Một đường đi tới, mất bảy tám tháng, nhưng, khó khăn đi tới được bên rìa Hồng hoang, khi sắp quay về được nhân gian, Hổ Phách không đồng ý đi tiếp, gọi Tống Dương gọi đến bên người, tươi cười thân thiết:
- Các ngươi đi tiếp, ta sẽ ở lại.
Tống Dương chấn động, cũng không chờ hắn nói chuyện, Hổ Phách liền nói tiếp:
- Đi mấy tháng, bỗng nhiên cảm thấy... Nơi này cảnh sắc có chút hương vị khác lạ, nghĩ muốn ở đây lâu lâu đi dạo xem sao, yên tâm, ta không phải vĩnh viễn không ra đi, khi nào chơi được chán, tự nhiên sẽ trở về tìm ngươi, Yến Tử Bình, ta nhớ rõ.
Tính tình Hổ Phách so với Tô Hàng càng bướng bỉnh hơn, bà lại là bề trên, chuyện đã quyết hoàn toàn không để cho người khác khuyên can, nói xong, bà lấy từ trong túi ra một tập sách, ý cười càng đậm: nguồn TruyenFull.vn
- Vốn định tự tay giao cho Công chúa con dâu, hiện tại... Tự ngươi chuyển giao đi. Ngươi cũng có thể xem, vợ chồng son cùng nhau luyện là tốt nhất, tính đúng ra cái này cũng là bản lĩnh của tên Vưu Ly khốn khiếp
Song tu bí tịch, bảo bối trong bảo bối
Tu tập song tu và mang thai cũng không có xung đột nhưng mấu chốt là muốn có em bé sẽ không thể dựa theo bí tịch vận công. Hai sự kiện không thể đồng thời tiến hành, chỉ cần sai sẽ bị cắn trả
Hổ phách đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Lúc trước phương thuốc cho ngươi, có nhớ không? Chờ ngươi trở lại Nam Lý, nhất định phải nhớ rõ, án theo phương trảo dược, đúng hạn ăn, không thể có chút lệch lạc.
Tống Dương từng bệnh nặng qua một lần, vừa mới trúng cử kỳ sĩ, khi trở về Yến Tử Bình thăm viếng, tam quan phát ra hàn khí toàn thân cứng ngắc không thể hơi động. Sau khi gặp được Hổ Phách tất cả tâm tư Tống Dương đều dùng trên việc tạo phản, khi lên thuyền xuất phát, mới đem chứng bệnh này thỉnh giáo Hổ Phách.
Thân nhi tử bị bệnh, Hổ Phách vô cùng coi trọng, tuy nhiên sau khi kiểm tra cẩn thận lại liền trầm tĩnh, hắn bị bệnh là do mạnh mẽ vượt tam quan, sau khi tu vi tăng vọt liền bị cắn trả, cũng không tính là nghiêm trọng Hổ Phách viết một phương thuốc chỉ cần án theo phương thuốc dùng dược sẽ không xảy ra sự cố.
Tiếp theo, Hổ Phách lại gọi La Quan, Thi Tiêu Hiểu hai người một mình vào chỗ yên lặng, thấp giọng dặn sau một lúc lâu, không biết phó thác cái gì.
Dặn dò xong xuôi, Hổ Phách không để cho giữ lại, cũng không cho người bên ngoài đi theo, liền một mình xoay người đi đi sâu vào trong hoang man, bước chân thoải mái tươi cười khoái hoạt, Thập vạn man hoang, thế nhân nghe thấy thì biến sắc, là nơi cùng hung cực ác trong mắt Hổ Phách chỉ là một trò chơi
Bốn năm trước, Hồ đại nhân từng phụng chỉ tuần tra nam giới, Tả thừa tướng có đặc điểm đã gặp ai là không quên được, mặc kệ chức vị, thân phận sang hèn, lại khi xa cách đã lâu, lão nhân vừa thấy thấy chiêu bài Bạch Tháp Lâu, lập tức nhớ tới Hoa Nghiêm.
