Lồng sắt bị phá rồi, không cần đợi mở cửa nữa, người trong thiết lung lần lượt đi ra.
Hồ đại nhân luôn ở bên ngoài xem trận chiến, giờ phút này kích động cả người run lên, ngay cả râu cũng run rẩy. Đây là chuyện có nằm mơ cũng không thể xảy ra được, Nam Lý mà lại thắng ư? Đợi đến lúc trở về thành Phượng Hoàng, chuyến đi này sẽ biến thành công trạng cực lớn, Tả thừa tướng vì là chủ quản dẫn đội đi, đương nhiên là công trạng đứng đầu. Lão hận là bây giờ không thể lên trên cổng thành, túm lấy tay áo của Cảnh Thái nói một câu:
- Cảm ơn ngươi đã cho chúng ta vào trong lồng.
Vốn tin tưởng gấp trăm lần, người dân nước Yến vốn đã chuẩn bị chúc mừng từ bốn phía từ lúc mới đến, giờ phút này tình cảm quần chúng mãnh liệt, phía sau đẩy phía trước, sóng người xao động lần lượt về phía trước, quan binh phụ trách duy trì trật tự đã có chút đàn áp không được.
Hai mắt của Cảnh Thái trên cổng thành tràn đầy huyết sắc, tức giận khiển trách:
- La Quan, La Quan! Lòng lang dạ sói, sao ngươi có thể đầu hàng?
La Quan lớn tiếng đáp:
- Trước khi chiến đấu thần đã nói với vạn tuế gia rồi, khó giữ được chiến thắng, đánh rồi hãy xem mà.
Nói xong, lão liếc nhìn Tống Dương một cái, lại tiếp tục trả lời Cảnh Thái:
- Vốn có hy vọng thắng rồi, nếu như vạn tuế gia không để người Nam Lý tiến vào thiết lung.
Lão chỉ trả lời thành thật, lại căn bản không nghĩ, lời của lão đối với Cảnh Thái mà nói, chẳng khác gì một cái bạt tai hung hăng quất thẳng vào mặt. Cảnh Thái tức giận rống to:
- Cẩu tặc, thời điểm ngươi cúi đầu nhận thua, liền quên mất trẫm sẽ đem ngươi chém thành trăm mảnh sao?
Sau khi nhận thua, La Quan đã mất hứng rồi, nhưng lão còn có một tâm nguyện cuối cùng, được gặp mặt ân sư lần cuối, nói không chừng lão nhân gia có thể tỉnh táo một lát, một chưởng lấy đi tính mạng của chính mình. Lão nhân gia báo được thù lớn trong lòng thích thú, chính mình chết cũng không hối tiếc. cái mạng này là phải trả cho sư phụ, chính vì nguyên nhân này, hiện tại tuyệt đối không thể chết được, ông ta hướng về Cảnh Thái lắc đầu nói:
- Trước Nhất phẩm lôi, hội nghị giữa đông chủ của ta và ngài đã kết thúc, là chính miệng ngài nói giữ ta lại, ta đánh thêm trận này nữa, cũng đã từng nói là bất luận thắng thua.
Cảnh Thái đâu có nghe La Quan nói cái gì mà giao hẹn trước đó, không để ý bàn tay đau nhức, chụp lấy đống tên ở trước mặt loạn lên, hoàn toàn không có phong độ của một đế vương, chỉ có tiếng gào của một bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn:
- Cẩu tặc, trẫm không giết ngươi thì không phải là Yến đế. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hoàng đế muốn giết mình, thì còn có cái gì có thể phản bác, La Quan cười giận dữ:
- Cảnh Thái, cái mặt ngươi đừng có trốn đó.
Giọng vang như sấm, toàn trường đều có thể nghe thấy rõ ràng, Đại tông sư còn không đợi binh lính xung quanh nhảy lên, đã lấy cung trong tay, ngắm Cảnh Thái ở phía đầu thành xa xa.
Phía sau Cảnh Thái có thị vệ cao thủ, phản ứng cực kỳ nhanh, la hét hai tiếng "hộ giá", một đám người liền bổ nhào lên trước đem Hoàng đế ấn xuống mặt đất. Kỹ thuật bắn tên của La Quan ai dám khinh thường.
