Tống Dương nghiêm chỉnh gật đầu:
- Đói, khát muốn chết.
Nhị ngốc đi theo Tống dương vào trà lâu, chọn lầu hai ngồi dựa vào cửa sổ, gọi chút bánh, điểm tâm, chiêu chút trà hương, đang phấn khởi ngồi ăn uống, hắn đột nhiên dừng miệng, giơ tay chỉ hướng dưới lầu:
- Ngươi xem.
Tống Dương nhìn lại chỗ gã chỉ, đại tông sư Trần Phản.
Trần Phản đang đi dạo, bước chân không vội không hoãn, vốn không có gì, nhưng … có vẻ như lão đi dạo rất nhàn.
Từ đầu đường đi đến cuối phố, lại từ cuối phố đi đến đầu đường, cứ lặp đi lặp lại một hồi, không không ăn không uống Trần Phản vài lần đi qua dưới lầu, Nhị ngốc nhìn thấy thú vị hỏi Tống Dương:
- Lão đang làm gì vậy?
Tống Dương phận biệt rõ bốn vị trong nước trà, cảm thấy không bằng với lá trà trong dịch quán:
- Khả năng đang đợi người, có lẽ là trong lòng đang tính toán chuyện gì.
Nhị ngốc không đồng ý, lắc đầu nói:
- Cũng không giống, ta xem lão là lạc đường!
Kinh đô đại thành, đường thẳng góc ngay ngắn, phương hướng vừa nhìn biết ngay, huống chi Trần Phản là đại tông sư, làm sao không duyên cớ lạc đường, Tống Dương nghĩ Nhị ngốc đang nói đùa, mà Trần Phản cũng đã đi ra xa xa, không thấy đi qua dưới lầu.
Cùng Lưu nhị ăn uống no đủ, hai người trở lại dịch quán, gặp được Tiểu Cửu đã đi mua đồ về, phía sau dẫn theo đại đội tiểu nhị đưa hàng hóa, những nguyên liệu để làm vằn thắn, còn có hoa tươi giấy hồng, làm hoa quả tươi từ từ ăn tết, trước cửa dịch quán náo nhiệt phi thường, đại sư phụ phụ trách nấu cơm đều đi ra xem náo nhiệt.
---------------------------
Sáng mai chính là 30 tháng chạp.
Trời vừa hửng sáng, từ đầu đến cuối xa xa tiếng pháo không ngừng, hương vị vui mừng tràn ngập chung quanh, chuyện này Tống Dương cũng đã lường trước được, ở trong dịch quán, kỳ sỹ Cửu Châu ngày nào cũng chạy ra vào đón khách không ngừng, hôm nay đột nhiên mà im lặng, không một người đến nhà.
Mẫn Đinh!
Rất nhanh, nàng vỗ mạnh cái trán mình, bừng tỉnh đại ngộ:
- Còn chưa có viết câu đối xuân! Giấy hồng đã chuẩn bị, chỉ chờ người đến viết.
Giấy hồng trải ra, bút đã chấm mực, nhưng vợ chồng Khúc Thị nhìn nhau lắc đầu, Tống Dương dẫn người câm lui về phía sau vài bước, Tiêu Kỳ chớp ánh mắt không nói lời nào … Tất cả những người vây quanh ở trước bàn này này ai cũng không giám đi chấp bút, nhưng Nhị ngốc kẻ không tài cao gan cũng lớn, không cần quan tâm tiến lên cầm cây bút, Tiểu Cửu mau tay nhanh mắt đoạt trước một bước, một phen ôm lấy giấy hồng trên bàn xoay người hướng về lầu hai dịch quán chạy ra:
- Ta đi tìm lão tiên sinh viết.
Không lâu sau khi Tiểu Cửu trở về, trên tay đã cầm câu đối xuân, phép đối tinh tế chữ viết cứng cáp, dán hai bên khung cửa tràn đầy may mắn, Tống Dương cười hỏi nàng:
- Ba vị tiên sinh Hồng gia?
