Mục lục
Hoạt Sắc Sinh Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là thời gian ở trong bão cát đen hơi dài nên mắt dần dần thích nghi với bóng tối hay cũng có thể do "đại quân quái vật" mà La Quan nói có màu sắc bắt mắt, hơn nữa lại đang đến gần nên Tống Dương dường như nhìn thấy thứ gì đó - mơ hồ có màu máu.

Chỉ là nhìn thấy mơ hồ, không phải là nhìn rõ, chỉ là nhận ra bóng tối bất tận trước mắt bị thay thế bởi một mảng màu đỏ máu, giống như một đám mây máu… Một đám mây do vô số quái vật màu đỏ tập hợp mà thành, không đến mức phủ đầy bầu trời nhưng nhất định là đủ để che kín mặt đất.

Trên đầu vẫn như cũ, vẫn là bóng tối vô cùng, thứ đang nghênh diện mà tới đó có tốc độ kinh người, quy mô chấn động, chúng kề sát mặt đất một khoảng cách chừng một thước, nhanh chóng bay lướt mà tới.

Đó là thứ gì vậy, hình thể khó hiểu kì dị, có chút giống dơi nhưng cái đầu to đến kinh người, so với chúng, Mộ Dung Tiểu Uyển cũng trở nên vừa gầy vừa nhỏ, ai lại từng gặp một con dơi còn to hơn Tiểu Uyển chứ?

Khi đối phương ở gần hơn, Tống Dương lại nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, thay vì nói bọn chúng đang bay thì nên nói là nhảy, cách bay nhảy giống như châu chấu: đôi chân duỗi thẳng, chống lên mặt đất, tiếp đó cánh dang ra, mượn lực của gió lốc nhảy về phía trước một cái, cơ thể kề sát mặt đất bay lên, gần thì bay được hơn mười trượng, xa thì hai ba mươi trượng cũng không đáp xuống, "thân pháp" của bọn chúng đủ để bất cứ cao thủ khinh công nào cũng phải xấu hổ.

Cũng vì "mây đỏ" đến gần, Tống Dương bỗng nhiên cảm thấy màng nhĩ đau đớn một trận, những chuỗi tiếng kêu sắc bén, tuyệt đối không phải sóng âm mà người bình thường có thể nghe được nhưng do thính lực của Tống Dương đặc thù nên vẫn có thể nghe được tiếng kêu của bọn chúng.

Tống Dương cố gắng định thần, muốn nhìn cẩn thận hơn nhưng hắn không kịp có thêm phát hiện gì thì bỗng nhiên lại mưa… mưa máu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Giống như La Quan vừa nói: cẩn thận tránh văng máu đầy người!

Mặc kệ thứ đang tiến tới rốt cuộc là thứ gì, Đại tông sư đứng đầu cũng đã toàn lực ra tay, đao công song sát uy lực tuyệt luân, lớp lớp quái vật với ý đồ xông thẳng vào đội ngũ toàn bộ đều bị lão chém giết, một con cũng không bỏ sót.

Tống Dương ở ngay sau La Quan, đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị máu tươi bắn tung tóe vào đầu, vào mặt, thậm chí còn có mấy giọt rơi ngay vào miệng hắn. Gió lốc rất mãnh liệt, đứng trong đó nếu chỉ bằng mũi thì gần như không thở nổi, cần phải mở miệng ra mới có thể thêm lực thở, mới có thể đối kháng lại với lực của cuồng phong nên nuốt cát vào miệng là việc không còn cách nào khác, bây giờ nuốt thêm ít máu tươi cũng không có gì lạ.

Tống Dương không dám có chút sơ suất, tạm thời ngậm miệng lại, dùng lưỡi cẩn thận nếm máu tươi đã rơi vào miệng, hắn sợ trong máu của quái vật có độc sẽ gây hại cho đồng bạn. Kết quả sau khi kiểm tra khiến Tống Dương kinh ngạc không ít… trong máu không hề có độc, cũng không có gì kì quái, hắn kinh ngạc là vì mùi vị của máu này rất bình thường mà cũng rất đỗi quen thuộc: máu người.