Còn Tống Dương lại cười ha ha, mở lời nói với La Quan:
- Tiền bối, người quên rồi, bình tên của người đang ở chỗ ta này.
La Quan giương giọng cười đáp:
- Ta không quên, là vạn tuế gia quên rằng ta có cung mà không có tên.
Có cung không tên, La Quan chẳng qua chỉ là hư thế mà thôi.
Bị mất mặt quá sức chịu đựng, Cảnh Thái khí bùng lên não, xoay lại tát một bạt tai vào chính thị vệ của mình, trong miệng gào thét tiếng trách mắng, cấm quân trong quảng trường rút đao, La Quan đã thủ thế, Tống Dương cũng nhanh chóng tới gần chuẩn bị hỗ trợ.
Trước mắt thấy ẩu đả nổi lên, bỗng nhiên một chuỗi âm thanh tù và vang lên, bình thản, điềm đạm, chắc chắn lại không mất đi sự vang dội, mặc dù trong sự huyên áo ồn ào của hàng vạn người nhưng vẫn có thể nghe rõ. Cùng với tiếng tù và truyền đến, còn có từng đợt tiếng niệm phật hiệu trang nghiêm "Nam mô A Di Đà Phật" trầm thấp, rồi lại có thêm một phần phóng khoáng, cổ quái không diễn tả được, đi thẳng đến tâm can, làm cho người khác trong lòng thanh tịnh, tai cũng sạch sẽ.
Đang nổi trận lôi đình Cảnh Thái nghe thấy thanh âm đó, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng như điên, nhìn quanh Đại Yến, có thể lấy tù và dọn đường, có thể trong lúc đi niệm Phật hiệu, chỉ có một người. Lão đến rồi! Vào lúc mình bất lực nhất, tủi thân nhất, không biết phải làm sao nhất, lão đã đến rồi, Quốc sư cuối cùng đã đến rồi.
Đẩy mọi người ở bên cạnh ra, Cảnh Thái ra sức nhảy dựng lên, truyền chỉ muốn tất cả mọi người im lặng, ngay cả việc truy bắt La Quan cũng tạm hoãn đã. Phật hiệu từ bi, Quốc sư trình diện không nên thấy máu. Kẻ đáng chết nhất định phải chết, bọn chúng đã bị trọng binh vây khốn, không ai có thể trốn thoát được, chờ một chút cũng không sao.
Cảnh Thái ra sức nhìn quanh xuống phía dưới, quả nhiên, cuối đường lớn, một tòa bàn kiệu lớn màu đỏ đang được ba mươi mấy tăng lữ phục sức vây quanh vội vã đi tới.
Bốn tấm mành của bàn kiệu lớn, trong đó có một người, mặt nạ lạnh lẽo, trường bào màu trắng, găng tay màu đen.
Lôi âm đài ở Đại Yến được tổ chức hơn mười năm, Quốc sư uy vọng sớm đã nhập vào lòng người, khi pháp giá của y xuất hiện, đám người ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh, ra sức thối lui về hai bên để nhường đường cho bàn kiệu lớn đi ra, ước chừng có ba phần người Yến là quỳ xuống đất, vái lạy với bàn thờ lớn, trong miệng cùng niệm xướng phật hiệu với các hộ pháp đệ tử. Những người còn lại không xem là quá ngoan đạo, nhưng cũng đều khom người cúi đầu, vẻ mặt thành kính.
Tu vi của những đệ tử khiêng bàn kiệu tinh thông, chuyển động mau lẹ, rất nhanh xuyên qua con phố dài, Yến binh phụ trách cảnh vệ nào dám ngăn cản Quốc sư pháp giá, đều nhường đường, bàn kiệu lớn xuyên qua nửa tòa quảng trường, cách đám người Tống Dương, La Quan đang đứng không xa, dừng lại.
