Hồng Ba phủ, tiểu viện của Thừa Hợp quận chúa.
Nhâm Sơ Dung mân mê mấy chén trà thơm, bàn tay trắng nõn uốn lượn mềm mại, nước ấm rót vào chén trúc vang lên những tiếng nhẹ nhàng êm tai.
Rất nhanh, trà đã pha xong, rót ra hai chén nước xanh ngắt, đặt một chén trước mặt Tống Dương, tay phải khẽ đưa ra ra hiệu bảo hắn uống, cành mai lay động theo ống tay áo đung đưa.
Nam Lý bốn mùa chẳng phân biệt, lúc nào khí hậu cũng nóng bức, nên Nam Lý rất nhiều sản vật hương liệu, hương phấn quý, Nhâm Sơ Dung dùng chính là thứ thượng phẩm, hương phấn tản ra theo ống tay áo đong đưa, tuy không nồng, nhưng lai lơ đãng chút hương thơm, theo gió nhè nhẹ Tống Dương ngửi thấy một mùi hương thơm ngát….
Thấy Tống Dương đã uống chén trà do chính mình pha một hơi cạn sạch, nét mặt Nhâm Sơ Dung thoáng nhàn nhạt ý cười, thong thả lên tiếng:
- Tống Dương, không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.
Từ Tình thành đến Nam Lý, những chuyện xảy ra cả hành trình đều do một tay Cố Chiêu Quân an bài, ven đường trạm trạm đều có người tiếp ứng, thay ngựa đổi xe không đổi khách, ngày đêm kiêm trình so với lúc trước làm kỳ sĩ sử tiết đi Tình thành còn vất vả hơn, nhưng cũng nhanh hơn, mười ba ngày đã về đến Nam Lý.
Quá quan rồi Tống Dương cũng không về ngay Yến Tử Bình, mà thẳng hướng Phượng Hoàng thành, hắn muốn tìm Nhâm Sơ Dung hỗ trợ.
Khi tới Hồng Ba phủ, Trấn Tây Vương không có ở đây, hắn lại đi Tây quan, Nhâm Tiểu Bộ cũng không ở nhà, hôm nay Hỗn Nghi Giám có buổi tế điện trọng đại, Nhâm Tiểu Bộ vội vàng bận rộn ở Triều Thiên, đã hai ngày không về nhà.
Liếc thấy Tống Dương xuất hiện, Nhâm Sơ Dung rất kinh ngạc, hai mắt cong cong như nửa vầng trăng, bộ dáng vui vẻ, đưa hắn tới tiểu viện của mình uống trà. Nhưng sau khi nghe Tống Dương nói về mục đích chuyến đi này của hắn, ý cười trong mắt nàng liền tán đi.
Tống Dương buông chén trà đã cạn xuống, Nhâm Sơ Dung lại rót đầy cho hắn, tiếp tục nói:
- Chỉ một chuyện, ta đã giúp ngươi.
Tiếng nàng to hơn:
– Giúp không công, không một chút ưu đãi, chưa cần đến một chút ưu đãi, ta nghĩ ngươi sẽ trả ơn kìa.
Chuyện nàng nói không phải giải độc Loạn hoa mà là đoạt được thi thể Vưu Thái y.
Khi ở Hồng Thành, Tống Dương từng chỉ điểm cho Hồ đại nhan cách vận chuyển thi hài trong rừng có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, mà ba trăm Sơn Khê Tú của hắn thiện chiến trong rừng có thể đoạt lại được, nhưng còn một vấn đề quan trọng để đoạt lại được thi thể người thân: đường đi. Con đường Nam Lý vận chuyển độc thi cực kỳ cơ mật, dựa vào Nhâm Tiểu Bộ căn bản không thể tìm được, cuối cùng vẫn là Nhâm Sơ Dung huy động cơ sở ngầm quan trọng mới tìm ra, mới có thể khiến cho Sơn Khê Tú một kích thành công.
Tống Dương gật đầu:
- Chuyện đó ta thực sự mang ơn…
Không đợi hắn nói xong, Nhâm Sơ Dung mỉm cười:
- Mang ơn? Cho nên mới được một tấc lại muốn lấn một thước, lại bảo ta giúp ngươi không công? Ít nhất ngươi cũng phải nói với ta giúp ngươi thì sẽ được cái gì chứ?
