Mục lục
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua hôm sau, dịch quán náo nhiệt dị thường, hơn nữa Thanh Dương kỳ sĩ mới tới kinh sư dị thường bận rộn, từ lúc điểm tâm đến bữa cơm chiều, phòng khách người tới lui không ngừng. Người tới đều không ngoại lệ: Cải trang thường phục, khí độ bất phàm, mang theo lễ trọng. Tình thế như vậy Tống Dương cũng không không ngờ, Nam Lý không chỉ có thế lực của Hồng Ba phủ.

Từ Cửu Châu sàng chọn ra người trúng tuyển, mỗi một người đều từng ở trên đài trình diễn nghệ tài trước ánh mắt vạn người phía dưới, có thể trổ hết tài năng, được vào Phượng Hoàng thành đều là người có thực học, thế lực khắp nơi muốn lôi kéo nhân tài...

Lại qua một ngày, trời vừa sáng, Lưu Nhị ngốc lôi kéo Tiêu Kỳ chạy tới tìm Tống Dương, vừa vào cửa liền thúc giục nói:

- Đi mau đi mau, kẻo lại có khách đến!

Tống Dương rất bất ngờ:

- Có khách sẽ có quà, không tốt sao?

Nhị ngốc chẳng hề để ý vung tay lên:

- Ta hỏi qua người gác cổng, rất ít người tới chơi không, phần lớn sẽ để lễ vật lại.

Tiểu Cửu ở bên cạnh nghe, xì một tiếng bật cười.

Nhị ngốc không kiên nhẫn phải tiếp đãi những người xa lạ, khó khăn lắm mới tới kinh sư, gã muốn ra đi chơi. Tiêu Kỳ cũng là có ý này. Tống Dương đương nhiên cũng muốn đi đi dạo, liền vung tay áo lên, cười nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Vậy đi, trời chưa tối ta chưa về.. Chờ một chút.

Tống Dương lại nghĩ tới một việc, liền lấy giấy bút viết nhanh ra, đưa cho Tiểu Cửu:

- Ngươi cầm lấy, hôm nay đi dạo nhớ rõ phải chọn mua mấy thứ này.

Tiểu Cửu cầm lấy nhìn nhìn, tràn đầy vẻ tò mò truy vấn:

- Bột mì, hành tây., thịt bò, dầu muối tương dấm chua... Công tử tính nấu cơm?

Tiêu Kỳ có vẻ lo lắng, ánh mắt cũng không dám nhìn phía Tống Dương:

- Trong dịch quán đồ ăn không hợp với công tử sao? Ta cũng sẽ làm vài đồ ăn...

Tống Dương lắc đầu cười nói:

- Lễ mừng năm mới, sao có thể không ăn sủi cảo chứ.

So với lịch sử kiếp trước của Tống Dương, ở đây tinh thần dân tộc, tín ngưỡng, văn hóa thậm chí ngôn ngữ cũng giống thời Đường Tống, nhưng dù sao không phải giống nhau như đúc, sủi cảo là một trong số đó … Nơi đây, thiên hạ không có sủi cảo.

Trước kia ở thị trấn nhỏ, mỗi khi giao thừa Tống Dương đều đã làm một ít sủi cảo, hắn và Vưu Thái Y hai người cùng ăn, mặc dù ở Yến Tử Bình hương thân cũng gặp qua.

Năm mới, đó là điều thay đổi quen thuộc, mà quan trọng hơn thân nhân vừa mới qua đời, nhưng người mới cònđây, sang năm lại tới, tiễn cũ đón mới, Tống Dương muốn ăn vài cái bánh sủi cảo.

Tiêu Kỳ ngẩng đầu, trước mắt khó hiểu, Tiểu Cửu cũng hiếu kỳ truy vấn:

- Hàm thiếc? Cỗ kiệu? Kia là cái gì vậy?