Tiểu Cửu tươi cười rạng rỡ:
- Bọn họ không dám không viết.
Qua bữa cơm trưa, Tiểu Cửu mang theo Nhị ngốc không ngại cực khổ chạy khắp nơi lầu trên lầu dưới dịch quán, đi mời các nhà khác cùng tới chỗ Tống Dương gặp mặt, mọi người cùng nhau náo nhiệt mừng năm mới. Ý Tống Dương chỉ có khi đón giao thừa mỗi người mời một chén sủi cảo là được, nhưng Tiểu Cửu và Lưu nhị đều nóng quá nháo, ngóng trông người tới càng nhiều càng tốt, Tống Dương không ngăn được sự hưng trí của bọn họ, cũng để bọn họ tự xử trí.
Nhưng quay đầu lại thấy Lưu nhị ngây ngô, cười nói:
- Lưu nhị mang bài tới, chúng ta đánh thiêu cửu. mừng năm mới phải bài bạc!
Tiếng đánh bài, tiếng xúc xắc leng keng trong chén lắc, cộng thêm Khúc đại thúc đánh bài được thét to, Khúc đại thẩm thích dùng sức quẳng bài, nhị ngốc không chơi nhưng đi theo mù ồn ào... Chỉ có chơi bài mới ầm ỹ như muốn vang vọng cả dịch quán.
Trọng địa Kinh sư, dưới chân thiên tử, trước khi mọi người vào dịch quán đều được quan phụ mẫu và chủ khảo khâm sai dặn dò, kiềm chế tâm tính, cẩn thận hành tung, để tránh lời nói và việc làm không hợp truyền tới tai thánh thượng sẽ hỏng tiền đồ tốt. Hôm nay không có khách, tuy rằng là lễ mừng năm mới nhưng bầu không khí trong dịch quán lại rất trầm lặng. Đến tận khi Tống Dương bọn họ nháo lên mới khiến nơi này tươi vui trở lại.
Đánh thiên cửu chỉ cần bốn người, nhưng không sờ vào bài cũng có thể đánh cuộc với người chơi thì vô hạn, ngay cả một đội quân cũng có thể chìm cả vào một ván bài. cửa phòng, Tống Dương mở rộng, bỏ qua ai đến cũng không cự tuyệt.
Thật bất ngờ, người không thể chịu được theo tiếng động mà tìm tới không ngờ là Trần Phản.
Tiểu Cửu đang giúp Tống Dương sờ bài, vừa thấy Trần Phản vào cửa không khỏi hít một ngụm khí lạnh, chuyện ở dịch quán Thanh Dương còn rõ ràng ở mắt, lần trước vừa mới lập một bàn đánh thiên cửu, đại tông sư liền vọt vào đến làm khó dễ, lần này lão lại tới nữa...
May quá, lần này Trần Phản là tới đánh bài, không đánh người, sắc mặt hưng phấn ánh mắt hữu thần, cũng không để ý tới thần sắc người bên ngoài, đi thẳng đến chiếu bạc.
Có lẽ đã quen mình không râu không tóc, lão không dùng nón che mặt, đầu sáng loáng, mày trọc râu nhẵn,, nhìn một đại tông sư có vẻ có chút buồn cười:
- Ta không thích là kẻ nhàn rỗi, ta muốn đánh bài.
Nhị ngốc đã quên đi vết sẹo lần trước, không muốn nhắc lại chuyện cũ, gã liếc mắt một cái:
- Lão có tiền sao?
Trần Phản ném mấy miếng nguyên bảo tới trên bàn:
- Đến đánh bài không mang theo tiền? Ta đến làm cái gì.
Nhị ngốc là tên lão làng đánh bài rất khí thế, đầu tiên là nhẹ nhàng gật đầu một cái, hơi hơi giương cằm lên, chỉ Tống Dương:
- Cho lão thay thế.
Tống Dương cười ha hả địa đứng dậy nhường chỗ, Trần Phản ngồi xuống, không nói hai lời nắm xúc xắc lên liền ném, bắt đầu đánh bài, trên bàn ba người còn lại phân biệt là Tiêu Kỳ và vợ chồng Khúc Thị, vốn chính là người thành thật, đột nhiên tông sư vào làm một bàn đánh bạc, mỗi người đều có chút lo lắng, tuy nhiên đánh một hồi cũng không gặp dị trạng, dần dần cũng cứ yên tâm đánh bài.
Mà Trần Phản ban đầu còn có chút phong độ tông sư, bài quơ được trong tay ung dung thản nhiên, thắng không mừng, thua không oán, nhưng chỉ thong dong được ba ván... đến khi bố cục thay đối lão liền hoàn toàn thay đổi bộ dáng, xoa xoa quân bài trong tay, cắn răng sờ soạng một chút, vẻ mặt chợt vui chợt buồn, cuối cùng tràn đầy ảo não mà ho một tiếng:
- Lão hòa thượng không đấu được, năm sáu năm sáu! Nói xong quẳng bài, bồi bạc:
- Lại đến lại đến.
Thiên địa không rời tay, cúng thất tuần bát bát không cần cửu!
Tam lục nhất chỉ ngỗng, thần tiên cũng khó hợp!
Ha ha, tràng thượng không người sống, Hoàng thượng giá lâm!
Xem trọng, đại cô nương không cưỡi con lừa địa gánh!
…
Trần Phản hét càng lúc càng to, toàn thuật ngữ lung tung lộn xộn, Tống Dương gần như một câu nghe không hiểu, cùng Tiểu Cửu ngơ ngác nhìn nhau, nàng như thoáng chút suy nghĩ, nói thầm thì:
- Công tử, lần trước lão vọt vào đến đánh người... Hay là bởi vì tức giận ta đánh bài không gọi lão?
Ở dịch quán Thanh Dương các kỳ sĩ tụ tập đánh bài, náo nhiệt phi phàm. Hiền tài không phải cống sinh học sinh, bọn họ ở khắp nơi đến tuyển hiền, xuất thân từ đủ loại người, gần như mỗi người đều biết đánh bài, mỗi người yêu bài bạc, nghe dưới lầu quân bài ào ào rung động, tranh cãi cười vui càng ngày càng ầm ĩ, kêu gào, rốt cục có người ngồi không yên, túm năm tụm ba mỉm cười tới cửa, hàn huyên với chủ nhà Tống Dương vài câu, vuốt trong tay áo lấy ra ngân lượng dần dần đi về phía ván bài... Nhị ngốc sớm thua rồi, thu xếp tiếp khách, duy trì trật tự; Tiểu Cửu vui vẻ nhướn đuôi lông mày, vui vẻ như được cái gì đó, một đôi tay nhỏ bé xinh đẹp nắm lấy giấy bút, nhanh chóng tính sổ, thanh toán tiền đánh bạc với mọi người.
Không bao lâu, trong phòng đã tụ tập ba mươi người, hết sức náo nhiệt loạn ầm ĩ, bỗng nhiên một thanh âm từ ngoài cửa vang lên:
- Tiền bài bạc phải có chân, đánh bài thú vị vậy, sao không cho ta cùng?
Lời nói thật nhẹ nhàng, Tống Dương chưa bao giờ nghe qua tiếng nói dễ nghe như thế …
Một nữ tử trẻ tuổi mặc theo lối người Dao không biết vào phòng từ khi nào.
Vấn đầu khăn màu đỏ, trường bào màu đen đính bạc bên tà, vóc dáng không cao, thân hình bên ngoài có chút đầy đặn, có vẻ tinh tế lả lướt, người ở trong núi, màu da sáng bóng như lúa mì căng mọng, hai mắt sáng ngời, mũi thẳng, nhưng bắt mắt nhất chính là môi nàng … Màu đen. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Hắc Khẩu Dao. Thiện Vu Cổ.
Tống Dương sớm chỉ biết ở dịch quán có Hắc Khẩu Dao, tuy nhiên hắn không nghĩ tới không ngờ là một Dao Nữ trẻ tuổi.