Bạch tiên sinh đưa Tạ Tư Trạc đến phong ấp, đại biểu cho sự gia tăng tình bằng hữu của một thế lực, bất kể Tống Dương, Thừa Hợp hay Cố Chiêu Quân đều thật sự rất vui vẻ, về phần " búp bê sứ " (Tạ Tư Trạc), hờ hững, cũng không ai để ý nàng, vốn tính cách của nàng như vậy, sau khi cả cha mẹ mất đi, tính cách của nàng càng trở nên khép kín.
Đối với việc này, Tiểu Bộ thậm chí còn có chút đau lòng. Cũng không phải bởi nàng và Tạ Tư Trạc có giao tình gì, chỉ có điều, nhìn thấy người con gái đẹp như " búp bê " mà dường như quên mất vui vẻ là cái gì, khiến cho đau nhói trong lòng.
Đội quân hợp nhất một chỗ rồi trở lại trấn, dọc đường đi Bạch tiên sinh khách sáo thêm khách sáo, cung kính càng thêm cung kính, sau khi chủ khách ngồi xuống, cuối cùng lăo cũng đi vào chủ đề chính, nói với Tống Dương:
- Ngũ tiểu thư ở lại phong ấp, ngoài ra còn có vài tôi tớ của tiểu thư, cũng theo nhau ở lại, mong ngươi chiếu cố hơn một chút, sẽ gắng hết sức để không đem thêm phiền toái đến cho ngươi.
Thừa Hợp đứng bên cạnh mỉm cười tiếp lời:
- Bạch tiên sinh quá khách khí rồi, Tạ tiểu thư đáng yêu như vậy có thể lưu lại, chúng tôi vui mừng không kịp, sao dám nói tới hai chữ phiền toái, vốn đang lo lắng chỗ chúng ta thuộc hạ ngu dốt, sẽ chậm trễ việc hầu hạ tiểu thư, hiện tại biết được có thuộc hạ đi cùng, thật sự thở phào nhẹ nhõm, không còn lo lắng, liền xem thân thuộc đi cùng có bao nhiêu người, ngài báo với ta một tiếng, ta liền sắp xếp chỗ ở cho họ.
- Ngoại trừ ta.
Bạch tiên sinh chỉ vào mình, cười khiêm tốn:
- Những người khác đều ở lại.
- Ồ, Hầu gia đồng ý chăm sóc tiểu thư, chúng ta cũng đã cảm động vô cùng, quyết không thể lại ăn không ngồi rồi, những người này cũng có vài phần bản lĩnh, Hầu gia có thể coi họ như thủ hạ của mình, tùy nghi sai bảo, mọi người là người một nhà, ngàn vạn lần không cần khách khí.
Cố Chiêu Quân bật cười:
- Bạch Bàn Tử, ngươi cũng không phải không biết, Thường Xuân Hầu bên người có Tông sư có kỳ nhân, dưới trướng có hùng binh mãnh tướng, làm sao có thể dùng tới người của ngươi, nếu muốn không ăn không ngồi rồi phải trả tiền sòng phẳng, tốt nhất bớt việc …Đem bạc tới.
- Hiện giờ Thường Xuân Hầu không thiếu người, chỉ là thiếu tiền.
Cùng mưu đồ bạo loạn Tình thành, lại cùng trốn trên biển cùng đồng hoang, quan hệ của hai người bọn họ thực không tồi, nói chuyện cũng không cần quá giữ ý.
Bạch tiên sinh cười thật thiếu tự tin:
- Cái này…tiền này…
Tống Dương phất tay mà cười, hắn biết mấy lộ phản tặc Đại Yến, ngay cả nhà lão Tạ cũng nghèo nhất, lại nói sao có thể thật muốn tiền, Bạch tiên sinh thuận tình mượn thang mà xuống, lại không đề cập tới chuyện " tiền cơm ":
- Thường Xuân Hầu bên người nhân tài đông đúc, khẳng định sẽ không thiếu nhân sự, điểm ấy tuyệt sẽ không sai, tuy nhiên Hầu gia là thần điểu trên trời, hiện tại muốn ở dưới đất đi lại, khó tránh thỉnh thoảng tới những nơi không quen khí hậu thổ nhưỡng, đúng lúc, bên người ta còn có người như vậy, có thể giúp được việc nhỏ này một chút.
