Vài kỳ sĩ khác, thực sự nhận chức, như Tiêu Kỳ, Cao thợ mộc, lúc đó báo lại đi nhận chức, mấy vị còn lại toàn bộ đều là hư chức, không cần thượng giá, vẫn người nhàn hạ, Nhị ngốc đương nhiên đi theo Tống Dương, A Y Quả và Nam Vinh cũng không đi, hai nữ tử đó đều có nhiệm vụ ở lại bên cạnh hỗ trợ Thường Xuân Hầu.
Chỉ có Thi Tiêu Hiểu nói lời chào từ biệt, nói phải về Hồng thành một chuyến, qua một hồi sẽ trở lại Yến Tử Bình tìm Tống Dương.
Hòa thượng không ngờ cũng phải đi, nhưng gã vẫn sẽ trở về, khiến Tống Dương cảm thấy có chút kỳ lạ, buồn bực hỏi:
- Ngươi còn có thể trở về Yến Tử Bình tìm ta chăng?
Nói xong, lại cười giải thích:
- Chớ hiểu lầm, ta đương nhiên ngóng ngươi sẽ về tìm ta…
Thi Tiêu Hiểu hiểu được hắn nghi ngờ, giải thích:
- Khi ở man hoang, ta đồng ý với Hổ Phách tiền bối một việc, ở lại giúp ngươi ba năm…, chờ ta trở về khi đó bắt đầu tính đi.
Không biết Hổ Phách dùng cách gì, có thể khiến Thi Tiêu Hiểu này xuất thế thoát tục, đáp ứng ở lại giúp đỡ hắn, duy nhất có thể khẳng định là, khi ở trong nơi hoang dã đó đã chấp nhận đứa con chung của nàng và Vưu Ly, quả nhiên chỉ có ý đó.
Sau khi nói xong, Thi Tiêu Hiểu xoay người mà đi, khi tới cửa, Tống Dương bỗng nhớ ra một việc, cười nói với Thi Tiêu Hiểu:
- Khi trở về, có thể đem Lăng Noãn về cùng không?
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười, lắc đầu rồi đi.
Tới buổi chiều, Tống Dương lại đón một việc vui khác, vẫn là Tiểu Cửu canh giữ nơi cửa Yến Tử Bình.
Người câm, tới Phượng Hoàng thành và gặp chủ nhân. Hai nàng cùng tới, còn có Tú Mộc Ân ở Sơn Khê.
Hai năm không gặp, người câm béo lên không ít, bước một bước lại nhìn trái ngó phải hết sức cảnh giác, uy phong gấp bội, trên đường đi người người vòng quanh hắn, lão thái bà Mộc Ân trên mặt cũng thêm vài nếp nhăn, trên mặt lão Trương cả ngày vẫn trầm tĩnh, không nở nụ cười, sau khi vào dịch quán liền chào hỏi Tống Dương. Cũng không để ý tới người xung quanh, tự tìm lấy một cây lớn trèo lên. Tiểu Cửu thì có vẻ cao hơn chút, yêu kiều duyên dáng, nhìn Tống Dương vừa khóc vừa cười…
Trong ba người, Mộc Ân vất vả nhất, tới Phượng Hoàng thành chỉ đợi một ngày, lại lên đường trở về, nàng được Tống Dương dặn dò, muốn cùng đi Sơn Khê Man thương lượng cho đội ngũ khai thác mỏ có con đường vào. Dựa vào giao tình của Tống Dương và Sơn Khê Man, dành ra một con đường là việt nhỏ, không có gì phải lo lắng.
Tống Dương trong người có thương tích, không nên lặn lội đường xa, tạm thời ở lại trong kinh sư, hắn nghe được đề nghị của Nhâm Sơ Dung, tạm thời vào sơn trang biệt uyển ở ngoại ô của Vương gia, song song với việc dưỡng thương, cũng tranh thủ chuẩn bị lễ mừng năm mới vô cùng náo nhiệt.
Trong sơn trang, hai thầy trò vị Đại tông sư này gắn bó vui vẻ, Trần Phản không nhớ ra La Quan, nhưng trong lòng vẫn còn lại cảm giác đối với người này, còn với La Quan mà nói, tình hình hiện tại đúng là những gì mà lão chờ mong nhất, tuy rằng không có cơ hội nhận nhau, ít nhất cũng có thể ở bên cạnh sư phụ, hàng ngày có thể tùy ý nói cười, thỉnh thoảng lại được sư phụ giáo huấn vài câu, tất cả những cái đó đều khiến lão vui mừng nói không nên lời.
Nhâm Sơ Dung thì công việc lu bù, sau khi an bài tốt công việc ở Hồng Ba phủ, đưa A Y Quả lên Tây Thùy, đi thu phục Thạch Lão Đầu. Một chuyến đường xa xôi, bất kể thế nào nàng cũng không thể kịp trở về đón năm mới, đối với Nhâm Sơ Dung việc này cũng không ngại, dù sao lỡ đón năm mới, sau khi xong việc ở Thạch Lão Đầu, nàng sẽ chạy tới Yến Tử Bình, ở trong ấp phong của Thường Xuân Hầu, còn có việc lớn đợi nàng chủ trì.
Nhắc tới cũng có chút e ngại, nên khi Nhâm Sơ Dung làm việc này, nàng cố ý gọi Tiểu Bộ cùng làm.
Tuy rằng Tiểu Bộ việc vội cũng không thể giúp, nhưng ấp phong dù sao cũng là của Tống Dương, Thừa Hợp có suy nghĩ đặc biệt, nàng sợ tự mình đảm nhiệm quá nhiều việc, sẽ khiến Tiểu Bộ có cảm giác bị gạt bỏ, sẽ không vui.
Kỳ thật Thừa Hợp đã quá lo nghĩ, Tiểu Bộ không để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt, những ủy khuất nho nhỏ lúc trước, trong lúc vô ý nói ra không biết đã bay tới nơi nào, nàng thuần túy chỉ là đi theo tỷ tỷ ra ngoài chơi đùa.
Sang năm mới, phía Yến quốc vẫn không có chút động tĩnh, Tống Dương thả lỏng tâm tư, an tâm dưỡng thương, tạm thời không lo nghĩ tới những việc khác.
Trấn Tây Vương nổi giận chém xuống một đao kia rất độc, tổn thương cả vào nội tạng, quá trình lành lại vết thương quả thực chậm chạp, trong hai tháng, Tống Dương mới có thể đi lại, nhưng không thể chạy nhảy thoải mái, đừng nói tới đánh nhau.
Nhâm Sơ Dung ở giữa không ngừng truyền tin tức lại, đúng như nàng đã lường trước, A Y Quả sau khi ra mặt Thạch Lão Đầu rất nhanh liền đồng ý, hiện tại đã tiến vào phong ấp, mà việc khai thác mỏ, xây dựng công trường đều được tiến hành hết sức thuận lợi, khắp nơi trong Yến Tử Bình là một khung cảnh náo nhiệt, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng tới an ninh của trấn nhỏ.
Hôm nay, Tống Dương đang cùng Tiểu Cửu, Nhị ngốc khoác lác, nói chuyện phiếm giết thời gian, bỗng nhiên tôi tớ sơn trang truyền báo, Tả thừa tướng Hồ đại nhân tới thăm.
Trải qua lần đi sứ vừa rồi, Tống Dương và Hồ đại nhân xem như cũng có chút giao tình. Lão nhân tâm tư tinh tế, hiểu được giao tình cần có qua có lại, mới có thể trở thành bạn hữu, tuy rằng ngay cả Hồ đại nhân cũng không nghĩ tới, tương lại sẽ cần Tống Dương giúp việc gì, nhưng giữ gìn mối quan hệ bằng hữu này, chắc chắn cũng không phải không tốt.
Người từng chung hoạn nạn, gặp mặt không cần khách khí, nói nói cười cười hòa hợp, hàn huyên một hồi, Hồ đại nhân mới chuyển đề tài khác, nói đến Thiền tông Phật giáo trong nước, từ năm trước tới hiện giờ, không tới hai tháng, trong nước có nhiều đại tự mở đàn giảng kinh, liên tiếp xuất hiện hơn mười khóa kinh có quy mô lớn, rất nhiều cao tăng từ lâu cách biệt rõ ràng lại tới giảng giải đạo pháp, xuất hiện trên kinh đàn, dẫn tới những chấn động không nhỏ.
Vừa nói, Hồ đại nhân vừa quan sát thần sắc của Tống Dương, sau khi xác nhận hắn đối với việc này không chút quan tâm, lão hơi nhíu mày:
- Ngươi nên lưu tâm một chút.
Thừa Hợp đang ở Yến Tử Bình, trong tay vô số việc, cùng lúc lại muốn quan tâm cả chuyện của Hồng Ba phủ, gần đây đều không gặp Tống Dương, mà Tống Dương ở trong Nam Lý không có căn cơ, muốn thu thập tình báo lại có lòng không có sức, đây đích thực là điểm yếu, nhưng thời gian chiến tranh cũng không có cách bổ sung, đối với việc này rốt cuộc chỉ lắc đầu:
- Sao lại thế?
Phật môn cao thâm mở đàn giảng bài, vì tín đồ giảng giải bài kinh khó hiểu, vốn không có gì kỳ lạ, chỉ có điều gần đây có vài phật đàn, cuối cùng đều có một bài học chuyên môn hạng nhất: chính giác chính thị thính ( đang cảm nhận đang nghe nhìn), lấy giới định tuệ tam không thiếu sót học bài trừ tà ma.
Đối với đạo lý nhà Phật Tống Dương hoàn toàn không hiểu, Hồ đại nhân biết hắn học cũng không biết nên phần nhiều tự nói, sau khi nói sơ qua, trực tiếp cho đáp áp: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Chính là mấy lão hòa thượng khi dạy tín đồ, đừng tin những chuyện ma quỷ thiên thần phụ thể, vãi đậu thành binh, càng không thể cùng đường với những yêu nhân kia.
Khi nói lời này, Tiểu Cửu vừa đúng lúc tới dâng trà, nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chủ nhân một cái… Ngay tiểu nha đầu cũng biết, gần đây trong nước Nam Lý, náo động nhất, nóng hổi nhất, chính là " pháp thuật lợi hại, người đó là ai. "
Tống Dương cũng a một tiếng:
- Bọn họ…, nói chính là ta sao?
- Thỉnh thoảng cũng có một đàn kinh nói như vậy, không có gì kỳ quái, trong nước hơn mười đàn học kinh đều nhắc tới việc này, liền thật sự khả nghi. Các hòa thượng cũng chỉ nói rằng " vừa cảm nhận vừa nghe nhìn " chứ lời nói không rõ nhằm vào chuyện gì, càng chưa từng nói yêu nhân là người nào, tuy nhiên…
Hồ đại nhân mỉm cười:
- Hẳn là đang nói tới ngươi.
Chuyện này vốn dĩ Hồ đại nhân cũng không biết, nhưng phu nhân lão là một tín đồ nhà Phật, không có cách nào phân thân đi nơi khác nghe giảng bài, liền sai người đi nghe, chép thành sách trở về chính mình tự đọc, phu nhân có thể cùng Tả thừa tướng gian khổ cả đời, đương nhiên cũng có chỗ khôn khéo, sau khi đem các cuốn sách thu thập lại một chỗ, rất nhanh liền tìm ra manh mối.
Tống Dương hỏi:
- Phải chăng là Hoàng đế?
Trên phố rất nhiều phiên bản đồn đại về Tống Dương chủ tướng kỳ sĩ, có pháp thuật chỉ có điều phiêtn bản thông thường nhất, thậm chí có người nói hắn là kim tiên trên trời, đế vương đương nhiên không thích cách nói này.
Hồ đại nhân lắc đầu:
- Vạn tuế hẳn là cũng rất lưu tâm. Thật muốn hoàng gia an bài xuống, ta không thể không biết. Hơn nữa ta không nghĩ ra, các hòa thượng làm như vậy rốt cuộc có ý đồ gì.
- Như vậy có tác dụng giẫm chết người không?
Đích xác không thể, bởi vì Tống Dương không lợi dụng phần thanh danh này, trên phố đem hắn truyền bá hàm hồ thế nào, chính hắn im lặng không nói, nhiều ngày qua tháng lại, lời đồn dần sẽ lắng xuống, căn bản không cần phải giẫm lên.
Tống Dương cân nhắc một hồi, cũng hiểu được không ít. Đối với loại này đề tài này đoán cũng chưa chắc đoán trúng, người thông minh cũng gặp qua không ít rắc rồi, Hồ đại nhân cũng chỉ là đem sự việc báo lại cho hắn, nhắc nhở hắn lưu ý đôi chút, cuối cùng nói:
- Ta sẽ thử điều tra một chút, nếu có bất kỳ phát hiện gì sẽ nói với ngươi.
Tống Dương gật đầu, sau khi nói như vậy liền chuyển đề tài, nói chuyện phiếm, đọi khi Hồ đại nhân đi rồi, Tống Dương truyền mời Thừa Cáp, nhờ nàng lưu ý đối với các hòa thượng cổ quái một chút.
Nhâm Sơ Dung bên kia vội đến tối mày tối mặt, vốn không đành lòng còn phiền nàng thêm, nhưng Tống Dương lo lắng nhất chính là, đám hòa thượng này cùng với đại lôi âm đài ở Yến quốc có liên quan, không thể không khiến hắn để tâm. Vài ngày sau, nhận được thư hồi âm của Thừa Hợp chỉ có tám chữ ngắn ngủi: ta sẽ lưu tâm, an tâm dưỡng thương.
Nét chữ thanh tú, rơi vào trong mắt khiến người ta cảm thấy ấm áp thoải mái.
Lại một tháng trôi qua, vết thương của Tống Dương đã có dấu hiệu khỏi hẳn, vết thương sau lưng tính cả lục phủ ngũ tạng thi nhau ngứa ngáy, Tiểu Cửu làm thế nào cho hắn cũng vô dụng, ngứa khiến Tống Dương hận không thể biến thành hổ, tìm một cây đại thụ dụi vào. Lúc này đối với hắn mà nói bôn ba bốn phương, nhưng hiện tại lại không thể rời khỏi Phượng Hoàng thành…sứ đoàn dân tộc Hồi Hột đã khởi hành, đang ở trên đường, không lâu sau sẽ tới thăm.
Rất nhanh Tiểu Bộ cũng đã trở lại, nàng là công chúa muốn gả cho vương gia.
Hòa thân lần này, là quốc sự long trọng nhất của Nam Lý từ khi Phong Long đăng cơ tới nay, Hoàng đế vô cùng coi trọng, bộ Lễ từ dưới lên trên, phải lộ rõ khí phách của Nam Lý. Vùng đất trọng yếu của kinh sư phải bố trí khắp nơi, dấu hiệu rất nhiều thợ thủ công tô vẽ sửa sang lại khu tường ngoài của những ngôi nhà cũ, tu bổ lại mặt đường hỏng, trong thành một khung cảnh nhộn nhịp. Tống Dương nhìn chỉ cảm thấy buồn cười " sau một ngàn năm. Thành thị chỗ hắn đang trải qua một việc lớn quan trọng, sẽ có thể như vậy rất nhiều sức ép biểu hiện lên trên, hóa ra đều là cùng Phong Long học khiến Tống Dương không ngờ, đặc phái viên dân tộc Hồi Hột còn chưa tới, Cố Chiêu Quân trước tiên tới thăm hắn. Nói câu thực tâm, nhìn thấy lão Cố so với nhìn thấy đứa con của dân tộc Hồi Hột, cảm giác vẫn thân thiết hơn.
