Đã hơn một năm trôi qua nhưng cứ mỗi khi Hoa Nghiêm tướng quân của Bạch Cổ lâu nhớ lại lần Tả thừa tướng bỗng nhiên xuất hiện trong Thập Vạn Hồng Hoang, sau khi tiến vào doanh trại và bắt gặp sự tình của vợ con mình,, anh ta lại toát mồ hôi lạnh, không kìm nổi bất giác đưa tay sờ lên cổ mình… Còn may là Tả thừa tướng từ bi, lưu lại đầu anh ta trên cổ, cho phép anh ta lập công chuộc tội.
Vợ con cũng không dám ở lại vùng lân cận nữa, sớm đã được đưa trở về nhà xưa. Hoa Nghiêm cũng bị Binh bộ nghiêm trị, chịu ba mươi roi, chức quan giáng ba cấp, bổng lộc giảm nửa nhưng chức vị của anh ta tạm thời không đổi, vẫn thống lĩnh binh lính Bạch Cổ lầu, giám sát động tĩnh trong Hồng Hoang.
Trải qua sự việc nên cũng hiểu chuyện hơn, Hoa Nghiêm so với trước đã thành thật hơn nhiều, nhưng cũng chỉ là thành thật mà thôi.
Hoa Nghiêm cũng như đa số quan binh Nam Lý, trong lòng có ý chí phục vụ đất nước, nếu thật phải ra chiến trường chém giết anh ta cũng sẽ liều mạng, nhưng tập luyện bình thường sao… dường như có chút quá buồn tẻ, đặc biệt là thời tiết Nam Lý, không là ngày nắng chói chang thì là mưa bão triền miên, trong khí hậu như thế này, tập luyện nào có thể miễn được thì nên miễn đi. Cho nên, lính canh giữ Bạch Cổ lầu bình thường không tập luyện sáng sớm, chỉ biết đúng giờ thay ca, luân phiên canh giữ, gần như mỗi ngày đều ngủ quên một giấc.
Sáng tinh mơ ngày hôm nay, Hoa Nghiêm đã mơ một giấc mộng đẹp… Mộng thấy mình mặc áo bào đẹp đẽ, cách ăn mặc giống hệt một công tử quyền quý, một mình đi đến nơi mua vui Cẩm Tú lâu ở gần châu phủ, tú bà với vẻ mặt tươi cười ra nghênh đón:
- Hoa gia, ngài đến thật đúng lúc, hôm nay cô nương trong lầu không thu tiền, ngài cứ tùy ý vui vẻ hưởng thụ.
Hoa Nghiêm trong mộng vui mừng, đang định nói gì đó, không ngờ tú bà bỗng nhiên lấy từ trong ngực ra một cái tù và sừng trâu, kề vào tai anh ta mà thổi tu tu.
Chói tai không chịu được, Hoa Nghiêm tức giận giật mình tỉnh giấc, mộng đẹp cũng theo đó mà tan biến. Còn chưa kịp "không thu tiền" thì tỉnh rồi khiến anh ta nhiều ủ rũ, đang muốn lẩm bẩm chửi mắng thì anh ta chợt nhận ra tú bà trước mắt quả thật không thấy nữa nhưng tiếng tù và trong tai vẫn còn!
Tiếng tù và cảnh báo, Hồng Hoang có khác thường.
Hoa Nghiêm vội vã đứng lên, vừa mặc quần áo, vừa chạy ra ngoài, trực tiếp xông lên đài canh gác, chỉnh ống nhìn về nơi núi rừng xa. Chỉ vừa nhìn một cái, Hoa Nghiêm tướng quân liền hít một hơi, lòng cũng theo đó mà trầm xuống!
Trước mắt không có quân Man nhưng dựa vào ánh nắng ban mai lúc rạng đông, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng: trong tầm mắt, rừng rậm không gió mà động, lá rừng phập phồng gợn sóng ào ào, chim chóc toàn bộ bị kinh động, hốt hoảng kêu to, bay tứ tung, nhiều đến mức gần như che kín bầu trời. Chỉ cần là người có chút kiến thức thì nhìn vào đã hiểu, trong rừng rậm đang có vô số quái vật di động rất nhanh, hướng về biên giới mà xông đến.
Bình thường thì lười biếng qua loa, đến giờ phút này trong lòng đầy sợ hãi. Tuy nhiên, với loại chức trách nghiêm túc là "trấn thủ Bạch Cổ lầu" thì Hoa Nghiêm sẽ không qua loa, cho dù có bao nhiêu quái vật lao tới, anh ta cũng sẽ khổ chiến đến cùng. Hoa Nghiêm lên tiếng truyền lệnh, huy động tất cả binh lính lên phòng vệ, đồng thời châm khói lửa để đưa tin tứ phương.