Đã từng tu độc, lại học y, còn thay cậu cậu khám nghiệm tử thi, bản lĩnh của Tống Dương cũng xem như có khả năng biện huyết, hắn biết rõ mùi vị của máu người.

Trong kinh ngạc, Tống Dương lại cẩn thận nếm thử, khẳng định đây là máu người. Nếu đã là máu người thì cái thứ đang vù vù bay loạn trong bão cát kia cũng là người ư?

Tống Dương còn nhớ Hữu thừa tướng từng nói, sa dân có thể triệu tập bão cát nhưng lão đầu tử không có nói sa dân biết bay. Nếu không phải tình thế căng thẳng không thể làm liều, Tống Dương thật muốn chạy đến hỏi lão đầu tử ngay: sa dân mà ngươi nói rốt cuộc là người hay dạ xoa?

Nhưng nói vậy, mùi vị máu của dạ xoa và người giống nhau ư?

Tống Dương bỗng nhiên cười khổ một cái, thật sự là phục bản thân mình rồi, tình hình lúc này mà còn có đầu óc nghĩ ngợi lung tung. Nhưng tình hình bây giờ, ngoài nghĩ ngợi lung tung thì hắn còn có thể làm gì nữa?

Một người một đao một cung, lúc quái vật màu đỏ chen chúc quá cảnh, La Quan một mình đón đầu.

Không có đường lui về sau, hơn nữa muốn tránh cũng không được, trong đám người Tống Dương, người hung mãnh nhất chạy lên trước, một mình gánh vác tất cả trọng trách, một đao chém thẳng vào đám mây đỏ, bổ thành hai nửa.

La Quan bộc phát toàn lực, tạo ra cả biển máu ngập trời. Bên trái ba thước, bên phải ba thước, trong khu vực sáu thước xung quanh lão đừng mong có một con quái vật bay ngang qua được, những con còn lại có tha cho chúng cũng không sao… Mây máu bị tách ra ngay giữa, ở ngoài bán kính ba thước, đám quái vật bay ngang ngay bên cạnh đám Tống Dương, mặc dù cự ly rất gần nhưng chúng không cách nào phát động công kích, không thể tạo nên bất kì sự uy hiếp nào.

Ngoài việc bị mưa máu quất vào mặt thì tất cả đồng bạn ở phía sau Đại tông sư cũng không bị bất kì công kích nào khác vì gió lốc, vì thân pháp kì lạ của quái vật cũng đồng thời là cách bọn chúng mượn sức gió nên trên đường bay qua không cách nào dừng lại, không thể chuyển hướng, càng không thể sau khi đi qua lại quay đầu ngược lại, do đó, sự uy hiếp của bọn chúng đối với đám người Tống Dương chỉ nằm ở bên trái ba thước và bên phải ba thước: phạm vi La Quan cần trấn giữ chính là sáu thước này.

Khi giết người, La Quan không gây tiếng động, đám quái vật mất mạng dưới đao cung của lão cũng không tạo âm thanh, đến một tiếng kêu thảm trước khi chết cũng không có, tiếng vỗ cánh vốn đáng ghét, phiền nhiễu, vang vọng, bây giờ cũng chỉ còn là sự im lặng.

Chém giết trong im lặng.

Mây đỏ không có giới hạn, thời gian hoàn toàn không còn khái niệm, nó đã trở thành thứ không có ý nghĩa nhất. Trong đám Tống Dương, không ai tính được La Quan đã kiên trì bao lâu, cũng không ai đoán được La Quan còn có thể kiên trì thêm bao lâu.