Tống Dương cười:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết, tóm lại ăn ngon lại may mắn là được. Đại sư phụ dịch quán sẽ không làm, chúng ta chỉ có thể tự mình động thủ. Cười nói mới ra đến cửa gặp trúng hai vợ chồng Khúc thị, bọn họ chỉ là người ca hát, dù cho có xuất sắc thế nào cũng chỉ có thể tính là có chút tài năng, gần như không có ai đến lôi kéo bọn họ, cả hai vui vẻ thanh nhàn, cũng đang định đi ra đi dạo.

Nếu đã gặp, tự nhiên kết bạn mà đi.

Mà đại tông sư Trần Phản, ngày hôm trước sau khi tới dịch quán không lâu đã ra ngoài, không biết đi dạo đi nơi nào, đến bây giờ cũng không trở về. Đến lúc này, mọi người trúng tuyển ở Thanh Dương tất cả đều ra khỏi phòng, chạy ra ngoài chơi, trong số nhân tài Cửu Châu ai cũng có phong cách riêng.

Ngày hai mươi chín tháng chạp, bên trong Phượng Hoàng thành giăng đèn kết hoa, thường xuyên có tiếng pháo truyền đến, bảy người hứng trí bừng bừng, cũng không có ai có mục đích gì, dù sao cũng chưa náo nhiệt nên chưa tới, sau bữa cơm trưa lại đi du ngoạn một hồi, mọi người tạm thời chia làm hai đường, Tiểu Cửu mang theo người câm đi mua chọn đồ làm vằn thắn cùng nhiều nguyên liệu nấu ăn, vợ chồng Khúc Thị và Tiêu Kỳ đều đi cùng hỗ trợ, Lưu nhị cũng muốn hỗ trợ, nhưng cũng muốn đi chơi, Tống Dương không đành lòng làm gã mất hứng, lại lo lắng đầu óc gã không được khôn ngoan sẽ gặp rắc rối, đành phải theo gã.

Lúc chia tay Tống Dương đưa cho Tiểu Cửu một tấm ngân phiếu, dặn nói:

- Mua nguyên liệu nấu ăn nhiều vào một chút, sủi cảo đón giao thừa, mỗi người trong dịch quán phải có phần mới tốt.

Mày nhướn lên, tiểu nha đầu cười cười:

- Ta cũng không phải không có ai mời, theo ta xem, sủi cảo này hơn phân nửa muốn đi mời Hồng ba Phủ.

Chuyện này đương nhiên, nhưng Tống Dương lại lắc đầu:

- Sẽ không, hẳn là mọi người đều ở dịch quán đón mừng năm mới, cũng giống chúng ta.

Nhân tài Cửu Châu đều có điểm nổi bật, trong Phượng Hoàng thành là mục tiêu lựa chọn của nhiều thế lực, đều biểu lộ thiện ý, nhưng nhà quyền quý cũng có thỏa thuận ngầm của mình, ít nhất sẽ không vì một hai người mới đến mà trở mặt.

Tình huống mấy nhà đồng thời nhìn vào một người nhiều không kể xiết, các đại gia bằng đủ thủ đoạn để thuyết phục, dù sao bây giờ vẫn chưa thực sự tới lúc cướp người,, có chuyện gì cũng phải chờ sau khi Hoàng Gia chọn phó lôi. Nhưng nhằm lễ năm mới mà lôi kéo người không tránh khỏi những cặp mặt bên ngoài. Ví dụ như người được Tả thừa tướng nhìn trúng lại bị Hữu thừa tướng mời đi qua năm… Cuộc chiến quyền lực bất cứ lúc nào cũng nhiều ám đấu nhưng lại ít có minh tranh. Tống Dương đại khái có thể nghĩ đến, giao thừa ngày mai, dịch quán sẽ khó được thanh tịnh trong một đêm.

Tống Dương không giải thích nhiều, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì, khanh khách liên tục cười, hạ giọng hỏi Tống Dương:

- Có phải công tử muốn độc câm hết thảy bọn họ?

Tống Dương bật cười, đưa tay áo đánh nàng:

- Khẩn trương đi làm chuyện của ngươi đi.