Nói xong, giơ tay chỉ vợ mình, đồng thời đưa mắt nhìn Cố Chiêu Quân:
- Cố lão gia là người Yến, hơn nữa kiến thức uyên bác. Ngài đã nghe nói qua một người nào không có họ, tên chỉ có một chữ " Thác " hay chăng.
Cố Chiêu Quân kinh hãi:
- Bạch phu nhân là Ảnh Tử Thác?
Nói xong, chính lão lại lắc đầu nói:
- Không đúng không đúng, tuổi không đúng, xin hỏi Bạch phu nhân và Thác, Thác tiên sinh xưng hô như thế nào?
Bạch phu nhân đáp:
- Thác là phụ thân ta.
Người Yến Thác có nhiều tên bí danh, tỷ như Hành Thổ Thác, Đăng Hạ Thác, Sóc Nguyệt Thác …, Ảnh Tử Thác cũng là một trong số đó, hình bộ thế hệ trước của Đại Yến, quan sai tùy tiện mở miệng, nghĩ cũng không cần nghĩ liền có thể nói ra vài bí danh này.
Người này cả đời gây án buồn rầu lại chưa từng thương tổn đến mạng người; trộm đồ vô số cũng không mảy may động vào họ, hơn nữa mỗi lần ra tay, y chỉ giữ lại bên mình một lượng bạc ăn nhậu, còn tất cả đều đem phân phát xuống, phần lớn là đưa cho dân cùng khổ, ngẫu nhiên nhiệt tình tiếp tế cho huynh đệ trên đường. Đặc biệt hiếm thấy được, Ảnh Tử Thác tuy rằng là kẻ trộm, nhưng ánh mắt đặc biệt tinh tường, gần như tất cả những tiểu huynh đệ được y tiếp tế, sau này trưởng thành đều là đại hào hoặc giả thuyết trên hắc đạo, y chỉ chọn người có cùng lý tưởng đi giúp.
Ngắn thì hai ba năm, lâu thì hơn mười năm, trên hắc đạo nổi lên một đám người hô mưa gọi gió, mười người thì sáu bảy người đều được Ảnh Tử Thác giúp những ngày hoạn nạn. Uy vọng của Ảnh Tử Thác trên đạo có thể hiểu được.
Ảnh Tử Thác lấy trộm thành danh, nhưng không riêng gì trộm của người giau, của quan lại, cũng trộm mộ, trộm quặng, thậm chí trộm cả kho trong cung.
Có truyền thuyết ngay cả chuỗi ngọc trên mũ miện của Hoàng đế Cửu Long nước Yến y cũng từng trộm qua, nhưng bán không được tiền. Sau khi giữ lại ngắm nghía vài ngày liền lẻn vào cung để lại một tờ giấy, trên đó viết:
- Hai lượng bạc, đổi lại chuỗi ngọc trên mũ miện.
- Yến đế ngay tại chỗ y để tờ giấy lại đặt bạc, sắp xếp vô số cao thủ ẩn nấp, ai cũng không nghĩ y có thể trở về, kết quả không ngờ, lại chuyển sang ngày khác, bạc không thấy, chuỗi ngọc trên mũ miện đã trở lại.
Cố Chiêu Quân nói hào hứng bừng bừng, Tống Dương nghe được hít từng ngụm khí lạnh, không kìm nổi nhìn về phía Bạch phu nhân:
- Đây là sự thật sao?
Bạch phu nhân mỉm cười:
- Thế nào có thể thần kỳ vậy, là lời đồn bậy thôi, hoàn toàn không tin được. Gia phụ thật có ra vào hoàng cung vài lần, nhưng những thứ trộm ra chỉ vài món đồ nhỏ, về phần mũ miện, ông ấy ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua, càng không thể đánh cắp, trả lại.