Bất giác, Tống Dương đã trở thành một người máu, huyết tương dính đầy toàn thân, theo vạt áo chảy xuống đất nhưng vừa rơi xuống đã bị cuồng phong cuốn đi, tạo thành những đốm đỏ li ti bên trong bão cát… Bỗng nhiên, Tống Dương hình như thấy La Quan hơi lung lay một cái.

Theo bản năng, Tống Dương vươn tay ra đỡ nhưng lại sợ quấy rầy La Quan, lúc đầu ngón tay gần chạm đến lưng đối phương thì đã ngừng lại, thay vào đó, hắn trầm giọng hỏi:

- Còn trụ được chứ?

La Quan trả lời một câu:

- Khỏe đến không thể khỏe hơn!

Tiếng nói của lão mang tiếng cười nhưng thân thể vững như bàn thạch lại liên tiếp lai lần lay động, thậm chí lùi lại nửa bước.

Tống Dương giật mình rồi lập tức điềm tĩnh trở lại:

- Ngươi nghỉ ngơi một tí, ta chống đỡ một lát cho.

La Quan không quay đầu, tiếng cười truyền đến:

- Ngươi không ổn, chống không được đâu.

Sau đó, La Quan gầm nhẹ một tiếng, chân sau đột nhiên phát lực, thân thể nghiêng về phía trước… Tống Dương nhìn ra rằng La Quan chính là muốn đoạt lại nửa bước vừa lui về!

Chỉ là nửa bước, bình thường động tác này vô cùng đơn giản, bây giờ gian nan đến tột cùng. Bước chân ra ngoài chậm rãi vô cùng, thậm chí khiến Tống Dương có một ảo giác kì quái, chậm chạp không phải là La Quan, mà là thời gian.

Nửa bước đẩy núi mà đi, thân thể La Quan bắt đầu lay động nhẹ nhàng, từ chậm đến nhanh, bước chân chậm rãi chưa hạ xuống…

Lùi về sau nửa bước cũng không phải là trấn giữ không nổi nữa, cần gì so đo ba tấc được mất này làm gì? Tống Dương không hiểu nhưng La Quan nhất quyết kiên trì đoạt lại nửa bước.

Có lẽ là thời gian một chén trà nhưng cũng có thể là nửa nén hương, cuối cùng, theo tiếng gầm nhẹ của La Quan, lão rốt cuộc cũng đứng lại về chỗ cũ, chợt Đại tông sư lanh lảnh cười to, đao cung vung lên, tiếp tục giết chóc.

Đại quân quái vật không có tận cùng, chém giết không có điểm dừng, máu tươi thấm ướt hoàn toàn y phục của Tống Dương, máu chảy xuống không ngừng bị cuồng phong cuốn đi, nhưng vẫn có một ít chậm rãi chảy theo thân thể hắn vào giầy, dần dần đầy tràn.

Đứng trong vũng máu tươi nhưng Tống Dương không hề phát hiện, bây giờ toàn bộ tinh thần hắn đều đặt vào La Quan ở phía trước, chỉ cần thân hình đại tông sư lại lay động, Tống Dương sẽ xông lên trước thay thế lão.

Bằng công phu của bản thân thật sự không thể kiên trì lâu như La Quan nhưng ít nhất có thể thay thế một lúc để La Quan có thể nghỉ một hơi.

Tuy nhiên, sau khi La Quan bước trở lên nửa bước, đao cung trong tay lão múa may như bay, so với lúc nãy còn lưu loát hơn, thân hình cũng không lay động thêm nữa, dường như giết đến rơi vào cảnh giới mới rồi, khi hưng phấn cũng ngẫu nhiên thét dài một tiếng.

Tống Dương chú ý thật lâu, dần dần yên tâm trở lại. Đợi thêm một lát, mắt thấy La Quan càng đánh càng lên tinh thần, trong lòng Tống Dương không khỏi kinh ngạc nhưng vẫn không nén nổi mà nhắc lại:

- Để ta thay, ngươi nghỉ ngơi một lát.

