúa không có cảm giác đau khổ khơi mào câu chuyện, khen Tống Dương vài câu, sau đó cười nói:
- Nếu phụ vương nhìn thấy ngươi nhất định sẽ kinh hỷ lắm, cả ngày ông nói nữ nhân không nên gần, muốn thu đệ tử tốt kế thừa bản lĩnh đánh giặc của mình.
Nhâm Tiểu Bộ chớp chớp mắt, lòng buồn bực nhủ thầm: Phụ vương nói chúng ta không nên gần sao?
Tống Dương từ chối cho ý kiến, cười đổi đề tài.
Nói một hồi nữa, hai vị nữ nhân của Vương gia cáo lui, Nhâm Tiểu Bộ lôi kéo tay tỷ tỷ vô cùng cao hứng đi ra, ra ngoài còn quay đầu lại liếc Tống Dương một cái, đồng thời cũng không quên quét mắt qua phòng Tiểu Cửu.
Không lâu sau, Tiểu Cửu co vai đi ra, nhỏ giọng nói với Tống Dương:
- Trước đó ta cũng không biết nàng là Công chúa điện hạ. – Nàng làm mặt quỷ - Ta nhìn ra được, Công chúa điện hạ thích công tử nhà ta.
Nói xong, Tiểu Cửu dùng đôi bàn tay nhỏ bé kia bưng lên cho hắn một chén trà, ánh mắt lại lấp lánh:
- Công tử có thích nàng không?
Tống Dương phất tay cười:
- Đừng nói nhiều thế, giờ là lúc nào?
- Vừa qua giờ tý.
Hắn gật gật đầu:
- Ta muốn ra ngoài, ngươi cứ ngủ trước đi, không cần chờ ta.
Tiểu Cửu ồ một tiếng, tủm tỉm cười nhìn hắn đi ra.
Lúc này Nhâm Tiểu Bộ và tam tỷ đang ngồi trên xe ngựa, chạy về chỗ ở xe ngựa của Công chúa.
Ngồi trong xe, Nhâm Tiểu Bộ bĩu môi:
- Vừa mới trúng tuyển đã tìm nha hoàn xinh đẹp như thế, nhanh như thế… Trúng tuyển rất giỏi sao?
Nói xong dỗi hờn ném khăn tay.
Nhâm Sơ Dung để ý muội muội:
- Sớm muộn cũng sẽ có thôi.
Nhâm Tiểu Bộ nhíu mày:
- Cái gì mà sớm muộn cũng có?
Nhâm Sơ Dung tươi cười bình tĩnh:
- Người như Tống Dương, võ công, tâm tư, thủ đoạn mọi thứ đều có, chỉ cần hắn muốn, sớm muộn gì cũng sẽ cá vượt vũ môn, nha hoàn xinh đẹp sớm muộn cũng sẽ có, hơn nữa còn có rất nhiều… Không chỉ nha hoàn, còn có thiếp phòng.
Nói xong, nàng ôm muội muội vào lòng:
- Đừng nghĩ nhiều, vô ích thôi.
Nhâm Tiểu Bộ trầm ngâm một lúc, khe khẽ thở dài.
Nhâm Sơ Dung im lặng không nói, ánh mắt lấp lánh, không biết đang nghĩ gì.
Tống Dương vẫn chưa ra khỏi dịch quán, hắn chỉ xuống lầu, đi tới một phòng ở của người trúng tuyển khác, giơ tay gõ gõ cửa.
Giọng nói già nua và bình tĩnh truyền ra từ trong phòng:
- Cửa chưa khóa, vào đi.
Trần Phản đang ngồi trước bức tranh.
Không màu, tranh thủy mặc, tranh đang vẽ "Thái dương".
Bên cạnh bàn, trên mặt đất còn lung tung lộn xộn không ít bức họa đã hoàn thành cuộn tròn, bình minh, giữa trưa, hoàng hôn… Đủ các khoảnh khắc của mặt trời.
Tống Dương cười khen:
- Tiền bối thực cao hứng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Trần Phản cũng không ngẩng đầu:
- Ngồi đi, tôi tớ chướng mắt ta đã đuổi đi rồi, muốn uống trà tự đun nước, tự mình hãm trà.
Tống Dương không khách khí, xoay người đi vào trong bếp, bận rộn một hồi, nước đã đun sôi, mà Trần Phản vẫn chưa từng liếc hắn một cái, vẫn tập trung vẽ tranh.
Tống Dương rót nước vào hai chén trà thơm rồi bưng ra, đặt một chén lên tay Trần Phản:
- Trà rất ngon, tiền bối có thể nếm thử.
Trần Phản không chút quý trọng bức tranh của mình, tiện tay ném bút lên bức tranh vẫn chưa vẽ xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Dương, đột ngột hỏi:
- Ta có cừu oán gì với ngươi sao?