“Cái gì?” Tô Nhược Vân trợn mắt, Quốc tế Tinh Hoàng lại đập một trăm triệu vì Tô Lạc Ly?
Cô ta không nghe nhầm chứ?
“Vậy các người đập tiếp vào! Vượt qua một trăm triệu không phải là được rồi sao?”
Người phụ trách cũng cực kỳ khó xử.
“Chị Nhược Vân, kinh phí của công ty chị cũng biết đấy, hiện giờ Quốc tế Nghệ Tân của chúng ta nhiều người, cũng đang vào thế đi lên, có quá nhiều chỗ cần dùng đến tiền, đây cũng là vì chị muốn quay phim điện ảnh, bằng không, công ty chúng ta tuyệt đối sẽ không đầu tư năm mươi triệu vào cái phim điện ảnh đề tài thanh xuân này, đừng nói là năm mươi triệu, cho dù mười triệu cũng sẽ không bỏ rail”
Đây cũng chính là vì Tô Nhược Vân, bằng không người phụ trách căn bản sẽ không để ý đến chuyện này.
Tô Nhược Vân không nói được lời nào nữa.
Cô ta cũng là một thành viên của Quốc tế Nghệ Tân, cô †a cũng là vị hôn thê của Mộ Dung Dịch, cô ta cân nhắc vấn đề cũng cần cân nhắc nhiều mặt.
Bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân này hiển nhiên không thu lại vốn được.
Năm mươi triệu đã là tiền vốn nhiều nhất mà công ty có thể bỏ ra cho cô ta.
Thế nhưng, lẽ nào cứ để như vậy?
“Bên phía Quốc tế Tinh Hoàng chi một trăm triệu cho Tô Lạc Ly, là muốn dồn lực nâng đỡ chị ta sao?”
Người phụ trách lắc đầu.
“Mặc dù Quốc tế Tinh Hoàng đi mất một đám người, nhưng những người ở lại cũng có một số khá tốt, hơn nữa bọn họ còn đang chiêu binh mãi mã, tôi đoán là sẽ không dồn lực nâng đỡ Tô Lạc Ly, có lẽ là vì người phụ trách không hiểu giá thị trường, thế nên mới đầu tư vào.
phim thanh xuân như vậy. Bọn họ cũng muốn nhanh chóng mở ra thị trường, tạo ra chút gợn sóng, thế nhưng đã chọn sai phim”
Tô Nhược Vân gật đầu.
Nếu một trăm triệu đầu tư này không phải là vì nâng đỡ Tô Lạc Ly Vậy chuyện này liền có cách giải quyết.
Chỉ cần Tô Lạc Ly không thể tham gia bộ phim này, vai diễn này không phải vẫn là của cô ta sao?
Trong mắt của Tô Nhược Vân xẹt qua tia ác độc.
Tô Lạc Ly, chị và anh Dịch lén lút với nhau,tôi còn chưa tìm chị tính sổ, hiện giờ, chị lại cướp vai diễn của tôi nếu chị đã rắp tâm đối địch với tôi, vậy thì xin lỗi!
Khu Rainbow Mấy ngày nay, Tô Lạc Ly ngủ sớm dậy sớm, khi không có việc gì liền chạy bộ quanh khu nhà, rèn luyện sức khỏe, hoặc là tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Tất cả mọi thứ đều là vì chuẩn bị cho bộ phim.
Chiều nay, cô đang nghỉ trưa, điện thoại bỗng reo lên.
“Em yêu, không làm phiền em ngủ trưa chứ? Không phải em muốn gặp anh sao? mười giờ tối nay, công trường khu Thiên Thủy, chờ em”
Tô Lạc Ly thấy tin nhắn cũng giật mình.
Đến chuyện cô ngủ trưa mà anh cũng biết!
Rốt cuộc người đàn ông này ở chỗ nào chứ?
Xem ra chuyện này, cô không đi không được, nhất định phải cắt đứt với Giản Ngọc.
Thế nhưng, địa điểm người đàn ông này hẹn cũng quá kỳ lạ.
Công trường khu Thiên Thủy?
Nhưng nếu Tô Lạc Ly đã quyết định đi, cho dù là khu nghĩa địa, có lẽ cô cũng sẽ đến.
Thế nhưng, mười giờ tối, cô lấy lý do gì để nói với Ôn Khanh Mộ để đi ra ngoài đây?
Dark Region Từ khi đọc được tin nhắn qua lại giữa Tô Lạc Ly và Giản Ngọc, Ôn Khanh Mộ liền cài thông báo tin nhắn, một khi Tô Lạc Ly nhận được điện thoại hay tin nhắn điện thoại, bên phía anh sẽ đồng thời nhận được thông báo.
Ôn Khanh Mộ nghe được tiếng thông báo, lập tức cảm điện thoại lên.
“Em yêu, không làm phiền em ngủ trưa chứ? Không phải em muốn gặp anh sao? mười giờ tối nay, công trường khu Thiên Thủy, chờ em”
Cuối cùng cũng gặp mặt rồi!
Nửa đêm canh ba, còn hẹn ở nơi như này, cô nam quả nữ, có thể làm ra chuyện gì chứ?