La Quan cười nhẹ một tiếng nhưng điều thật sự làm người ta không thể lường trước là ngay sau đó, cây đại thụ luôn cao ngất, luôn to lớn, luôn che chở đồng bạn, vãn bối lại đột nhiên bị thổi bật cả gốc mà đi!

Không hề có dấu hiệu, Đại tông sư suy sụp, trong giây lát bị cuồng phong cuốn đi, nháy mắt đã biến mất không còn thấy! Phản ứng của Tống Dương không hề tầm thường nhưng vẫn còn kém một chút… hắn chỉ bắt được bảo đao Xuân Sam, chuôi đao rơi vào tay.

Đại tông sư cũng là người, bằng tu vi của La Quan mới có thể kiên trì lâu như vậy dưới sự công kích của quái vật nhưng không thể nào chống đỡ vĩnh viễn được.

Suốt một ngày trốn chạy, chém giết kịch liệt dưới thung lũng, trước đó không lâu, La Quan lại còn trải qua một lần "phẫu thuật", dù nguy hại của trứng cá không lớn nhưng cơ lưng bị tổn thương, độc tố xâm nhập vẫn có chút ảnh hưởng đến cơ thể. Thật ra có thể kiên trì đến hiện tại đã vượt xa tưởng tượng của chính bản thân La Quan rồi.

Khi nội kình tổn hao hết, lúc không còn đủ để chống đỡ với quái vật, lúc thân thể bị cuồng phong cuốn lên, không còn kiên trì được nữa, La Quan dùng một chút khí lực còn sót lại vươn tay ra đón bàn tay đang vươn tới của Tống Dương… đưa Xuân Sam trả cho Tống Dương.

Nếu không phải La Quan cố ý thì cho dù Tống Dương bắt được đao cũng chỉ có thể bắt lên lưỡi đao, làm sao có thể bắt được chuôi đao?

Khi La Quan "rời khỏi", đám quái vật liền đón đầu xông tới, Tống Dương không có thời gian than khóc, buồn rầu, hắn đón được đao của La Quan thì cũng là tiếp nhận sinh mạng của đồng bạn ở phía sau, hắn liền thẳng tắp bổ về phía trước.

Đại quân quái vật như cũ, bảo đao Xuân Sam như cũ, cơn mưa máu đều đều như trước, trong trời đất đen kịt này dường như mọi thứ đều chưa hề thay đổi.

Đến giờ phút này, Tống Dương mới thật sự hiểu được áp lực lúc nãy La Quan gánh vác rốt cuộc là như thế nào.

Công kích đến từ quái vật hoàn toàn không có quy luật, hơn nữa cực kì đơn điệu, từng thân thể cực lớn theo thế gió, thế bay, tạo thành lực lượng vô cùng lớn, xông lên cản đường, cho dù chúng nó muốn tránh cũng tránh không được.

Mà bên Tống Dương cũng vậy, chỉ có thể chống đỡ, không thể tránh, bảo đao trong tay vung liên hồi, mỗi thế chém đều nguyên thủy nhất, đơn giản nhất. Trong trận ác chiến này, thân pháp gì, đao pháp gì cũng trở nên vô dụng, sức lực là thứ duy nhất có thể dựa vào.

- Ba!

Đao đầu tiên vừa chém xuống, Tống Dương bỗng nhiên rống một tiếng to.

Mỗi lần chém đều là được ăn cả, ngã về không, đều là toàn lực chém của Tống Dương, với độ sắc bén của bảo đao, với sự đông đảo của quái vật, Tống Dương một đao chém xuống, tính mạng bị giết tất nhiên không chỉ là một, "ba" là số quái vật mà đao này vừa giết được.

Hắn hô cho bản thân mình nghe, cũng là hô cho La Quan nghe, ý nghĩa đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: ta vừa đưa theo ba cái mạng xuống cùng ngươi.