Nói xong, Nhâm Sơ Dung ngẫm nghĩ một lát, bổ sung thêm:
- Miễn bàn đến đại nghĩa quốc gia, trước kia đã nói qua, Sơ Dung chỉ là một nữ nhân nho nhỏ không muốn nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự hay người khác sống chết ra sao, ta chỉ quan tâm đến sự thịnh vượng của Hồng Ba Phủ, người trong nhà khỏe mạnh an khang. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta sẽ tình nguyện giúp ngươi.
Chuyện Tống Dương nhờ nàng giúp đỡ có liên qua đến việc đối phó với Yến Quốc sư, tuy không cần Hồng Ba Vệ liều mạng,, nhưng chuyện này cũng không có chút lợi nào với Hồng Ba Phủ. Về phần đạo lý quốc gia, cường thù, tế điện thiên anh tinh linh mấy vạn chiến sẽ ở Chiết Kiều Quan cũng bị một câu của Nhâm Sơ Dung đạp đổ.
Tống Dương hơi do dự, cầm chén trà nhất thời không nói được gì.
Sắc mặt Nhâm Sơ Dung lãnh đạm, tuy nhiên nàng tuyệt không lo lắng, cũng lại không có nửa phần tức giận, ngược lại, nàng còn hơi cao hứng, nhìn tiểu tử trước mắt này, tiểu tử thông minh này bị mình làm khó cho nghiến răng ken két, nâng ly trà uống một ngụm, trà thật thơm thật ngọt.
Một lát sau, Tống Dương đặt chén trà của mình xuống, lại ngẩng đầu, sắc mặt sáng ngời, còn nhìn thẳng vào Nhâm Sơ Dung:
- Chỉ bằng tình nghĩa bằng hữu hết sức chân thành thôi. Bằng hữu của Tống Dương không nhiều lắm, ngươi tính là một, chuyện của bằng hữu, tình nguyện làm…
Phụt một cái, nhịn không nổi, nàng phụt cả nước trà ra, may mà kịp che bằng ống tay áó, nếu không sẽ rất ngượng ngùng. Trước mặt Tống Dương, nàng không ngại thất thố, lau chút nước còn vương bên miệng, cười ha ha:
- Tống Dương, ngươi chơi xấu!
Tống Dương cũng cười:
- Thật không biết nói làm sao. Nói thẳng đi, làm sao mới có thể nhờ được ngươi ra tay.
Nhâm Sơ Dung lại sửa lại dung nhan lần nữa, cười dài:
- Ta không nghĩ mình nợ ngươi cái gì. Tình nghĩa không thể nói, chỉ có thể nói chuyện kinh doanh. Đáp ứng ta ba chuyện, ta sẽ giúp ngươi lần này.
Chuyện thứ nhất, giải thích làm thế nào ngươi giúp được Tiểu Phất thoát nạn, tránh được hòa thân?
Từ khi gặp nhau ở thành Thanh Dương, rất nhiều chuyện Tống Dương làm Nhâm Sơ Dung đều biết, sớm đã tin hắn là thật tâm, cũng là người thực sự có khả năng giúp muội muội trốn được hòa thân, câu hỏi này không quan hệ tới lòng tin, mà hoàn toàn chỉ là…tò mò.
Lòng của nữ nhân mà, Nhâm Sơ Dung dù là quận chúa cũng không ngoại lệ, từ trong tim nàng cũng muốn biết việc này. Tống Dương không do dự, kể hết từ đầu tới cuối về "Tân lương" cho nàng, Nhâm Sơ Dung lập tức nói:
- Ta muốn tìm người thí nghiệm thuốc, còn nữa, chuyện thí nghiệm thuốc không nằm trong số ba chuyện kia.
"Tân lương" thì lúc nào cũng mang theo bên mình, Tống Dương giao ra một phần cho quận chúa, dặn dò cách dùng.
- Chỉ có ta mới có thể giải, muốn thử thì nhanh lên.