Rất nhanh xác minh thân phận của 'Dã nhân', Bạch lầu canh lại lần nữa đại loạn, Nghiêm tướng quân nhức đầu được gần như muốn nứt ra, bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra Hồ đại nhân sao đột nhiên lại xuất hiện. Cải trang vi hành, điều tra biên quan sao? Cho dù thật sự là như thế, cũng phải từ bên trong mà tới, sao lại từ bên ngoài mà vào? Hơn nữa không khéo, trong doanh địa còn cái vô số món ăn thôn quê...
Hai mươi mấy người 'Dã nhân' vào doanh địa, trước tiên bất chấp nói lời vô nghĩa, lấy nước rửa sạch thâm thể mặt mũi lúc này mới trở lại lều lớn, sau khi ngồi xuống còn chưa kịp nói chuyện, bỗng nhiên tiếng bước chân vang, một đứa trẻ 8 tuổi lao vọt vào trong phòng giơ lên một cái đao gỗ miệng hô to:
- Dã nhân ở nơi nào?
Hoa tướng quân hận không thể đánh chính mình một quyền, xông vào là đứa con bảo bối của ông ta. Kỳ thật ngày thường đứa bé và mẫu thân đều ở tại nơi cách binh doanh một dặm ngoại địa phương, Hoa Nghiêm lá gan lớn, đem lão bà và đứa nhỏ đến biên quan, nhưng chung quy không dám cho bọn họ ở tại trong doanh.
Nhưng hôm nay vừa mới săn thú trở về, có chuyện tốt cấp dưới cố ý đi đem hai mẹ con họ đến trong doanh, vừa rồi quý nhân nhập quan, Bạch lầu canh loạn thành một đoàn, ai cũng không chú ý nhóc con.
Không đợi Hoa tướng quân nói chuyện, Hồ đại nhân liền đem đứa trẻ kéo đến, tươi cười từ ái:
- Nếu thực sự dã nhân, ngươi làm sao bây giờ?
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng là sau khi con nhà lính, trả lời vang dội:
- Cầm đao nâng tiễn, tới một giết một.
Hồ đại nhân cười gật gật đầu, chuyển mắt nhìn phía Hoa tướng quân:
- Biên quan trọng địa, giới vệ trong quân doanh, như thế nào lại có đứa trẻ?
Hoa tướng quân nuốt nước miếng một cái:
- Hắn, hắn là đứa con của doanh kỹ.
Còn chưa dứt lời, rèm cửa lại là nhoáng lên một cái, một phụ nhân có vài phần tư sắc hoang mang rối loạn te tái mà chạy vào... Hoa tướng quân thực sự muốn chết, lần này vào là tức phụ của mình. Hoa thị biết sự tình nghiêm trọng, nói không cẩn trọng quý nhân cười lạnh một tiếng, chồng con đều đã bị chém đầu, mà người mẹ không thể mặc kệ đứa con, chạy theo vào, chuẩn bị một nhà chết chung.
Hồ đại nhân chỉ chỉ Hoa thị lại hỏi Hoa tướng quân:
- Nàng là ai?
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Hoa tướng quân, dù sao cũng là một nam nhân, có thể nói đứa con là con trai của doanh kỹ nhưng bất kể như thế nào cũng không chịu nói vợ mình là doanh kỹ, tình thế cấp bách hồ ngôn loạn ngữ trả lời:
- Nàng là tú bà.
Chưa từng nghe nói qua doanh kỹ còn phối tú bà, Hồ đại nhân đầu tiên là ngạc nhiên, chợt cười ha ha, đem đứa nhỏ đưa đến trước mặt Hoa thị, phất tay cười nói:
- Chạy nhanh đi xuống đi!