Đao thứ hai, tiếng thứ hai gào to: bốn.

Đao thứ ba: hai.

Đao thứ tư…

Tống Dương vốn tưởng bản thân đang gào khóc, đến khi âm thanh vào tai hắn thì mới hiểu, âm thanh của mình khàn khàn, khô khốc, càng giống khóc thét hơn… Hắn hiểu hơn ai hết, bản thân không còn kiên trì được bao lâu nữa.

Không chỉ vì quái vật hung mãnh mà còn do máu mũi. Bắt đầu từ lúc hắn dùng toàn lực cho đao thứ nhất, máu mũi lại chảy ròng. Cho đến lúc đao thứ bảy bổ xuống, hốc mắt bỗng nhiên trở nên ươn ướt nhưng không giống nước mắt, trong phần ướt át này có chút dinh dính, trong tai đột nhiên có tiếng vang, nếu tiếng vang này có thể thu nhỏ mười ngàn lần sẽ rất giống âm thanh máu tươi chảy ra; còn yết hầu lại có từng đợt dịch chuyển động, hình như có thêm rất nhiều nước bọt… lại chưa chắc là nước bọt.

Thất khiếu ra máu, dấu hiệu chắc chắn chết.

Tống Dương vốn tưởng bản thân còn có thể chống đỡ thêm mấy tháng nhưng hắn đã xem nhẹ một việc: lúc trước lần đầu tiên chảy máu mũi ở Đại Yến, nếu cho hắn dự đoán mình còn có thể sống được bao lâu, hắn nhất định cảm thấy sống thêm mấy chục năm không thành vấn đề. Nhưng bệnh lạ hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn, quá trình từ chảy máu mũi đến "tử miên", hắn không hề phát hiện; bây giờ thời gian từ lúc bệnh ẩn bộc phát đến toàn thân suy sụp, hắn lấy kiến thức của mình để dự đoán thì làm sao mà đoán chính xác được?

Thứ theo máu tươi tuôn ra khỏi cơ thể không chỉ có sức lực mà còn có ý thức.

Đao cuối cùng bổ ra, Tống Dương không còn có thể đếm số được nữa, hắn không biết mình lại giết được mấy con quái vật, trong hoảng hốt chỉ cảm thấy thân thể bị va đập hung hăng một trận, cứ vậy ý thức mất dần, không còn biết chuyện gì nữa, búp bê sứ còn ở sau lưng hắn…

Mọi thứ đều xảy ra rất nhanh, búp bê sứ không biết La Quan bị thổi đi mất nhưng nàng có thể cảm thấy Tống Dương bỗng nhiên động hẳn lên, có thể mơ hồ nghe thấy Tống Dương rống to đếm số, nếu hắn đã hô thì Búp bê sứ sẽ nhớ giùm hắn, trước sau tổng cộng mười ba tiếng, toàn bộ các con số cộng lại là ba mươi hai, sau đó Búp bê sứ bỗng thấy thân thể nhẹ nhàng, cùng Tống Dương tà tà bay đi, trong lúc đó hình như chạm vào vài con quái vật, cuối cùng ngã mạnh trên mặt đất.

Tạ Tư Trạc cố gắng giữ mình tỉnh táo nhưng thân thể của nàng không nghe lời, dưới tình trạng va chạm mạnh, sự mê muội tràn đến, xâm chiếm lấy nàng, giống như một cơn lốc xoáy đáng sợ truyền đến, giữ chặt nàng rồi kéo nhanh xuống dưới.

Búp bê sứ lại ngất đi.

Sau La Quan, Tống Dương, đến Tiểu Uyển đứng mũi chịu sào, thời gian kiên trì của Tiểu Uyển càng ngắn hơn. Cuối cùng, dưới sự tấn công mãnh liệt như sóng to gió lớn, đội ngũ nhỏ đã hoàn toàn bị đánh bại… nhưng đội quân quái vật không dừng mà như thủy triều tiếp tục quét về phía trước.