Tiểu Cửu cười giòn tan đáp ứng, cười hì hì cùng với đám người Tiêu Kỳ, tìm bốn phía gần đây chọn mua đồ, trong số các nàng, Tiêu Kỳ, vợ chồng Khúc Thị đều làngười từng trải, mua đồ ăn đều quen trả giá, bởi vì mua nhiều nên các nàng cũng không tự mình vất vả làm gì, sau khi trả tiền đồ ăn liền bảo tiểu nhị đem những món đồ đó đến chỗ ở, toàn bộ không cần quan tâm.

Năm mới sắp đến, những cửa hàng không dựa vào dịp cuối năm để kiếm tiền phần lớn đều đóng cửa, cửa hàng xăm hình vốn cũng là như thế, nhưng có một khoản tiền hôm nay sẽ được trả ở đây, người chủ quán liền sai người học đồ thân tín của mình đến xử lý việc này. Thấy khách hàng tới cửa, sau khi xin lỗi và nói về tình trạng, Tiểu Cửu cũng không nổi giận, cười nói:

- Không sao, cho dù ngươi không phải là sư phụ xăm hình, ở đây so với chúng ta ngươi cũng là người có kiến thức, ngươi hãy nhìn xem, có nhận biết hình xăm trên người gã hoa văn xuất xứ ở đâu?

Người câm xoay người sang một bên, cởi chiếc áo ngoài ra để lộ những hoa văn hình xăm trên lưng, học đồ mờ mịt lắc đầu:

- Chưa thấy qua …

Vốn chỉ định thử xem, người câm cũng không thất vọng, ngoác miệng cười cười, vừa định mặc chiếc áo lại, không ngờ học đồ không ngừng giơ tay ngăn lại:

- Chậm đã, chậm đã …

Tiểu Cửu thần sắc vui vẻ:

- Như thế nào, nhìn ra chút manh mối?

Học đồ là người thành thật, nghe vậy đỏ mặt lên:

- Không phải... Không nhìn được cái gì, đây là kỹ xảo rất giỏi, ta có thể xem vài lần không.

Tiểu Cửu khụ một tiếng, nhìn người câm, gã vươn tay phải ra sau, dùng ngón cái và ngón trỏ khoa tay múa chân cái 'Một tấc dài ngắn' thủ thế, Tiểu Cửu hiểu ý, cười nói với người học đồ:

- Chỉ có thể nhìn một lát!

Học đồ cũng có vài phần si tính, chăm chú nhìn từng đường nét, tỉ mỉ nhìn hình xăm của người câm, trong miệng chậc chậc lấy làm kỳ, Tiểu Cửu tùy tay lật xem mấy bản vẽ hình xăm bày trên bàn, nhìn nhìn tiểu nha đầu 'A' địa một tiếng bật cười, chỉ vào một bản vẽ trong đó cười hỏi học đồ:

- Đây là, đây là guồng nước? Còn có người xăm cái này? Phía dưới chữ như gà bới lại là cái gì?

Học đồ lơ đãng lắc đầu:

- Giống guồng nước nhưng không phải guồng nước, là cái bánh xe... có trong tổng số bản vẽ từ Đại Yến tổng đưa đến trước đó không lâu, hẳn là không phải họa sư vẽ, phần lớn là khách hàng tự vẽ nên. Mẫy chữ đó không ai hiểu được.

Lại đợi một hồi, Tiểu Cửu không kiên nhẫn đứng lên, đem tập tranh quay về, dẫn người câm quay về chợ cùng đồng bạn đi...

Tống Dương bên này cũng không có chuyện gì, mang theo Nhị ngốc đi dạo một buổi chiều, đến lúc hoàng hôn, hai người mới trở về đi, cách dịch quán còn mấy cái phố, đang lúc đi ngang qua một tòa trà lâu, Nhị ngốc không đi, gã không nói chính mình khát nước, mà hỏi Tống Dương:

- Ngươi không khát và đói bụng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK