Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1030

“Đây chính là lỗi của chị! Em tới xin tiền chị là vì giúp gia đình, em không hề ôm tiền bỏ chạy, mà là mang tiền đi làm việc, nhưng kết quả là… không hoàn thành mà thôi, cũng đâu thể trách em được phải không?”

“Mang cái cớ cầm tiền làm việc của cậu đi lừa bố mẹ cậu đi, không lừa được tôi đâu. Tôi khuyên cậu mau về nhà đi, cậu không còn nhỏ nữa, cũng nên trưởng thành rồi. Đừng lúc nào cũng ăn uống chơi bời khiến hai người lớn trong nhà suốt ngày lo nghĩ vì cậu!”

Tô Lạc Ly càng nhìn Tô Nhược Diệu càng thấy ngứa mắt, “Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi! Lần sau nhìn thấy cậu ta thì cứ đuổi thẳng đi, không cần tới báo cáo.”

Mắt không thấy tâm không phiền.

“Tô Lạc Ly! Cô đối xử với em trai ruột của mình như vậy ư? Cô thật vô lương tâm? Nhà cô giàu có như vậy, xin cô chút tiền thì làm sao?”

Tô Nhược Diệu gân cổ gào lên.

“Nhà tôi rất giàu có, nhưng tôi thà dùng tiền để cứu chó mèo lang thang còn hơn là cho loại người như cậu!”

Sau khi nghe thấy Tô Lạc Ly nói, mấy bảo vệ cũng không khách sáo chú nào.

Tô Lạc Ly không khỏi thở dài và lắc đầu, “Sao ai cũng như vậy.”

“Không cần phải thương hại loại người này, tự tạo nghiệp thì không thể sống.” Ôn Khanh Mộ ôm bả vai Tô Lạc Ly, hai người cùng đi lên lầu.

“Đúng rồi, mấy hôm nay em muốn đi dạo phố, muốn mua mấy bộ đồ cho bé cưng.”

“Mấy ngày nay anh bận rồi có thể sẽ không đi cùng em được.”

“Không cần anh đi cùng đâu, anh cứ bận việc của anh đi.”

“Vậy em dẫn theo mấy người nữa, cẩn thận một chút.”

Tô Nhược Diệu lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

“Có đi hay không? Nếu không đi thì chúng tôi sẽ ném cậu ra ngoài!” Bảo vệ quát.

“Tôi đi là được chứ gì?” Tô Nhược Diệu liếc nhìn căn biệt thự sang trọng này lần cuối, sau đó tự đi ra khỏi cửa.

Anh ta đi một quãng đường rất xa mới tìm được nơi có thể bắt taxi, nhưng anh ta chẳng còn một đồng nào trên người nên không ai chịu chở anh ta, anh ta đành phải đi bộ suốt quãng đường, đến khi rạng sáng mới tìm được nhà mình, nhưng lại phát hiện ra rằng nhà mình bị dán giấy niêm phong, thế là anh ta vội vàng gọi cho Vương Vãn Hương, lúc này mới tìm được nhà mình.

“Ôi! Thằng con chết bầm này! Con đã đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?” Khi vừa nhìn thấy Tô Nhược Diệu, nước mắt Vương Vãn Hương không kìm được mà tuôn rơi!

“Mẹ à… con sắp mệt chết rồi, mẹ tìm thứ gì cho con ăn được không?”

“Sao con lại có cái thói này cơ chứ?” Vương Vãn Hương vừa mắng vừa đi vào bếp tìm đồ ăn cho Tô Nhược Diệu.

Tô Nhược Diệu đi bộ lâu như vậy nên đã đói đến mức ngực dán cả vào lưng rồi, Vương Vãn Hương nấu cho anh ta một bát mì, anh ta lập tức ăn sạch.

Tô Khôn cũng đã dậy, khi nhìn thấy Tô Nhược Diệu thì cũng mắng cho anh ta một trận.

Nhưng bây giờ anh ta đã bình an trở về, cả hai đều không có gì để nói nên đành thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK