Liên tiếp mười ngày không thấy mặt Tống Dương, khi hắn trở lại dịch quán, mấy vị kỳ sĩ đều muốn hỏi xem hắn đã đi đâu, Tống Dương tùy tiện lấy một lý do cho qua chuyện, trở lại phòng mình bắt đầu đợi tin của Quận chúa.
Không ngờ, buổi tối bên Hồng Ba phủ chưa có tin tức, trong cung đã có thái giám tới dịch quán rồi, Hoàng đế truyền chỉ triệu Tống Dương tới gặp.
Thái giám rất khách khí, nhưng cũng hỏi vì sao Hoàng đế triệu kiến hắn, hắn lắc đầu không trả lời, tuy nhiên dọc trên đường đi, thái giám vẫn luôn giữ vẻ tươi cười với Tống Dương, giống như có việc dại hỷ vậy, khiến Tống Dương cười mà trong lòng sợ hãi.
Không lâu sau khi đến hoàng cung Nam Lý, Tống Dương được đưa đi, xuyên qua tầng tầng đại điện vào Ngự thư phòng, mà bất ngờ, trong thư phòng cũng không có Hoàng đế, chỉ có một dáng hình nhỏ gầy của Trấn Tây Vương, đang đứng giữa phòng, tay chắp sau lưng nhìn một bức tranh chữ trên tường.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trấn Tây Vương quay đầu lại, con mắt đục ngầu nhìn Tống Dương đánh giá một lượt, thái giám dẫn đường dường như sớm biết sẽ như vậy, cũng không có chút kinh ngạc, đưa hai người gặp nhau rồi lui ra ngoài.
Trấn Tây Vương cũng không cần Tống Dương thi lễ, nói thẳng, tiếng vang dội:
- Ngươi là Tống Dương? Dáng vẻ cũng không tệ lắm, võ công thế nào?
Tống Dương thành thực trả lời:
- Thượng phẩm bính tự, nếu có đao trong tay, còn có thể mạnh hơn một chút.
Trấn Tây Vương không tỏ thái độ, lại hỏi tiếp:
- Muốn đánh giặc sao?
Tống Dương lắc đầu, hành quân bày trận, việc này hắn hoàn toàn không biết, kiếp trước từ nhỏ tới lớn cũng không đọc qua một cuốn binh thư chiến sách, hắn đánh nhau còn được, chứ đánh giặc còn lâu.
Trấn Tây Vương vẫn giữ nguyên một bộ dạng cũ, hỏi câu thứ ba:
- Ngươi đã giết qua bao nhiêu người?
Đối với một tiểu tử hậu sinh, Vương gia không cần chú ý nhiều tới lễ nghĩa, Tống Dương cũng không so đo việc đó, không chỉ bởi ông ấy là trưởng bối của Tiểu Bộ, Sơ Dung, còn một nguyên nhân khác, Tần Trùy.
Trên dưới Hồng Ba vệ đều là nam tử hảo hán, có thể khiến bọn họ cam tâm cống hiến, chịu chết, đủ thấy đối nhân xử thế của Trấn Tây Vương, cho tới nay, ấn tượng của Tống Dương đối với vị Vương gia này rất tốt, giờ phút này thực sự trả lời:
- Người tại hạ tự tay giết không nhiều lắm, nhưng cũng chưa từng đếm qua: cho nên cũng có thể nói người ta giết rất nhiều, không thể đếm hết.
Trận chiến Đoạt Sơn doanh ở biên ải, phục kích Quốc sư ở Yến Tử Bình, bạo động Tình thành ngày mồng tám tháng chín… ba trận loạn chiến vong linh tính ra mấy vạn, tính mạng con người trong mỗi một trận đều không tránh khỏi có liên quan tới Tống Dương.
Chưa từng đếm qua, không thể đếm được? Đối với đáp án này, Vương gia dường như khá hài lòng, vẻ mặt cuối cùng cũng buông lỏng, khẽ gật đầu, lập tức lại xoay người nhìn lên bức tranh chữ trên tường.
Lần đầu gặp mặt, Trấn Tây Vương hỏi qua:
- Võ công như thế nào, muốn đánh giặc sao, giết được bao nhiêu người?
Ba vấn đề này, sau khi hắn trả lời thì không hỏi gì nữa, Tống Dương bị hỏi đầu óc mờ mịt, trong lòng cân nhắc, Vương gia đây đang tính thu nạp mình vào dưới trướng sao?