Mà một hồi công phu này, cũng đủ để Cảnh Thái trở nên lãnh đạm đôi chút. Bảo kiệu màu đỏ là pháp giá chuyên dụng của Quốc sư, ngày thường bố trí đại lôi âm đài, đệ tử đi theo hộ tống pháp giá cũng đều là người đóng giữ lôi âm đài. Quốc sư đã trở lại, nhưng không nói trước với mình, thậm chí đến một phong thư cũng không có, liền trực tiếp quay về trong tự. Làm gì có đạo lý này.
Nếu thật sự là y, không thể không báo.
Giờ phút này Quốc sư đã xuống khỏi bàn kiệu lớn, dẫn chúng tăng hướng về Cảnh Thái xa xa tạp thành hình chữ thập hành lễ. Cảnh Thái đáp lễ qua loa, trong đầu nhay chóng xoay chuyển các suy nghĩ, nói khẽ với thị vệ truyền lệnh bên mình:
- Mai phục trong cung, chuẩn bị tập kích quốc sư, quốc sư vừa vào cung liền bắt lại cho ta. Nhớ là không đươc làm hại tính mạng của y.
Tuy rằng đáng nghi, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn người này là giả, tuy nhiên Cảnh Thái có thể khẳng định hai chuyện: thứ nhất, cho dù là giả thì cũng không thể bắt tên này trước mặt mọi người, người Yến không biết Quốc sư là giả mạo, chỉ với uy vọng của Quốc sư, quân Yến bên dưới vừa động, thể nào cũng kích động dân tình phản đối, chỉ có thể để cho y nhập cung rồi mới ra tay; thứ hai, chẳng may Quốc sư là thật, chính mình động thủ bắt y, y cũng tuyệt đối sẽ không tính toán với mình.
Y vĩnh viễn sẽ không thực sự trách móc ta.
Thái giám cao giọng tuyên chỉ, truyền Quốc sư vào cung yết kiến, đồng thời thủ lĩnh nội thị vệ bước chân vội vàng, đi tới trước pháp giá ở ngoài cung, nghênh đón Quốc sư cung kính thành khẩn, Cảnh Thái đứng ở cổng thành, cẩn thận quan sát hành động của Quốc sư.
Quả nhiên, Quốc sư không chịu vào cung, y nhẹ nhàng nói với thủ lĩnh nội thị vệ vài câu gì đó, lại đưa cho gã một món đồ vật, lập tức khoát tay áo, ra hiệu đối phương mau trở về nói với Hoàng đế.
Cảnh Thái nóng lòng muốn biết, "Quốc sư" này rốt cuộc đã nói cái gì, thật hận là không thể phái người đi xuống dùng roi da đánh tên nội thị, bắt gã chạy nhanh lên. Nhưng đang trong lúc chờ đợi mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt Cảnh Thái đột nhiên biến đổi, y thấy được một quái nhân, một nữ nhân ăn mặc cổ quái.
Cũng giống như Quốc sư, nữ tử này quan binh cũng không dám ngăn trở: Tô Hàng.
Xuyên qua đám người, Tô Hàng bước chân vội vàng, vẫn chạy hướng tới Tống Dương, trong lúc đó vẫn không quên vẫy tay với Cảnh Thái ở trên cổng thành.
Quốc sư và Cảnh Thái, chỉ có người trong cuộc mới có thể cảm giác được giằng co hồi hộp, Tống Dương chính mà người trong cuộc, lúc trước trong tiếng mắng chửi của hàng ngàn vạn người Yến hắn vẫn có thể ung dung cười lớn được, nhưng bây giờ yên tĩnh, lại khiến bàn tay nắm chặt Long Tước đổ mồ hôi. Tuy nhiên, cho dù khẩn trương, thì Tống Dương vừa thấy Tô Hàng vẫn là sửng sốt, vẻ mặt cổ quái:
- Sao lại ăn mặc giống như vườn xuân vậy?
- Không phải muốn đánh nhau sao, giống như chuyện này vậy, nếu biết trước thì đã không nên chải tóc rồi.
Đúng là, Tô Hàng lần này chỉ lầm bầm một câu, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc:
- Ai cũng nhìn ra, là ngươi thông đồng với La Quan, đoạt được nhất phẩm lôi, với tính tình của Cảnh Thái, nhất định nhất định sẽ không để ngươi sống qua đêm nay đâu. Bây giờ ngay cả Quốc sư cũng tới rồi, chúng ta còn không mau chạy trốn đi?