Thung lũng rất rộng, chỉ bằng một lần nhún nhảy, bọn quái vật nhất định không thể bay qua được nhưng điều đáng kinh ngạc là lúc bọn chúng bay qua thung lũng cũng như lúc bình thường, ngẫu nhiên hạ thấp thân thể, ra sức đạp một cái trong biển hoa để có đà vọt tới trước, dường như thân thể của bọn chúng cực kì nhẹ, chỉ bằng cuống hoa mảnh khảnh cũng đã có thể mượn được lực rất lớn.

Bọn quái vật màu đỏ bay nhảy qua thung lũng, xuyên qua biển hoa, hướng về phía nam nhanh chóng đuổi theo… Phía nam có quân mã Khuyển Nhung, trước sau ba bốn chi đội đuổi theo đại ngũ sứ tiết Nam Lý.

Ngựa không thể nào chạy nhanh hơn gió, cuối cùng, tất cả truy binh ở vùng lân cận đều bị cuốn vào bão cát đen, bị cuốn vào bởi "mây đỏ".

Búp bê sứ tỉnh dậy, nhất thời còn hoảng hốt, nàng mở mắt ra nhìn bốn phía, vẫn là một mảng tối đen, không nhìn thấy gì cả nhưng trong tai không còn tiếng gió đáng sợ nữa, cực kì yên tĩnh, nàng thậm chí có thể nghe được tiếng thở của chính mình.

Môi miệng cũng không khô, nếu không phải vừa có mưa thì là có người vừa cho mình uống nước.

Nghĩ đến tiếng gió, Búp bê sứ cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh hẳn, tất cả các sự việc xảy ra trước đó đều hiện về trong trí nhớ, Tạ Tư Trạc ngồi ngay dậy, nhưng vừa mới ngồi dậy, cả người cùng lúc đau nhức khiến nàng không chịu nổi, phịch một tiếng lại ngã ngay xuống chỗ cũ.

Chợt tiếng tất tất tác tác vang lên từ nơi không xa truyền đến, một giọng nói già nua, khô khan, không có một chút ngữ điệu:

- Tỉnh rồi à? Đừng động đậy, yên tâm nằm xuống đi.

Tạ Tư Trạc quay đầu, nhìn về nơi có âm thanh vang lên… Bóng tối nơi đây không giống trong bão cát đen, không đến mức làm tê liệt ngũ giác nên rất nhanh đã thích nghi được, nàng mơ hồ nhìn thấy nơi không xa có một lão già gầy gò, khô héo, đang cố hết sức cong lưng lại không biết để làm gì.

Đôi mắt búp bê sứ sáng lên:

- Ban đại nhân?

Lão đầu tử ừ một tiếng xem như đã trả lời, tiếng tất tất tác tác vang lên không ngừng, sau đó tiếng rót nước vang lên, tay trái của Ban đại nhân cầm một cái vại đất, tay phải cầm một cái bát mẻ, rót nửa bát nước đưa lên:

- Uống nước đi, sau đó ngủ thêm một lát.

Mùi vị của nước vừa mặn vừa chát, rất khó uống nhưng Tạ Tư Trạc vẫn uống, nàng chậm rãi ngồi dậy:

- Mọi người đâu? Tống Dương đâu?

- Đều đã chết.

Vẫn là câu trả lời không có ngữ điệu, bình thường, thản nhiên, khiến lồng ngực người nghe như bị đè nén.

Búp bê sứ bỗng nhiên trầm mặc hẳn, thi thể Tống Dương ở đâu, sau khi nàng ngất đi lại xảy ra chuyện gì, thậm chí đến chính mình đang ở đâu nàng cũng không hỏi nữa.

Nàng không hỏi, Ban đại nhân cũng không nói thêm gì, trong bóng tối một già một trẻ ngồi đối diện nhau, không biết đang suy nghĩ gì hoặc có lẽ không hề suy nghĩ gì cả.