Ôn Khanh Mộ tức giận nhìn chằm chằm điện thoại, dường như hận không thể nhìn thủng một lỗ trên điện thoại.
Anh nhiều lần nhắc nhở Tô Lạc Ly, đừng phản bội anh.
Tô Lạc Ly cũng từng hứa với anh, tuyệt đối không phản bội.
Cô sẽ đi sao?
Khoảng một tiếng sau, Ôn Khanh Mộ gửi tin nhắn ‘wechat cho Tô Lạc Ly.
“Tối nay tôi có cuộc họp tối, chắc là mười một giờ sẽ kết thúc, nếu muộn quá, tôi không về nhà ngủ nữa”
Tô Lạc Ly nhận được tin nhắn, phấn khích vô cùng!
Cô đang băn khoăn không biết tìm lý do nào để ra ngoài, vốn còn định khớp lời với Tô Kiêm Mặc, cô lấy lý do đi thăm Tô Kiêm Mặc, nhưng lại sợ Tô Kiêm Mặc bị kéo vào chuyện này.
Giờ thì hay rồi, Ôn Khanh Mộ họp đến mười một giờ, quay về còn cần một khoảng thời gian, cô và Giản Ngọc nói rõ ràng, vừa khéo có thể về kịp.
“Ừ, tôi biết rồi, đừng mệt quá”
Tô Lạc Ly trả lời tin nhắn.
Nhìn trên màn hình, sự quan tâm giả dối của Tô Lạc Ly kia, Ôn Khanh Mộ chỉ cảm thấy cực kì châm biếm.
Anh cố ý nói như vậy, anh muốn xem xem Tô Lạc Ly có lén lút giấu anh đi tìm người đàn ông khác không!
Chín giờ tối.
Tô Lạc Ly thay một bộ quần áo thoải mái, cô lén lút trốn người giúp việc, đi ra ngoài.
May là giờ này, người giúp việc đều không còn chuyện gì nữa, hiện giờ ai cũng đều đã về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Ở nơi khác.
Doãn Cẩn báo cáo lại với Ôn Khanh Mộ.
“Chủ tịch Ôn, phu nhân ra ngoài rồi, tự mình bắt xe đi”
Ôn Khanh Mộ nắm chặt tay thành quyền.
Rất tốt, Tô Lạc Ly, thật sự cô rất giỏil Cô dám thật!
“Theo sát cho tôi, cậu điều xe, tôi cũng qua đó”
“Vâng, chủ tịch Ôn” Doãn Cẩn chỉ có thể nghe lệnh, cho dù anh rất muốn khuyên Ôn Khanh Mộ, đừng dùng cách như này, như vậy sẽ làm tổn thương đến tình cảm giữa hai người.
Nhưng nhìn khuôn mặt sắp bừng lửa giận của Ôn Khanh Mộ, anh không dám nói gì cả.
Công trường khu Thiên Thủy.. ngôn tình hoàn
Vì đã rất muộn, công trường cũng đã nghỉ từ sớm, nơi đây rất yên tĩnh.
Lái xe taxi không hề muốn đến nơi này nên đã sớm thả Tô Lạc Ly ở bên đường.
Tô Lạc Ly lấy hết dũng khí đi thẳng vào.
“Anh Ngọc, anh Ngọc… Anh có đó không?”
Tô Lạc Ly nhìn xung quanh, tối om như mực, không nhìn rõ gì cả.
Một cô gái như cô đương nhiên là sợ hãi.
Không ai trả lời, cô liền rút điện thoại, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Giản Ngọc.
Bỗng nhiên, dường như có một trận gió thổi qua, cô lại ngước mắt nhìn, Giản Ngọc đã xuất hiện trước mặt cô.
“Chào em yêu”
Vẫn là áo khoác ngoài hiên ngang như trước.
Giản Ngọc cầm một bó hoa hồng màu lục, cúi người cực kỳ ga lăng, đưa hoa hồng cho Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly chỉ đành nhận hoa.
“Anh Ngọc, hôm nay em đến tìm anh, là vì…”
“Suyt..” Giản Ngọc đặt ngón tay lên giữa môi, ra hiệu Tô Lạc Ly đừng nói tiếp.
“Em yêu, em bị người khác bám đuôi mà cũng không biết sao?”
“Bám đuôi?”
Nói đến bám đuôi, Tô Lạc Ly lập tức trở nên căng thẳng.
Giản Ngọc lấy điện thoại gọi đi, reo lên.
điện thoại của Tô Lạc Ly “Anh gọi điện thoại cho em làm gì?”
“Nghe máy”
Tô Lạc Ly cảm thấy kỳ lạ, hai người đứng đối diện, sao còn cần gọi điện thoại chứ?
Nhưng cô vẫn nghe máy.
“Được rồi, bám đuôi lâu như thế, không mệt sao? Ra đây đị”
Tô Lạc Ly càng cảm thấy kỳ lạ, Giản Ngọc đang nói chuyện với ai chứ?
Ngay khi Tô Lạc Ly đầu óc mù mờ, xung quanh bỗng có tiếng động.
Vài chiếc xe cùng khởi động, lái về phía bên này.