Tống Dương nhíu mày:
- Chúng ta? Nàng cũng muốn trốn ư?
- Vốn dĩ ta không cần phả trốn, nhưng phải cứu ngươi, ta phải cùng chạy trốn với ngươi.
Nói xong, Tô Hàng kiễng đầu ngón chân, ghé sát bên tai Tống Dương nói mấy câu, vẻ mặt Tống Dương đầu tiên là lộ vẻ kinh ngạc, tiếp theo là gật đầu cười:
- Cảm ơn!
Tô Hàng cười khúc khích, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nâng hai tay ôm vào hai má của Tống Dương:
- Cảm ơn cái gì, đừng ngốc ngếch nữa.
Số người nhận ra Tô Hàng trong đám người Yến không nhiều, nhìn thấy nàng người ăn mặc quái dị, dưới ánh mắt soi mói của nhiều người cùng với một nam nhân vừa sát người thì thầm, lại vừa vuốt mặt trêu đùa, đặc biệt đáng ghét chính là nữ tử này xinh đẹp như vậy, mà lại đi liếc mắt đưa tình với một tên cẩu tử Nam Lý. Tất cả mọi người đều thầm mắng trong lòng.
Tô Hàng và Tống Dương vô cùng thân thiết, tất cả đều lọt vào mắt Cảnh Thái, Hoàng đế rốt cục biết được người trong lòng nàng là ai, không nhịn được cười khặc khặc, nhưng Tô Hàng lại giống như quên hết tất cả, ôm cánh tay Tống Dương, giơ tay hướng về Cảnh Thái đang cười nói:
- Ta thích hắn.
Vừa dứt lời, cách đó không xa vang lên một tiếng cười quái dị, Quốc sư quay đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt lộ ra vài phần tò mò.
Mà Tống Dương vẫn chưa đủ ngại, lại cố tình nói lớn, đối với tất cả người Yến đang cười nói:
- Nàng là trang chủ tương lai của Minh Nhật sơn trang, Tô Hàng, ta là Tống Dương, người Nam Lý.
Trong số một trăm người Yến ở Tình thành, có chín mươi chín người chưa từng thấy Tô Hàng, nhưng không có một ai chưa từng nghe nói tới Minh Nhật sơn trang, mọi người đều biết, Tô Hàng là kỳ nữ tử, là người Cảnh Thái hết mực yêu thương, nhưng Thánh thượng không ép cưới, dành cho nàng hàng nghìn hàng vạn sự sủng ái, chờ đợi Tô Hàng thay đổi tâm ý. Vốn là một đoạn giai thoại, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được, tên tiểu tử Nam Lý này không chỉ đoạt lấy thanh danh đứng đầu Nhất phẩm lôi, mà còn đoạt lấy nữ nhân của vạn tuế gia.
Ầm một tiếng, dân chúng lại nổi lên ồn ào, A Y Quả nhỏ giọng cười nói với Nam Vinh:
- Tên nhóc Tống Dương giỏi thật, đoạt được nữ nhân của Hoàng đế. Vậy chẳng khác nào đoạt quốc mẫu của người nước Yến rồi phải không?
Tiếng cười mặc dù thấp, tuy nhiên Nhị Sỏa ở bên cạnh hai nàng vẫn nghe thấy, vô ý thức nâng tấm khiên trong tay cao hơn một chút, trong lòng suy nghĩ, mối hận cướp mẹ này, mới đúng là mối hận lớn nhất.
Cảnh Thái ở trên cổng thành, nghe được tất cả mọi chuyện phát sinh ở dưới, lửa giận khó khăn lắm mới lắng xuống được lại một lần nữa bốc lên, một hồi công phu ngắn ngủi của buổi tối hôm nay, bị La Quan và Tống Dương thay nhau đánh vào, hơn hai mươi năm lên ngôi, chưa bao giờ chịu mối nhục lớn như thế.