Tiếp theo đối với Hoa tướng quân chỉ bảo nói:
- Trạm kế đưa tin tiếp chuẩn bị tiếp ứng, chuẩn bị xe ngựa, sau khi ăn xong trực tiếp lên đường, chúng ta sẽ hồi kinh
Không lâu sau, khi nhóm người Tống Dương đạp trên xe ngựa sắp chia tay, Hồ đại nhân dường như nói chuyện phiếm cười nói với Hoa tướng quân đang có chút lo sợ:
- Con của ngươi giống cha hơn mẹ.
Rầm một tiếng, Hoa tướng quân trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nét tươi cười của Hồ đại nhân tiêu tan không thấy, thanh âm lạnh như băng:
- Quân lệnh như núi, thân là tướng lãnh đi đầu lại làm trái, thực sự nghĩ rằng triều đình dễ bị lừa như vậy sao? Tự mình đi Binh bộ lĩnh tội đi.
Lập tức, Hồ đại nhân giọng điệu lại thoáng dịu đi chút:
- " Cầm đao nâng tiễn, tới một giết một..." Chính những lời này của đứa nhỏ nhà ngươi cứu tính mệnh các ngươi, ta sẽ chiếu cố một câu, lưu lại tính mệnh các ngươi, lập công chuộc tội, ngóng trông Hoa tướng quân sẽ không phụ bản quan.
Nói xong, Tả thừa tướng ra lệnh một tiếng, đoàn xe suốt đêm khởi hành, chạy tới Phượng Hoàng thành, từ đầu đến cuối, lão cũng chưa liếc mắt một cái nhìn lại Hoa Nghiêm
Đi được nửa hành trình, Bạch tiên sinh và Cố Chiêu Quân liền rời khỏi đội ngũ, hai người đều là thủ lĩnh một phương, một năm không trở về, thủ hạ không chừng giấu diếm nhiều ít sự tình, phải nhanh một chút liên lạc cấp dưới để nắm được tình tình. La Quan cũng theo bọn họ cùng nhau cáo từ mà đi, tuy nhiên lão vẫn chưa rời xa, chỉ có điều từ ánh sáng chuyển vào bóng tối, vẫn đi theo đám người Tống Dương. La Quan tạo phản trong nhất phẩm lôi, thân phận của lão rất mẫn cảm, nếu chẳng may có ngày Cảnh Thái bức Phong Long giao người, tất cả mọi người đều khó xử, vẫn là để cho lão nửa đường 'Trốn thoát' là tốt hơn.
Sau hai mươi ngày từ Bạch lầu canh xuất phát, có thể nhìn thấy Phượng Hoàng thành ở xa xa, khiến tất cả mọi người trong đoàn thật sự hưng phấn, trên đường Hồ đại nhân sớm tìm hiểu rõ ràng, Đại Yến vẫn chưa chỉ huy Nam hạ, thậm chí ngay một quốc thư chất vấn đều không có, thật giống như sự tình nhất phẩm lôi dường như chưa bao giờ phát sinh. Nhưng thật ra Nam Lý cũng đã vài lần tăng binh tới Chiết Kiều Quan, Hồng Thành, khẩn trương tới mức không thể khẩn trương hơn.
Nếu Đại Yến không có làm khó dễ, triều đình Nam Lý cũng chỉ phái sứ đoàn, ghi công kỳ sĩ, các kỳ sĩ lập công quay về, tự nhiên vui vẻ khoái hoạt
Lúc này, phía trước cửa thành bỗng nhiên lao ra hơn mười kỵ binh, xích giáp hồng anh rực rỡ bắt mắt, trang phục độc đáo của thế gia Nam Lý không cần xem cờ hiệu cũng biết, bọn họ là Hồng Ba gia tướng.