Chỉ trong thời gian khoảng một nén hương, việc bố trí phòng vệ Bạch Cổ lầu đã hoàn tất, tên nằm sẵn trong ống, đao đã ra khỏi vỏ, sẵn sàng đón địch. Cùng lúc đó, sóng lá tầng tầng dao động, cuồn cuộn nơi gần rừng rậm đột nhiên chuyển mình, yên tĩnh trở lại… Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Ngọn sóng quái vật chưa xông ra khỏi rừng rậm nhưng bầu không khí trên chiến trường cũng vì thế mà càng thêm áp lực.
Hoa Nghiêm nuốt nước bọt, truyền lệnh cho thuộc hạ không được lơi lỏng. Nhưng mệnh lệnh này rõ ràng là vô nghĩa, chỉ cần không phải thằng ngốc thì ai cũng sẽ không vì vậy mà lơi lỏng, chỉ là tướng quân cảm thấy nếu lúc này không nói gì thì trong lòng sẽ trống rỗng, khó chịu. Chỉ là bản thân tướng quân cũng không để ý thấy trong lúc truyền lệnh anh ta bất giác hạ thấp giọng.
Đàn chim đã bay tản đi, Bạch Cổ lầu trong ngoài đều vô cùng yên tĩnh, binh lính thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình… Bỗng nhiên, một tiếng chim kêu vang đến, mọi người nghe tiếng nhìn theo mới phát hiện hơn mười con hắc ưng khổng lồ không biết đã bay đến gần từ lúc nào, không ngừng quần vũ trong không trung. Ánh rạng đông chiếu lên đám ưng đang xoay vòng trên trời làm ánh lên hào quang màu đỏ máu.
Một tân binh mới nhập ngũ cuối cùng cũng không đè nén được nỗi sợ trong lòng, chưa nghe hiệu lệnh đã giương cung bắn, một mũi tên bắn thẳng về phía hắc ưng, đáng tiếc vì quá căng thẳng nên độ chính xác quá kém, cách xa mục tiêu đến mấy trượng, mũi tên cong vẹo bay lên đến điểm cao nhất trong không trung rồi chập choạng rơi xuống. Hai cánh của một con ưng khổng lồ hơi chấn động một chút, vẽ lên không trung một hình bán cung màu đen, phảng phất như một tia chớp lao nhanh đi, vươn mỏ ngậm chặt mũi tên lại, sau đó nó dùng sức, một tiếng "bặc" vang lên, mũi tên gãy đôi…
Hoa Nghiêm quay đầu lại, trừng mắt nhìn tiểu tốt vừa bắn tên, chưa kịp lên tiếng răn dạy thì một giáo úy bên cạnh ông đã thấp giọng nói:
- Xin tướng quân nhìn xem, có người đi đến!
Sau một thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, trong rừng rậm rốt cuộc cũng có động tĩnh. Không phải đại quân xuất hiện mà chỉ có vẻn vẹn năm người.
Một cái kiệu nhỏ được bện bởi thân cây leo, bốn dã nhân khiêng kiệu giống hệt hầu tử, còn có một nữ yêu tinh đang ngồi chễm chệ trên kiệu… Ngày hè nóng bức, người thường còn muốn lột bỏ cả da của mình, vậy mà ả lại còn khoát lông cừu, vẫn bộ dạng trước kia làm ra vẻ lạnh đến sắp không thể chịu nổi nữa; tóc đã trắng muốt như tuyết nhưng trên mặt một vết nhăn cũng không có, gương mặt xinh đẹp, kiều diễm, làn da vô cùng mịn màng.
Cách ăn mặc như vậy, bộ dạng như vậy mà không phải yêu tinh thì là gì?
Quái nhân hiện thân, các giáo úy càng căng thẳng, chỉ có Hoa Nghiêm tướng quân, sau khi nhìn rõ đối phương mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ mặt vui mừng, cất cao giọng nói:
- Trước mặt có phải Hổ Phách tiền bối?
Hổ Phách nghe vậy hơi sửng sốt, thúc giục kiệu phu đi gần một chút, sau khi xác định âm thanh của mình có thể truyền tới đối phương mới cười khach khách nhìn về phía Hoa Nghiêm:
- Ngươi biết ta?
Không chỉ một mình Hoa Nghiêm, toàn bộ chủ quản canh gác dọc tuyến Nam giới đều biết Hổ Phách tiền bối.
Lúc trước, Hổ Phách ở lại trong Thập Vạn Hồng Hoang, đã nói trước hết sức rõ ràng rằng không phải ở lại đây không đi nữa mà chỉ là ở lại chơi một thời gian, tương lai vẫn sẽ trở về. Sau khi Tống Dương trở về Nam Lý đã nhờ Hồ đại nhân giúp đỡ truyền lệnh cho phía biên giới phía Nam tăng cường lưu ý điều này, một khi Hổ Phách xuât hiện, tuyệt đối không được hiểu lầm.