Bởi vì nguyên do của Nam Vinh, Tống Dương bên người xảy ra chuyện gì Cố Chiêu Quân đều biết rõ, vừa thấy mặt liền cười lớn chúc mừng, lần này lão không tới tay không, vì Thường Xuân Hầu trước sau sẽ hai lần đại hôn, cũng chuẩn bị lễ trọng.
Tống Dương gật đầu nói:
- Xem ra lão vẫn là người có tiền.
Hiểu biết ở đời trước, Cố Chiêu Quân là di lão di thiếu (tuổi trẻ hay lúc về già vẫn trung thành với triều đại trước) điển hình của nước Đại Thanh, kết thúc, nhà bại, mỗi ngày cũng chỉ có thể uống một bát cháo, nhưng ra cửa, thấy người, vẫn phải bước đi vững vàng, mặt ngẩng cao trầm tĩnh, tay cũng không mang lấy chút run rẩy; trên người mệt thế nào, trong lòng lão tự vui..., Phó lão Tứ kết hôn, người đến được, lễ càng đến được.
Cố Chiêu Quân cười ha hả:
- Nhờ phúc của ông chủ, ta buôn bán lời nhất thành, về sau lại có loại buôn bán tốt này, đừng quên chiếu cố tới ta.
Nói xong, chỉ bảo thuộc hạ đem sổ sách tới, lần trước sau khi phóng hỏa liền chạy trối chết, những khoản có liên quan chưa kịp công bố. Cố Chiêu Quân đối với tiền bạc hành sự rất cẩn thận, mỗi khoản mỗi khoản đều ghi lại hết sức rõ ràng.
Vưu Thái Y để lại một thùng báu vật lớn đều hô biến, ngoại trừ số tiền " thiêu hủy, và tiền thuê nhà, chỉ còn lại không đến nửa thành, thủ hạ của Cố Chiêu Quân dâng lên một hộp gõ, Tống Dương mở ra thấy, ngoại trừ ngân phiếu, còn có giấy tờ khế đất quyền sở hữu nhà.
Cố Chiêu Quân nói:
- Chuyện này còn muốn hỏi ngươi, hỏa thiêu Tình thành một phen, thiêu hủy phòng ở nhưng không đốt được đất, những khế đất này đều có thể bán lại, ngươi muốn tính toán bán nó, thì giao ta làm đi, quy củ cũ, vẫn là một thành tiền thuê, tuy nhiên ta cảm thấy được, tốt nhất đừng nên bán.
Nói xong, trên mặt lão Cố lộ ra phần ý cười, có vẻ có chút tổn hại, Tống Dương nhìn lão thoàng cân nhắc, bỗng nhiên cười thành tiếng:
- Cảnh Thái tu sửa Yến cung có phải chăng vẫn ở chỗ cũ?
Cố Chiêu Quân bật cười đáp:
- Đúng vậy!
- Cái đó không bán! Không chỉ không bán, còn phải xây lên vài phòng ở.
Tống Dương cũng vui vẻ cười lớn, Nhâm Tiểu Bộ cùng hắn tiếp khách, nhìn hai người cười, trên khuôn mặt xinh đẹp không hiểu ra sao, vẫn là Tống Dương nói với nàng:
- Chờ Cảnh Thái tu sửa cung điện xong, ta còn có thể đốt lại thêm lần nữa.
Hỏa đạo nhân là thiên hạ đệ nhất phóng hỏa, người Yến căn bản không phát hiện ra đại hỏa đêm ngày mùng tám tháng chín là có người cố ý làm, chỉ nói là do bạo loạn mà gây nên.
Cười lớn, khách và chủ ngồi xuống, Tống Dương trước tiên hỏi động tĩnh Đại Yến. Cố Chiêu Quân đem những hiểu biết cùng phỏng đoán của mình về tình hình bên đó nói thẳng ra, Yến Đỉnh Quốc sư sau khi chạy trốn khỏi Tình thành, trước tiên dừng chân ổn định tại hai mươi mốt tòa Tu Di Viện dần dần, đồng thời chỉnh đốn lại Đại lôi âm đài, cũng giúp đỡ Cảnh Thái ổn định lòng dân Yến quốc. Nhưng nếu không biết nội tình, đơn cử nhìn ở phía ngoài, bạo loạn Nhất phẩm lôi qua đi, quan hệ Quốc sư và Cảnh Thái đã bước thêm một bước chuyển biến xấu.
Tống Dương chớp mi, vừa phải giúp Hoàng đế trấn an dân tâm ổn định đại cục, vừa muốn thể hiện rõ được hình mẫu đối lập của thần quyền và hoàng quyền, hai cái căn bản xung đột lẫn nhau, không biết Quốc sư làm như thế nào.
Đối với việc này Cố Chiêu Quân vẫn chưa giải thích. Tống Dương cũng không có ý truy vấn lão, hắn mới không quản chuyện nhỏ, nhíu mày suy tư một hồi, đột nhiên hỏi:
- Ta nhớ rõ ở Lậu Sương các, ngươi từng hỏi qua bọn họ tính toán hãm hại ai?
Cho tới nay, Quốc sư và Cảnh Thái đều ở hai phía đối lập tranh giành gay gắt không ngớt, lúc nào cũng sẽ hy sinh đại tướng bên người, ngay cả trọng thần Yến triều cũng tin là thật. Mà ở đêm Nhất phẩm lôi, chuỗi mưu kế của nhóm phản tặc, rõ ràng khiến Quốc sư và Hoàng đế đánh giết đao thật thương thật. Từ góc độ này suy nghĩ, trận bạo loạn đó, ngược lại càng tỏ rõ Quốc sư và Cảnh Thái vốn " không đội trời chung ".
Sau khi bạo loạn, Yến Đỉnh và Cảnh Thái còn muốn tiếp tục lừa dối, bọn họ tính toán muốn hãm hại ai?
Cố Chiêu Quân lắc đầu:
- Còn đang tra cứu chuyện này, ta và Bạch Bàn Tử, Lý Hồng Y, Đầm lão gia đều xem qua, tạm thời chưa tìm ra cơ hội đổ thêm dầu vào lửa, từ từ xem đi. Kỳ thực như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không lòng dạ nào suy nghĩ đối phó với Nam Lý, mượn cơ hội này nghỉ ngơi bồi dưỡng cơ thểm không một chỗ nào yếu hại.
Tống Dương nhíu mày, lời lão Cố nói không sai, tuy nhiên thái độ không thích hợp, trước kia lão không nói gì, nhưng thái độ rất rõ ràng, khuyến khích mình đi nước Yến, đối phó với Cảnh Thái; lúc này không ngờ lão có chút ý tứ " dàn xếp ổn thỏa ", khuyên Tống Dương yên tâm tĩnh dưỡng.
Cố Chiêu Quân có thể hiểu được tâm tư của Tống Dương, giọng điệu chân thành:
- Ngươi an tâm một chút chớ nóng vội, đối với kẻ thù ta sẽ không nương tay, lại càng không buông tha cho như vậy, đường còn dài, không cần sốt ruột cũng không nên sốt ruột.
Tống Dương mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Cố Chiêu Quân trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười, chuyện vừa chuyển, có chút đột ngột hỏi:
- Còn nhớ rõ trước kia ngươi từng nói, ta từ nhỏ từng có hai giấc mơ lớn…
- Kỹ quán và sòng bạc.
Tống Dương nghe lão nói qua vài lần:
- Không liên quan tới Phong Nguyệt phường ngươi đã buôn bán trước đó.
- Hai cửa hàng, có nghiên cứu gì.
Cố Chiêu Quân bộ dạng vui vẻ:
- Muốn chú ý tới màu sắc và nghệ thuật chữ, nên ta muốn mở cạnh Phong Nguyệt phường ở Tình thành, đất ở Tình thành trong thế giới Trung thổ, nơi nào trong thiên hạ có thể so sánh về độ thanh tú chứ.
- Mà chữ đổ, giảng ra chính là khí khẩu khí thế, khí phải, hào hoa xa xỉ, xa xa nhìn thấy phải cảm thấy nó đập vào mặt.