Nói xong, người bên ngoài nhìn nhau mỉm cười, chỉ có Cố Chiêu Quân lắc đầu:
- Không thú vị không thú vị, bộ mặt thật không thú vị, truyền thuyết đẹp đẽ đã bị hủy hoại, khiến cho trong lòng thực sự trống rỗng.
Lời đồn trên phố quả thực có chút huyền hoặc, tuy rằng Ảnh Tử Thác có thể ra vào hoàng cung vài lần, cũng đủ nói lên sự lợi hại của lão.
Tiểu Bộ thích nghe chuyện cổ càng muốn học theo nguyên mẫu, truy hỏi:
- Bản lĩnh của Thác tiền bối, truyền lại cho Bạch phu nhân?
Chỉ cần đối phương gật đầu, Tiểu Bộ liền tính toán đi tới bái sư.
- Bản lĩnh của phụ thân, đương nhiên có liên quan tới sự khổ luyện của ông, nhưng hơn nữa phần nhiều là do thiên phú. Ông trời sinh chính là có tính kiêu ngạo, không có tư chất, như thế nào cũng không học được bản lĩnh của ông ấy, ta cũng không ngoại lệ. Ông ấy không thể tìm được truyền nhân, một thân bản lĩnh đó đã theo ông ấy đi rồi.
Nói xong, Bạch phu nhân lắc đầu, khẽ thở dài.
Bạch tiên sinh cười ha hả tiếp lời, đưa ra lời giải đáp:
- Năm đó danh tiếng của Thác tiền bối vang vọng thiên hạ, tất cả sai nha Đại Yến đều liệt ông vào trọng phạm của triều đình, nằm mơ cũng muốn đem ông tập nã quy án. Sau này đại nhân nhà ta ra tay, điều vận Thường Đình vệ, lại bố trí trận hình mai phục đấu mất mười mấy năm, Tạ đại nhân vẫn không bắt được Ảnh Tử Thác, nhưng Ảnh Tử Thác cũng bị Tạ đại nhân làm cho hoảng sợ một ngày không yên. Đến cuối cùng, Ảnh Tử Thác lâm trọng bệnh không thể cứu, ai cũng không ngờ, ông dẫn theo con gái, đích thân tới nhà đại nhân nhà ta.
Tạ đại nhân và Thác Ảnh Tử một quan một cướp, người trước phong tước lục sắc nói nhỏ, tuy nhiên Tạ Bàn Tử cũng chỉ có thể bỏ qua một nửa cho ông, hai người đều không ai có thể làm gì được ai. Tuy rằng lập trường bất đồng, nhưng trong lòng mỗi người đều thầm khâm phục đối phương không tồi, cho nên trước khi Ảnh Tử Thác chết, làm một chuyện khiến mọi người hết sức bất ngờ, tự mình quy án, đồng thời đem con gái phó thác cho Tạ Bàn Tử.
Tạ đại nhân thật có chút khí phách, thấy Ảnh Tử Thác mắc bệnh mù lòa, cùng lúc thu nhận con gái đối phương, chẳng những không có bắt ông, ngược lại còn sử dụng quyền hạn, liều mạng chịu trách nhiệm bị Thánh thượng truy hỏi, đánh tan tất cả vụ án của Ảnh Tử Thác dìm xuống đáy, suốt đời y đích thực giữ một thân phận nguy hiểm.
- Không lâu sau khi Ảnh Tử Thác tạ thế, Tạ đại nhân lấy danh nghĩa huynh trưởng tổ chức đại tang, trông nom thật chu đáo con gái của ông, yêu thương nhiều hơn, chăm sóc nhiều hơn, sau đó lại đem con gái của đạo tặc gả cho một tâm phúc trẻ tuổi tâm đầu hợp ý của mình.
Chuyện cũ mấy chục năm, Bạch tiên sinh kể lại bình thản, vừa không có cảnh tàn sát khốc liệt, càng chưa nói kinh động lòng người, nhưng người nghe qua chuyện cũ, đều cảm thấy trong lòng khác thường, Cố Chiêu Quân gật đầu cười nói:
- Giai thoại, Chuyện này, so với Ảnh Tử Thác trộm ở hoàng cung càng muốn chấn động lòng người hơn, trước kia đều coi thường Tạ Bàn Tử, chỉ xem lão là một kẻ có tính cách bỉ ổi, không ngờ còn rất có khí phách.