Nhâm Sơ Dung thu lấy, tiếp tục hỏi:
- Chuyện thứ hai, giết một kẻ cho ta, Trát Tây Bình Thố. Người này đã giết nhiều võ sĩ Hồng Ba Phủ của ta, còn từng làm phụ vương ta bị thương, không thể báo thù cho phụ vương, ta làm con gái người cũng uổng.
- Giết như thế nào?
- Trát Tây Binh Thố là một võ sĩ nổi danh của Thổ Phiên, ta được biết, lần này trong số cao thủ phó lôi Thổ Phiên có y.
Báo thù cho cha vợ, việc này cũng không tính là gánh nặng, Tống Dương gật đầu đáp ứng:
- Quay về Tình thành, ta sẽ nghĩ biện pháp, bất kể thế nào cũng sẽ mang đầu y về.
Nhâm Sơ Dung xua tay:
- Giết chết là được, đầu người ta không cần. Chuyện thứ ba…. Ngươi thiếu ta một.
Tống Dương khó hiểu:
- Nợ một?
Nhâm Sơ Dung cười cười, hỏi lại khá bất ngờ:
- Mối quan hệ giữa ngươi và Sơn Khê Tú trong rừng không phải nhỏ. Tiểu yêu quái không phải chỉ đơn giản như vậy phải không? Trước kia đã xem thường ngươi rồi.
Chỉ cần đỡ đẻ cho một tiểu yêu quái có thể trở thành người đứng đầu Sơn Khê Tú, còn có thể sai bọn họ xuất động, không lâu trước đây khi bọn họ cướp thi thể Vưu Ly Nhâm Sơ Dung đã hiểu có một đội mọi rợ tinh nhuệ nghe theo mệnh lệnh của Tống Dương.
Nhâm Sơ Dong chỉ nói đến thế, quay lại vấn đề chính:
- Hiện còn chưa dùng đến, sau này khi nào cần ta muốn nhờ ngươi xuất binh tương trợ, giúp Hồng Ba Phủ. Ta nghĩ chuyện thứ ba tốt nhất vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện, nhưng nếu thực sự có một ngày như thế, ta mong ngươi sẽ toàn lực ứng phó.
Khi nào Hồng Ba Phủ thực sự phải nhờ đến Tống Dương bên ngoài giúp đỡ, không nghi ngờ chỉ là khi gặp tai ương ngập đầu.
Không chút do dự Tống Dương gật đầu đáp ứng, mỉm cười:
- Chuyện này thực ra không cần ngươi mở miệng, có Nhâm Tiểu Phất nhất định ta sẽ hỗ trợ.
Không ngờ Nhâm Sơ Dung lập tức lắc đầu:
- Không giống. Nó nhờ ngươi ra tay là cầu ngươi, sẽ nợ ngươi. Ta hiện giờ là ra giá, ngươi tình nguyện giao dịch. Sau này hai người ở chung lâu dài nếu nó có chuyện cầu ngươi quan trọng như thế ngươi sẽ xem thường nó.
Tống Dương liếc nàng một cái, mỉm cười: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Chuyện gì cũng phân rõ ràng như thế có mệt không?
Sơ Dung thở dài:
- Nhưng trong lòng đã quyết.
Sau khi giao dịch, Tống Dương cáo từ, hắn sẽ ở lại Phượng Hoàng tạm một hai ngày chờ Nhâm Sơ Dung chuẩn bị, trước khi đi hắn để lại địa chỉ nhà trọ để liên lạc.
Đợi hắn đi rồi, nàng gọi tâm phúc đưa địa chỉ của Tống Dương cho gã, cười:
- Đi tới Hỗn Nghi Giám gặp Tiểu Phất, nói với nó ta có một chuyện đại sự cần phải tìm nó, không thể nói ở nhà, bảo nó tới dịa chỉ này tìm ta.
Nhà trọ Đồng Thăng là một nơi khá tốt, ngay cạnh trung tâm Phượng Hoàng thành, đi không xa về hướng đông chính là thành nội phồn hoa, bên ngoài mấy con phố phía tây là nơi quan lớn quan to Nam Lý tập trung ở, trong nhà trọ cũng rất yên tĩnh, bốn phía đều thoáng, Tống Dương muốn giữ liên lạc với Hồng Ba Phủ sẽ ở lại nơi này.