Chính vào lúc này, thủ lĩnh nội thị vừa mới đi mời Quốc sư chạy về cổng thành, đang định tới gần Hoàng đế nói, Cảnh Thái bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, tạm thời bất chấp chuyện xảy ra dưới thành, lớn tiếng chỉ vào tên nội thị:
- Dừng lại! Lui về phía sau!
Quốc sư giỏi về độc, kẻ giả mạo lão có thể cũng giỏi về độc hay không? Có thể thông qua tên thái giám này mà truyền độc tới hay không? Nếu không phải bởi vì tính tình quá nóng nảy, Cảnh Thái nên chọn người thật cẩn thận mới phải, nội thị lùi về sau, nhưng lại không muốn hắn ta lại lớn tiếng nói ra mật ngữ của đối phương, chỉ có thể lệnh cho nội thị bên cạnh tiến lên. Trước sau năm người theo thứ tự chuyển lời, dặn dò của "Quốc sư" cuối cùng cũng lọt tới tai Cảnh Thái.
"Quốc sư" nói: chúc mừng vạn tuế gia, lần này Nam Lý đại công cáo thành, Yến Đỉnh bị bầm thây vạn đoạn.
Còn có một tín vật, nội thị cầm ở trong tay, găng tay da vân màu đen, vật bên người của Quốc sư.
Giọng nói thị vệ rất nhẹ, nhưng lọt vào tai Cảnh Thái, giống như thần lôi chín tầng mây. Trong khoảnh khắc lửa giận phá vỡ tâm can, ngực bị đè nén muốn nổ ra, nhưng dù vậy, y vẫn cố nén lại, không thể truyền chỉ bắt "Quốc sư".
Hàng ngàn vạn bách tính trước cung, một nửa xem Quốc sư là tiên phật, địa vị cao quý vô cùng, cấm quân một khi động thủ, lập tức sẽ kích động dân biến.
Mà "Quốc sư" có thể đến đây, chứng tỏ rằng lão đã lừa gạt được chúng tăng tại lôi âm đài, nếu bây giờ đi bắt người này, đại lôi âm đài sẽ xuất toàn tinh nhuệ, lao thẳng tới hoàng cung, như vậy thì quả thực là loạn rồi.
Việc cấp bách không phải là trực tiếp đuổi Quốc sư giả mạo, như vậy sẽ chỉ gây loạn mà thôi. Bất kể như thế nào, đều phải di tán dân chúng trước rồi mới tính. Yến Đỉnh không còn nữa thì ta càng không thể nổi điên. Cảnh Thái hít một hơi sâu, thân thể vẫn còn đang vô pháp khống chế mà run rẩy:
- Truyền chỉ...
Mới vừa nói được hai chữ, một đội cấm quân vốn dĩ ở trên quảng trường phụ trách duy trì trật tự cho bách tính, bỗng nhiên quay đầu đánh về phía quốc sư, quan quân dẫn đội hét lớn:
- Phụng chỉ, truy bắt nghịch tặc Thịnh Cảnh hòa thượng, tội bao che đồng bọn phản nghịch, ai phản kháng tru di cửu tộc.
Thịnh Cảnh, chính là pháp danh của Quốc sư.
Bên người Quốc sư còn có hơn ba mươi tên đệ tử cao thủ, một đội cấm quân trăm người căn bản không giết được chính chủ, nhưng bọn họ đánh cờ hiệu Hoàng đế, làm chuyện mà Hoàng đế sợ nhất, không dám làm nhất.
Cảnh Thái lập tức phẫn nộ công tâm, không thể nhẫn nhịn được nữa, "phụt" một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Việc đã đến nước này, đại loạn không thể cứu vãn được nữa. Sắc mặt Cảnh Thái tái nhợt như tờ giấy, môi dưới, cằm, vạt áo trước nhuộm dần máu tươi, giọng nói khàn khàn khó nghe:
- Giết hết. Một tên cũng không tha.
Nói xong, thân thể lung lay mấy cái, rồi ngã quỵ xuống thật mạnh, cứ như vậy mà ngất đi.
Giờ phút này, vô số người Yến đánh trống reo hò, sóng người bắt đầu khởi động hướng thẳng đến quảng trường, dân biến bắt đầu.