Một đám Hồng Ba vệ, vây quanh một nữ tử trẻ tuồi, nghiêm trang đón nhận sứ đoàn, nữ tử trẻ tuổi xuống ngựa, thi lễ với Tả thừa tướng:
- Sơ Dung bái kiến Hồ thúc thúc, Hồ thúc thúc chương diệu oai danh của quốc gia, vất vả suốt hành trình, trên dưới Hồng Ba phủ đều kính ngưỡng, gia phụ cố ý từ Tây quan truyền thư trở về, lệnh Sơ Dung nhất định phải nghênh đón tại cửa thành, thay mặt tới kính hậu.
Tả thừa tướng đi xa trở về, trong kinh quyền quý nghênh đón đi ra cũng không phải là chuyện bẩt ngờ, bắt đầu từ buổi sáng ngày hôm qua, sứ đoàn đã liên tục được từng nhóm lại từng nhóm kinh quan tới ân cần thăm hỏi, Nhâm Sơ Dung đại biểu Hồng Ba phủ tới cũng coi như bình thường, tuy nhiên xem Hồng Ba vệ bên người nàng mỗi người đều là cao lớn vạm vỡ trai tráng, ánh mắt tìm tới tìm lui trong đám kỳ sĩ, thấy thế nào như thế nào cũng giống đến đánh nhau.
Hồ đại nhân bật cười ha hả:
- Vương gia chu đáo như vậy quả thực khiến lão phu xấu hổ, Trấn Tây Vương đốc chiến tây tuyến, suất lĩnh tướng sĩ đẫm máu chiến đấu hăng hái, khiến Phiên tử khó nhập Nam Lý nửa bước, đây mới là vì nước vì dân đích thực chính công huân, lão phu còn kém xa
Quận chúa và Hồ đại nhân thuận miệng hỏi han, tới lui không ngoài thổi phồng lẫn nhau, nói đùa vài câu, Nhâm Sơ Dung đổi đề tài:
- Hồ thúc thúc thứ tội, Sơ Dung còn có một việc nhỏ muốn nhờ...
Hồ đại nhân ánh mắt khôn khéo, sớm nhìn ra Hồng Ba phủ không phải vì chính mình mà tới, cười ha hả xua tay nói:
- Muốn tìm ai Quận chúa xin cứ tự nhiên, tuy nhiên thời gian đừng quá dài quá, Vạn tuế sớm có ý chỉ, sau khi mọi người nhập kinh ngay lập tức vào trong cung kiến giá.
Lão nhân không nghĩ tới Thừa Hợp quận chúa muốn tìm ai, nhưng xem điệu bộ của Hồng Ba vệ sợ là muốn đánh chết một hai người mới chịu bỏ qua cho nên mới giơ ra cái chiêu bài "Thánh chỉ". Mặc kệ nói như thế nào hiện tại lão vẫn là sứ đoàn chủ quản, một vãn bối nho nhỏ của Hồng Ba phủ muốn náo lọan một chút cũng không sao, nhưng nếu muốn đem ai đi, Hồ đại nhân tuyệt đối sẽ không chịu.
Nhâm Sơ Dung cười tủm tỉm, ánh mắt nheo lại như trăng khuyết:
- Cảm ơn Hồ thúc thúc thành toàn, Sơ Dung biết chừng mực, xin ngài chờ trong chốc lát
Nói xong vừa thi lễ lại tươi cười nhìn vào trong đội ngũ:
- Tống Dương tiên sinh xin mời nói chuyện một lát
Hồ đại nhân lại dùng tay ra hiệu dẫn theo những người khác tiếp tục đi tới, đến cửa thành thì dừng lại chờ Tống Dương trở về đội ngũ
Chờ cho đội ngũ đi được xa hơn một chút, Nhâm Sơ Dung giơ tay chỉ về Tống Dương đang đứng lẻ loi mà cất tiếng giòn thét ra lệnh:
- Đánh hắn!
Một đám Hồng Ba vệ giống như lang như hổ lao tới, nhưng thật ra cũng chưa lấy binh khí, Tống Dương thấy thế mỉm cười một tiếng, mặt không sợ hãi nhanh chân bỏ chạy.