Cố Chiêu Quân nói vể kinh nghiệm buôn bán của mìh, Tống Dương ngắt lời nói:
- Hoàng cung Yến?
Lão Cố cười ha hả:
- Cái đó thì không cần nghĩ, cho dù nó vẫn hoàn hải, Cảnh Thái đồng ý dọn sạch đi ta cũng không dám cần, nói không chừng ngày nào đó ngươi ở trong đó thua cuộc, lại buộc Cho Nho đem lửa đốt ta một phen!
Vừa tiếp tục nói, khí thế từ đâu tới? Toàn bộ dựa vào chính mình xây dựng thật sự quá gắng sức, tốt nhất là có thể dựa thế. Thế này mượn như thế nào…
Cố Chiêu Quân thao thao bất tuyệt, được nói một phen, càng nói càng hưng phấn, vài lần suýt nữa lấy tay từ trong tay áo ra chém xuống, cuối cùng kết luận:
- Kỳ phong mãng lân, sơn xuyên vô tận, nhìn quanh mình lộ ra dáng vẻ nguyên thủy, cô đươn giữa một thành phố huy hoàng vững chãi, hoang dã đáng sợ mà nhân gian giàu có, bợ đỡ nhau lên; đồi núi cao vút, thành nhỏ minh diệu, xu thế xuất hiện quần tiên Bão Nguyệt, ta muốn, chính là như thế đó!
Tiểu Bộ nghe lão nói không hiểu ra sao, nhưng Tống Dương không khỏi bật cười:
- Cầm lấy, bản đồ vùng núi Lạp Tư Duy Gia Tư (Las Vegas)!
Một câu, Cố Chiêu Quân nghe một chữ đầu chợt hiểu, nháy mắt nhìn về phía Tống Dương:
- Gì?
Tống Dương xua tay nói:
- Không quản là gì, ngươi hãy tính toán cần xây Đại đổ phường như thế nào?
- Đâu chỉ Đại đổ phường. Khi mười tuổi ta đã nghĩ tốt lắm rồi, đánh bạc chỉ là đề tài, dưới nói, thanh sắc khuyển mã, rượu sắc tài vận giống nhau cũng không ít! Ban đầu khi xây dựng, cần có " thành, đợi ….ta muốn làm, là một nơi thực sự phồn hoa.
Nhâm Tiểu Bộ mê mê tỉnh tỉnh, lại một lần nữa trong lúc vô ý vạch trần bản chất:
- La Vegas?
Tô Hàng không ở đây, đơn giản không ai có thể hiểu được vì sao Tống Dương cười vui vẻ đến như thế.
Cố Chiêu Quân lơ đễnh, cũng không thấy mây mù dày đặc, nói ra ý tứ của mình:
- Phong ấp của ngươi, chính là nơi như vậy, nơi này có thể kinh doanh, ngươi có hứng thú hay không?
Tiểu Bộ tâm tính tốt, vừa sợ lão Cố bồi tiền, lại sợ hứng trí của lão sụp đổ, cẩn thận nhắc nhở:
- Yến Tử Bình là nơi hẻo lánh, sợ là không ai có ý muốn vào đó đánh bạc.
Lão Cố đối với Tiểu Bộ thật sự khách khí, trước gật đầu ra hiệu cảm tạ, sau đó lại lắc đầu nói:
- Chỉ cần đúng cách, sẽ không sợ xa xôi mà không tới. Đúng kiểu cách, thì xa cũng nhất định tới, nếu không khí thế ở đâu ra? Xa, không sợ. Ta chịu trách nhiệm đường đi, có xe ngựa đưa đón, có võ sĩ hộ tống, lại có tỳ nữ bồi tiếp, chỉ cần đồng ý bỏ tiền, một đường du sơn ngoạn thủy, bảo đảm ngươi tiêu dao khoái hoạt…
Nói xong, Cố Chiêu Quân tinh thần tỉnh táo, lão ngay cả ý định phát triểu khách du lịch, cũng nghĩ tốt rồi. Tống Dương ho khan một tiếng, ngắt lời lão Cố, hỏi:
- Lão có tiền sao?