Đối với mệnh lệnh này, Hoa Nghiêm đặc biệt để tâm nên chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra đối phương ngay. Hoa Nghiêm vội vàng truyền lệnh cho thuộc hạ mở áp để Hổ Phách tiến vào, bản thân anh ta cũng đích thân đi xuống nghênh đón.
Ở lại trong rừng mưa khoảng mười tháng nhưng thần khí của Hổ Phách vẫn không có chút thay đổi, bộ dạng vẫn như lúc trước khi chia tay với Tống Dương. Hổ Phách vừa gặp mặt tướng quân nhưng cũng không khách khí, trực tiếp hỏi ngay:
- Tướng quân có biết tình hình của Tống Dương không?
Cái tên Thường Xuân hầu cả Nam Lý đều biết, nơi biên quan xa xôi cũng không ngoại lệ, Hoa Nghiêm liền kể toàn bộ những việc mình biết có liên quan đến Tống Dương, bao gồm cả "hòa thân công chúa, ban hôn quận chúa, phong ấp Yến Tử Bình", toàn bộ việc lớn việc nhỏ đều kể tỉ mỉ. Hổ Phách nghe rất chăm chú, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, đôi mắt sáng trong veo vẫn lóe lên ánh vui mừng.
Hoa Nghiêm biết vị khách trước mặt này là trưởng bối của Tống Dương nên cười nói:
- Thường Xuân hầu từng đặc biệt truyền tin cho biên quan, yêu cầu mọi người phải biết hành tung của tiền bối, bây giờ tốt rồi, tiền bối đã trở về, người một nhà đoàn tụ…
- Ta còn chưa định trở về.
Hổ Phách lắc đầu chen ngang lời Hoa Nghiêm:
- Chỉ là có chút nhớ con trai, lại huấn luyện xong đại ưng nên dự định xây dựng một đường truyền tin.
Vừa nói, Hổ Phách vừa đưa tay chỉ vào một kiệu phu. Người được chỉ bước ra một bước, Hổ Phách tiếp tục nói với Hoa Nghiêm:
- Nhờ tướng quân phái người dẫn gã đến Yến Tử Bình.
Người này là "ưng chủ", khi gã chạy trên mặt đất, ưng đưa tin sẽ theo gã mà di chuyển trong không trung. Lần đi này thật ra là đi để cho ưng nhận đường, sau chuyến này thì đại ưng sẽ có thể qua lại giữa nơi của Hổ Phách và Yến Tử Bình giúp hai bên truyền thư gửi tin cho nhau.
Hổ Phách nói sao thì phải như vậy, Hoa Nghiêm chỉ có thể gật đầu.
Sau khi nói việc chính, Hổ Phách lại chuyển đề tài, đột ngột hỏi:
- Tướng quân cần đầu người sao?
Hoa Nghiêm một thoáng hoảng sợ, đang định lắc đầu bỗng nhiên lại hỏi tiếp:
Ý tiền bối là…?
Hổ Phách cười đáp:
Đầu của dã nhân, tiền tuyến vừa có một trận dã chiến, chết không ít người, ta giữ mấy thi thể này cũng vô ích.
Hoa Nghiêm bỗng nhiên mừng rỡ, đây rõ ràng là đại công tự nhiên tìm đến. Trong nháy mắt anh ta đã nghĩ ra việc sẽ trình báo lên trên: mấy ngày trước, dã nhân tập hợp thành đội, xông vào cửa quan, Bạch Cổ lầu trên dưới một lòng chiến đấu đến cùng, kết quả đã đẩy lùi cường địch, giữ vững biên giới… Hổ Phách trước giờ không bao giờ sai khiến người khác làm không công cho mình, chỉ cần tận tâm làm tốt việc người nhờ thì nhất định sẽ có lợi ích.
Hổ Phách cười ha hả, nói một câu:
- Đợi chúng ta đi rồi, tướng quân phái người vào rừng vận chuyển là được, ở hướng nam, rất dễ tìm.
Nói xong cũng không chờ đợi gì thêm, Hổ Phách lên kiệu rời khỏi Bạch Cổ lầu.
Hoa Nghiêm đợi Hổ Phách đi vào rừng sâu, trong rừng vừa bình lặng không lâu bỗng nhiên truyền tới một tiếng hô vang trời, lập tức giống như trước, sóng lá quay cuồng, chỉ có điều lần này phương hướng di chuyển ngược lại, hướng về phía Hồng Hoang mà lan đi!