- Tạ đại nhân nhà ta nếu không có chút nhân từ,.khó có thể làm được những việc như vậy, chưa nói còn có thể khiến đám chó săn họ Tạ chúng ta cam lòng bán mạng.
Bạch tiên sinh thái độ khác thường. Tươi cười trở nên nhẹ nhàng:
- Gia chủ mất, nhưng lão cẩu còn sống, còn phải tiếp tục cắn người.
Rất nhanh liền tan đi, trên mặt Bạch tiên sinh cười rung lên từng lớp mỡ, nói với Tống Dương:
- Lão Thái Sơn qua đời sớm, cũng không lưu lại cái gì, nhưng Ảnh Tử Thác tên tuổi vang vọng, ở trên hắc đạo uy phong vẫn còn. Nếu phu nhân nhà ta có lời chỉ cần không quá phận, đám bạn tốt cũng sẽ cấp cho chút thể diện. Hầu gia nếu có gì không tiện ra mặt, không ngại nói với tiện nội, nàng có lẽ có thể hỗ trợ sắp xếp nhân sự thích hợp. Tuy nhiên…
Bạch tên sinh nói chuyện uyển chuyển, tươi cười như trước:
- Dù sao lão Thái Sơn cũng là nhân vật của mấy chục năm trước, những thủ lĩnh này đều không biết qua những vụ trao đổi này, việc này, ý tứ này, Hầu gia nhất định hiểu được.
Công dụng của Bạch phu nhân, chỉ ở hai chữ " liên lạc ". Những người năm đó chịu ân huệ của Ảnh Tử Thác phần lớn đã qua đời, nếu Thường Xuân Hầu thực sự muốn làm việc này, nàng dựa vào uy danh của phụ thân để lại, vẫn có thể tìm được người thích hợp. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, không ai vì nàng bán mạng không công, điều kiện vẫn là cần Tống Dương đích thân đi đàm phán.
Bạch tiên sinh còn e Tống Dương xem nhẹ công dụng của vợ mình, không sợ chê nhiều lời lại tiếp tục nói:
- Bàn Tử nhiều lời, đơn cử một ví dụ, Hầu gia mở ra " nam uy, quý tiệm, tương lai kinh doanh thịnh vượng, càng làm càng lớn, ngay cả Đàm Quy Đức cũng muốn cùng ngài làm kinh doanh, việc kinh doanh này đàm phán tốt, nhưng hàng hóa the nào mơi có thể đưa tới trong tay Đàm lão sư? Con đường này, tiện nội có thể sắp xếp được, chỉ có điều phí chuyên chở vẫn là giá thực rõ ràng, đó là ví dụ, là ví dụ, có thể đúng hoặc sai, có kinh doanh hay không, Hầu gia cũng không cần tích cực, ta chính là mượn việc để nói rõ ý tứ này.
Tống Dương gật đầu, hiểu được rõ ràng, cũng cười.
Bạch Bàn Tử đưa Tạ Tư Trạc tới đây, là vì " kết minh ", cho phu nhân ở lại chăm sóc tiểu thư, còn để lại cho Thường Xuân Hầu rất nhiều con đường mắt thường không nhìn ra được.
Nói một cách chính xác, Quận chúa lo liệu thu xếp cho Tạ Tư Trạc một chỗ ở, hiện tại phủ Hầu chưa hoàn công, mọi việc chỉ có thể giản lược hết sức, chó săn họ Tạ đối với việc này đương nhiên sẽ không để ý, một hồi sắp xếp bận rộn. mang bọn họ đi theo Tống Dương đi dạo xung quanh, khi đi đến doanh trại của người Hồi Hột, đúng vào thời điểm A Lý Hán đang luyện binh.
Bạch Bàn Tử nhất thời hứng khỏi, nói với Tống Dương:
- Hầu gia thần công cái thế, đương nhiên không nói, nhưng nếu bàn về đánh người, Bàn Tử có một bí quyết nhỏ nhỏ, không biết ngài … Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Tống Dương cười nói:
- Có thể cùng Bạch tiên sinh học được nửa chiêu thức, ta cầu còn không được, ngươi chớ khách khí, cứ truyền xuống đi.
Nói xong, hai chân bày ra tư thế sẵn sàng, không ngờ Bạch Bàn Tử liều mạng lắc đầu:
- Ta đây ỷ vào sức mạnh bắt nạt yếu, ức hiếp tiểu nhân, đối với ngươi không có tác dụng, nên đổi người khác tới.
Người Hồi Hột sinh ra tính vốn hiếu chiến, nghe được những lời của Bạch Bàn tử, A Lý Hán quay đầu vọng lại:
- Ta tới.
Khi Nhất phẩm lôi Bạch tiên sinh cũng đứng xen lẫn trong đám người xem cuộc chiến, giờ phút này cảm thấy " Bàn lão thái thái " nhìn có chút quen mắt, cẩn thận bình tĩnh một lát liền nhận ra đối phương, lúc này hoảng sợ:
- Ngươi càng không được, Hầu gia cũng không phải là đối thủ của ngươi, ta và ngươi động thủ, ngươi còn không xé xác ta, đổi lại thủ hạ của ngươi đến cònđược.
A Lý Hán gọi một tên lính khỏe mạnh dưới trướng, bởi là thử luyện phá bỏ chiêu thức, tất cả mọi người thật sự thoải mái, Bạch tiên sinh lại làm như thật, thế nào cũng phải bày ra một " vị trí ". Không thể để binh lính Hồi Hột và Bạch tiên sinh đứng đối diện, A Lý Hán thì đứng phía sau Bạch Bàn Tử, ba người cùng đứng trên một đường thẳng.
Tất cả mọi người sau khi đứng tốt rồi, Bạch tiên sinh làm động tác " Xin chỉ giáo " rồi thủ thế, đối phương cười hì hì cũng không thèm để ý, hiển nhiên không để người Hán mập mạp này vào mắt, coi lão thấp hơn mình nửa cái đầu.
Tống Dương đã từng thấy Bạch tiên sinh xoay cổ, bản lĩnh hoạt động cơ bắp, trong lòng đoán chừng đứa trẻ Hồi Hột muốn ăn thật, quả nhiên, đợi chiến sĩ Hồi Hột mới gật đầu một cái, Bạch tiên sinh quát lớn nhún mình lên, hai người đổi lại tức khắp tách ra khiến người ta vừa cười vừa kinh hãi, võ sĩ Hồi Hột lại rầm một tiếng, quỳ gối trên mặt đất.
Ngay đối diện với địch, đứa trẻ Hồi Hột bị đánh quỳ gối, người Yến có chút bất ngờ, mà Bạch tiên sinh cũng không đợi đối phương quỳ xuống liền lắc mình nhẹ nhàng, phía sau lão là A Lý Hán, lúc này chủ quan giống như chiến sĩ Hồi đang quỳ trên mặt đất, tất cả mọi người đều không để lại mặt mũi.
Chiến sĩ Hồi Hột sau khi quỳ gối thân thể cứng ngắc, ngồi không ngã càng không thể đứng lên được, Bạch tiên sinh cười ha hả nói:
- Được khoảng một canh giờ, huyết mạch thông sẽ không hề gì, cũng sẽ không bị thương.
Còn có những chiến sĩ Hồi Hột không phục, lại liên tiếp đi lên ba người, kết quả cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị Bạch tiên sinh đánh cho quỳ xuống, Tống Dương đứng một bên thấy rõ, động tác của Bạch tiên sinh cực kỳ mau lẹ nhưng nói trắng ra, bản lĩnh không ngoài cách đánh gọn gàng vào phân cân thác cốt lại thêm công phu thủ đoạn đả lục.
Một cước đá vào đầu gối trong sườn, đồng thời tay đánh bả vai, dưới sườn cuối cùng lại muốn dùng chân đánh vào háng, liên tục đánh năm sáu lần, động tác liền mạch lưu loát.
Chính như Bạch tiên sinh tự nói, đây là bản lĩnh ức hiếp người, thế nào cũng phải hai bên tu vi kém hơn nhiều mới tốt, không tính là thực dụng nhưng cũng coi như thú vị, hoặc là đủ động thủ ức hiếp người, đánh lại đả thương thậm chí chết người đều không thể tính đến cái gì, nhưng đánh cho đối thủ quỳ gối Tống Dương thật đúng là thích những chiêu thức như vậy.
Bạch tiên sinh thực đứng ở hiện trường liền dạy, Tống Dương học cẩn thận, Cố Chiêu Quân ở một bên cười nói;
- Hai người các ngươi đích thực cũng không biết xấu hổ đi.
Đá gối, điểm háng đều dễ làm, chỉ cần nắm giữ quá trình và dùng sức khổ luyện, vận dụng thuần thục là được, Nhưng bản lĩnh học đánh và nội công long tước Tống Dương đang tập hoàn toàn bất đồng, tuy nhiên hắn tinh thông châm thạch, bản lĩnh vận châm nếu vận công thích hợp, hiệu quả cũng giống nhau.
Giả sử theo lời Tống Dương lấy thời gian luyện tập thuần thục muốn được như Bạch tiên sinh lúc thường ngày, đem người đánh quỳ gối không phải việc khó, ngay cả khi đánh tay kép ngân châm tư thế này khiến hắn trực tiếp nghĩ tới Đông Phương Bất Bại, kế đó cười không ra tiếng Tát Mặc Nhĩ Hãn của Hồi Hột là " Nhật Xuất Đông Dương " hắn đây là Thường Xuân Hầu của Nam Lý cầm châm ra trận, quả nhiên là ông trời chủ định cho kết nghĩa huynh đệ.
Tới giờ cơm chiều, đối với đám Phật đồ gây rối thẩm vấn còn chưa có kết quả, không thể không nói, mặc dù mấy lão tăng trong lòng cũng có lòng tham, có sân, nhưng bọn họ dù sao cũng thiện tu hơn mười năm, đối với thống khổ ngoài thân rất xem nhẹ, đối với tâm tình giữ rất bình ổn, muốn từ miệng bọn họ moi được tin tức, so với phạm nhân bình thường khó khăn hơn rất nhiều.
Tống Dương không sốt ruột, một ngày tra không ra thì hỏi tiếp hai ngày, hai ngày không ra thì ba ngày, người còn trong tay mình, có thời gian tìm cách cho họ mở miệng, chỉ là sớm hay muộn thôi.
Bạch tiên sinh còn có chuyện ở Đại Yến, ăn cơm chiều xong liền từ biệt mọi người, chuẩn bị suốt đêm khởi hành trở lại Yến quốc, hơn nữa lại ngăn cản, không cho bất cứ kẻ nào ra tiễn, tuy nhiên lão không thể ngăn Tống Dương.
Đêm trong lành, người sóng vai mà đi, trong miệng tán ngẫu vài câu, thoáng đã tới ven phong ấp, Tống Dương cuối cùng làm rõ chủ đề chính:
- Bạch tiên sinh, các ngươi có điều gì giấu ta.
Bạch tiên sinh ngẩng đầu sửng sốt, lập tức cười ha hả:
- Hầu gia tâm cơ như biển, quả nhiên việc gì cũng không qua được mắt ngài, là, khi bắt đầu ta còn cân nhắc, nếu tình đầu ý hợp, liền đem tiểu thư gả cho ngài, quả thực là có chỗ nương tựa tốt, nhưng nhìn thấy Công chúa, Quận chúa, Bàn Tử liền hiểu rõ, việc hôn nhân trước đó vốn không nên nói tới nữa…
Lão đi vào đề tài chính " việc hứa hôn của hai trẻ ". Đi tới, Tống Dương chặn lão lại:
- Ta hỏi là sự tình Yến quốc.
Bạch tiên sinh trừng mắt nhìn hắn:
- Ngài nói thế là thế nào?
- Sau khi nhất phẩm lôi, Cảnh Thái chuyên tâm cùng Quốc sư phối hợp diễ kịch, không tìm Nam lý phiền hà, đối với ta cũng chẳng quan tâm, Quốc sư hoàn toàn buông tha ý định tìm kiếm độc nguyên, bằng không tranh giành quyền lợi trấn nhỏ; Đàm Quy Đức chạy trốn hơn hai năm thu nạp bộ hạ cũ, ta nghe nói, năm thứ nhất còn náo loạn mấy trận, nhưng từ năm trước trở lại đột nhiên hành quân lặng lẽ, lại không có chút động tĩnh gì. Cố Chiêu Quân hận Cảnh Thái tận xương tủy, gần đây lại không đề cập tới tính toán báo thù, chạy tới nói hoang dã bắt đầu xây giấc mộng thời thuở nhỏ; Bởi vì quan hệ với A Y Quả, ta và Lý Minh Ky từ đầu tới cuối có liên hệ, nhưng mỗi lần liên lạc, không ngoài mấy câu " Hết thảy mạnh khỏe, công tử chớ lo lắng ". Tống Dương lắc đầu:
- Ta cũng không biết nên nói thế nào, nhìn qua hết thảy đều bình thường, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thấy tất cả đều không thích hợp.
Bạch Bàn Tử cười ha hả:
- Hầu gia sẽ không thể làm, chúng là đây là phản tặc cũng không muốn làm.
- Tính toàn thu hồi lòng dân?
- Đó lại không thể, Cảnh Thái là tính tình thế nào, mọi người trong lòng đều biết, chỉ với thân phận của các người, đều bị y đuổi cùng giết tận, ngoại trừ phản y không còn con đường thứ hai.
Tống Dương cười, quay lại chủ đề vừa nói:
- Lại như Bạch tiên sinh ngươi, ngươi cũng không xem nhẹ, đem mọi người bên mình đưa tới nơi này của ta, lại ngay cả một ngày cũng không đợi, vội vã trở về, Cố Chiêu Quân không ngờ ngay cả hỏi cũng không hỏi nhiều.
Nói tới đây, Tống Dương ghìm dây cương, không dừng ở phía trước, lẳng lặng nhìn đối phương.
Bạch tiên sinh lặng im một hồi, cuối cùng lắc đầu, không hề cười, không cùng Hầu gia xưng hô cô gia lung tung, nhưng không trả lời trực tiếp vào vấn đề, mà chuyển đề tài khác:
- Tống Dương, ngươi cũng biết, ngươi cùng chúng ta khác nhau ở chỗ nào?
Tuy rằng hỏi, nhưng không cần Tống Dương trả lời, lão liền trực tiếp đưa ra đáp án:
- Ngươi so với chúng ta cũng điên, không chỉ ta, Cố Chiêu Quân, Lý Hồng Y đều có cảm giác như vậy ngoại trừ mấy người ở bên cạnh, cái gì ngươi cũng không để mắt tới.
Bạch tiên sinh lần này nói chuyện rất chậm, vừa nghĩ, vừa nói:
- Nói đến tính của ngươi, lại khiến ta nghĩ tới một người, Tô Hàng. Ta và nàng tiếp xúc không nhiều, chỉ có điều ở trên biển chung sống vài tháng, tuy nhiên Bạch Bàn Tử có thể phát hiện được. Vị Tô trang chủ này rất coi trọng ngươi, mặt khác ai cũng khinh thường, từ thần Phật đến Hoàng đế, trong miệng nàng khi nhắc tới, đều lộ ra vẻ khinh miệt. Điểm này ngươi và nàng rất giống nhau.
Trong mắt Tô Hàng, thế giới này không phải của ta, thần của thế giới này, thậm chí bầu trời nhật nguyệt này, ngôi sao hay biển lớn, hết thảy những thứ hiện ra trước mắt ở bên người, lại có quan hệ gì với ta?