Ba tầng lầu, đây là nơi cao nhất trên dãy phố này, Tống Dương thuê một gian đại phòng trên tầng thượng, ngoài cửa cũng ít người qua lại, coi như thanh tĩnh. Tới bữa cơm chiều hắn lười xuống lầu, bảo tiểu nhị mang đồ ăn vào trong phòng, nếm qua mấy miếng, bỗng nhiên khựng lại nhíu mày, đồng thời cầm lấy Hồng Tụ… Trên nóc nhà có người.
Bước chân rất nhẹ, nếu không phải ngũ cảm của hắn tinh tường có lẽ không thể phát hiện ra. Tiếng bước chân chần chừ một lát, tiếng động không còn, không phải là người trên nóc nhà đã đi mà là y đang đứng tại đó, ẩn nấp.
Lần này quay về Tống Dương mưu đồ chuyện không nhỏ, hành tung thật cẩn thận và cơ mật, lúc này trên nóc nhà có người, lòng cũng trở nên cảnh giác, tĩnh hạ tâm thần điều vận ngũ cảm cẩn thận quan sát một lúc, xác định không còn động tĩnh gì nữa, đối phương chỉ có một người, ít nhất hiện giờ không có đồng bọn tới tiếp ứng. Tống Dương hừ một tiếng, giả bộ thưởng thức phong cảnh đi tới trước cửa sổ, rồi đột nhiên vận chuyển nội kình nhảy vọt lên, bỗng nhiên trên đường xao động, một đội quan binh đi tới, lớn tiếng hô quát cái gì đó, ngay sau đó, quan sai, hình bộ, thậm chí cấm quân dũng mãnh xuất hiện, không biết đã xảy ra đại án gì, đám quan sai mặt mày nghiêm túc, giữ lấy những người đi qua đường kiểm tra.
Vừa thấy tình hình phía dưới, Tống Dương lại càng thêm kiên định, kẻ trên nóc nhà hẳn không phải tới vì hắn, mà là một tội phạm bỏ trốn đang bị lùng bắt.
Rất nhanh, trên mặt đường lại có biến hóa, một đoàn xe ngựa Hình Bộ tới, trên đó chất đầy những cái thang dài, đám quan sai bắt đầu trèo thang lên, tuy lúc này còn chưa tìm đến đây, nhưng kẻ bỏ trốn trên nóc nhà kia cũng sẽ không trốn được lâu lắm.
Chuyện chẳng liên quan tới mình, Tống Dương cũng không quản, cười ha hả quay về bàn muốn tiếp tục ăn cơm, nhưng vừa cầm đũa, hắn đột nhiên cảm thấy ngoài cửa sổ có những tiếng xé gió, một người vút vào trong phòng qua cửa sổ, tên tội phạm leo lên được chỗ cao nhất, đã sớm nhận ra tình hình hiện tại, hiểu được không thể trốn được trên nóc nhà, đành lẻn vào trong phòng.
Kẻ bỏ trốn là một người Hán, trên người lem đầy vết máu, diện mạo không có gì đặc biệt nhưng dáng người khôi vĩ cao lớn, cường tráng dị thường, vẽ thêm vài vết mực trên người gã thì có thể giả mạo Sơn Khê Tú được.
Gã đã vào nhà, Tống Dương thầm kêu hỏng, cũng lười nhìn gã, chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Vào bằng cách nào thì hãy ra bằng cách ấy. Đừng ép ta động thủ.
Còn chưa dứt lời, hắn im bặt, mặt mày cổ quái ngẩng đầu nhìn gã.
Đối phương vừa thấy bộ dạng Tống Dương, rõ ràng cũng rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt như hung thần ác sát, giọng nói đè xuống cực thấp, gần như chỉ là một chuỗi khàn khàn:
- Không được kêu, tránh sang một bên!
Dứt lời, gã cũng không tiếp tục dây dưa, chạy ra hướng cửa phòng.
Không ngờ Tống Dương bỗng nhiên ngăn lại, cười:
- Vương gia, thật trùng hợp.
Người đàn ông vạm vỡ a một tiếng, không cố biến âm nữa:
- Sao ngươi nhận ra ta?
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nhướn mày, loạng choạng, ngã xuống đất rầm một tiếng.