Trầm mặc một hồi, Trấn Tây Vương lại nói:
- Bổn vương cả đời trên lưng ngựa, chịu không quá năm lần trọng thương. Bốn lần trước, bổn vương đều đích thân hạ đao với kẻ thù, chỉ có lần cuối cùng, bổn vương từng lập lời thề, ắt là đích thân lão không giết được Trát Tây Bình Thố
Vương gia quay người lại:
- Kẻ thù của bổn vương, người ta muốn giết mà đành chịu, lại chết dưới tay ngươi…
Vẻ mặt lão không được tốt, ánh mắt trầm đục, vững vàng nhìn thẳng vào Tống Dương, nhưng một lát sau, lão bỗng mỉm cười, thanh âm vang dội như trước, giọng điệu thoải mái hơn rất nhiều:
- Tình hình nhất phẩm lôi bổn vương sớm được truyền báo, trong đó hơn mười võ sĩ chết trận, chỉ có ba người bị ngươi chém chết, Trát Tây Bình Thố chính là một trong số đó, vốn ta tưởng rằng chỉ là trùng hợp, trong lòng lão đại vốn không thoải mãi vừa rồi mới nghĩ thông suốt, hóa ra không phải trùng hợp! Cái tên Phiên Tử Thổ Phồn đó là Sơ Dung sai ngươi giết chăng?
Phong Long Hoàng đế việc lớn không chú ý việc nhỏ lại rất nhiệt tình, vội vã cho thư truyền Trấn Tây Vương, lệnh lão chạy nhanh về kinh có chuyện quan trọng thương lượng, đây chính là chuyện quan trọng, việc quan trọng đó chính là: làm mai.
Vạn tuế gia chưa từng làm mai, trước kia cũng không biết như thế nào. Không nghĩ tới làm việc này lại vui vẻ đến như vậy, người khác đều không vội vàng thì Vạn tuế lại đợi không được, hận không thể khẩn trương tác hợp cho đôi uyên ương. Nếu không trong lòng ngứa ngày khó chịu. Trấn Tây Vương so với Tống Dương vào cung từ lúc sáng sớm, chợt nghe nói việc này, trong đầu cũng có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời phản ứng quá mức, nhưng Hồ đại nhân ăn không nói có, cặp vợ chồng son có thanh có sắc, thế mới xảy ra cảnh tượng ở cổng thành.
Trấn Tây Vương lại liên tưởng tới những thông tin lão đã biết, chuyện gì cũng có ấn tượng ban đầu sau đó lại hồ đồ suy nghĩ loạn lên, càng nghĩ càng loạn: khi tuyển hiền từ Thanh Dương dến Đại tông sư Trần Phản, sau đó tới Phượng Hoàng thành Trần Phản gặp họa mất trí nhớ, Sơ Dung một mình gánh vác, tự mình an bài, bố trí ổn thảo chăm sóc tốt cho lão, Sơ Dung không có việc tìm việc này làm sao? Vương gia dường như đã từng nghe hộ vệ nhắc qua, Trần Phản là trưởng bối của Tống Dương.
Nha đầu Nhâm Tiểu Bộ, ngày thường chỉ biết chơi đùa càn quấy, chưa bao giờ thấy nàng để tâm đến những nghi lễ gò bó, cuối xuân năm trước bỗng nhiên trở nên nhiêt thành, tự mình mang đội chạy tới Hồng thành chủ trì lễ tế hạ Nam Lý. Ngày thường nàng đối với tam tỷ tốt nhất, mà Sơ Dung lúc thường cũng không rời khỏi Tình thành, có phải chăng là thay tỷ tỷ đi tìm Tống Dương.
Còn có Trát Bình Tây Thố! Tống Dương đây không giết kia không đánh, ở trong lồng nhàn hạ một hồi, vốn xuất ra một đao liền chém ngay Phiên tử đó, làm sao lại khéo như vậy! Ai chỉ điểm cho hắn? Vì sao muốn chỉ điểm cho hắn giết Trát Tây Bình Thố? Chắc chắn là hiếu tâm của Sơ Dung khẳng định không sai, nhưng dường như ngoài phần hiếu tâm còn ẩn dấu một phần suy nghĩ thận trọng hơn, để ngươi lấy lòng cha vợ tương lai chăng?
Vương gia càng nghĩ càng cảm thấy sự việc giống như vậy, đối với Tống Dương này, lão cũng sớm có nghe nói.
Trong hai năm nay, người trong nước Nam Lý làm náo động, hơn mười người được tuyển chọn từ trong dân gian, mười vị kỳ sĩ phó Đại Yến đường hoàng của quốc gia, trong mười kỳ sĩ, xuất sắc nhất, không hề nghi ngờ chính là Tống Dương, làm một thanh niên tài năng tuấn kiệt, giá trị của bốn chữ này, đơn cử lấy nhân tài mà nói, lại chẳng phải bôi nhọ Thừa Hợp quận chúa.
Mà quan trọng nhất, người này và Sơ Dung thích nhau. Nhà con gái Vương hầu nghèo khó, đạo lý là không sai, nhưng Vương hầu cũng là người, cũng sẽ yêu thương con gái, Trấn Tây Vương càng không ngoại lệ, đối với hai người con gái càng yêu thương hết mực, một là Sơ Dung điềm đạm, một là Tiểu Bộ hồ nháo, người sau trước tiên không nói rồi, người trước Nhâm Sơ Dung từng thề không lấy chồng, ở lại Hồng Ba phủ thay phụ vương quản lý việc trong nhà, nhìn trong mắt của người làm cha, vui mừng rất nhiều như thế nào lại không có chút đau lòng, nếu nàng thực đối với ai nảy sinh tình ý, vả lại " ai đó ", lại có thể giống như hôn sự này, Vương gia thực sự vui mừng cho nữ nhi đó.
Nếu ở kiếp trước, khẳng định người làm cha mẹ nhất định trước tiên hỏi con gái chuyện hôn nhân: mặc dù cả đời này, hôn sự của con gái do cha mẹ làm chủ, nhưng phần lớn làm cha mẹ sẽ không võ đoán, cuối cùng vẫn thăm dò ý tứ của con gái trước.
Nhưng Trấn Tây vương liên tục phân tích từ các việc nhỏ một cách cẩn thận rõ ràng, hơn nữa theo Tả thừa tướng kể lại, Vương gia chắc chắn hai trẻ đã tâm đầu hợp ý. Hơn nữa lão biết rằng nữ nhi nhà mình, biết Nhâm Sơ Dung ngoài cứng trong mềm, trước kia đã từng lập ra lời thề, thật khó hỏi tới. Nàng nhất định lắc đầu phủ nhận, một khi đã như vậy còn hỏi làm gì, do cha làm chủ, cũng không thấy được nhiều chuyện lớn, dù sao trong lòng con gái cũng sẽ vui mừng.
Đối phương là nhân tài, hai đứa nhỏ có tình ý, thì chính là " Tôn phân rồi, con rể của Vương gia, phu quân của quận chúa, đương nhiên sức mạnh không thể quá kém, mặc cho đám người bàn tán khẳng định không còn cách nào, Hoàng đế còn phong thưởng.
Tống Dương đến phía trước, Trấn Tây vương luôn luôn cùng Phong Long cò kè mặc cả, giúp con rể tương lai tranh thủ phong hào, chuyện phong thưởng này không ngờ thuận lợi, Hoàng đế lần này: vua không vội thái giám vội
Từ trong mắt muốn đem cái cọc bà mai ra bảo vệ, ban thưởng cho Tống Dương thật hậu hĩnh.
Tống Dương có thêm một cái đầu cũng không thể tưởng tượng sự việc sẽ như thế này, nghe Vương gia bỗng nhiên nhắc đến việc Sơ Dung sai giết Trát Tây Bình Thố, người, không tự dưng sửng sốt, nhưng vẻ mặt hắn đọng lại trong mắt của Trấn Tây Vương, trong lòng lão càng khẳng định, nét mặt già nua tỏa ra ý cười.
Đúng lúc này, một trận cười truyền đến, Phong Long Hoàng đế, Tả thừa tướng Hồ đại nhân và thái giám Công Tôn bên cạnh hoàng đế đi vào Ngự thư phòng. Dựa theo quy củ, Tống Dương thi lễ với Phong Long.
Tâm tình Hoàng đế rất tốt, cũng không phải lúc chính thức, phất tay cười nói:
- Miễn lễ đi.
Lập tức lại dặn dò thái giám:
- Ban cho ngồi, Trấn Tây Vương, Hồ đại nhân, Thường Xuân hầu đều ngồi xuống. Chúng ta nói chuyện. xem tại TruyenFull.vn
Tống Dương đưa mắt nhìn Hồ đại nhân, lão hiểu được nghi vấn của hắn, cười giải thích:
- Trên Nhất phẩm lôi Tống tiên sinh vì nước lập công lớn, Vạn tuế lại muốn ân chỉ, chúc mừng Hầu gia.