Thời gian trôi qua thật chậm nhưng chắc chắn sẽ không dừng lại… Dần dần có ánh sáng đến từ trên đầu, là ánh mặt trời. Nhờ đó, Tạ Tư Trạc có thể nhìn thấy rõ rồi, nàng và Ban đại nhân đang ở trong một hang núi, phía trước uốn lượn, không biết thông đến nơi nào. Bốn phía gồ ghề, đỉnh hang có vết rạn loang lổ nhỏ mà gián cũng không qua được nhưng đủ để ánh mặt trời lọt vào.

Bên ngoài trời đã sáng.

Bỗng nhiên có tiếng ken két đóng mở cửa sắt từ phía trước truyền đến, trong hang núi sao lại có cửa sắt? Búp bê sứ đại khái có thể đoán được, đây là một nhà giam.

Quả nhiên, một lát sau, một lão hán lưng trần đi vào, nhìn bộ dạng có lẽ hơn bảy mươi tuổi, trên người xăm hoa văn kì quái, màu da đỏ sậm, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt hẹp dài, hiển nhiên là người dị tộc, tướng mạo không giống người Hán, Khuyển Nhung, Thổ Phiên và Hồi Hột.

Tuy già nhưng hình thể cao lớn, so với người Man nơi sơn khê Nam Lý cũng không hề thua kém.

Trên thắt lưng của lão có treo chìa khóa, trên tay bưng một bát cháo đen tuyền đi đến gần, thấy Tạ Tư Trạc tỉnh lại rồi, lão dường như ngẩn người ra nhưng không nói gì, đặt bát cháo trên tay xuống ngay trước Ban đại nhân, quay người đi ra ngoài.

Ban đại nhân bưng bát cháo lên liền ăn ngay, thậm chí cũng không nhường Búp bê sứ.

Nhưng không lâu sau, lão hán giữ nhà giam lại quay vào, cho Tạ Tư Trạc một bát giống như vậy.

- Vừa cho vào miệng có thể có chút ghê tởm nhưng ăn quen rồi sẽ thấy cũng được.

Đợi lão hán đi rồi, Ban đại nhân lại mở miệng:

- Ít nhiều gì cũng ăn một tí đi, ngươi hôn mê bốn ngày, bây giờ không ăn gì, qua thêm hai ngày nữa thì vĩnh viễn không cần ăn nữa.

Tạ Tư Trạc ôm đầu gối, nhìn bát cháo trước mặt, không hề nhúc nhích.

Dù già đến mức có thể chết bất cứ lúc nào nhưng sức ăn của Ban đại nhân cũng không hề kém cỏi, rất nhanh đã ăn hết bát cháo của mình, hiển nhiên vẫn chưa ăn đủ, lại cẩn thận liếm sạch xung quanh bát, cho đến khi bát cháo sạch đến mức không thể sạch hơn nữa, ông mới do dự đặt cái bát xuống.

Tạ Tư Trạc không nói gì, đưa tay chỉ vào bát cháo của mình, ra hiệu lão đầu tử có thể ăn luôn. Không ngờ Hữu thừa tướng lắc đầu:

- Phần của ta không chia cho người khác, ta cũng không ăn phần của người khác.

Lời vừa dứt, bỗng nhiên từ nơi xa lại vang lên tiếng cửa sắt, lão hán giữ nhà giam lại đi vào, nói bằng ngôn ngữ gì đó với Hữu thừa tướng nhưng không ngờ Hữu thừa tướng lại hoàn toàn nghe hiểu được, trên gương mặt già nua trước hết hiện vẻ sửng sốt, sau đó lại lắc đầu trả lời bằng một câu tiếng Man.

Lão hán trở nên không kiên nhẫn nữa, ôm đồm kéo Hữu thừa tướng đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK