Ôn Khanh Mộ xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly.
“Em nhìn đi, rõ ràng là anh đang rất khỏe
mạnh, hay là hôm nay không đi bệnh viện nữa nhé?”
Nhưng Tô Lạc Ly đã quyết tâm rồi.
“Thế thì vẫn phải đi, để anh khám một lượt thì em mới yên tâm được”
“Thôi được rồi.
”
Trên đường đến bệnh viện, Ôn Khanh Mộ ngồi nói chuyện luôn miệng, cố chứng tỏ với Tô Lạc Ly rằng mình đang rất tỉnh táo.
Nhưng Tô Lạc Ly vẫn thấy rất lo lắng.
“Ôi chao, cục cưng, em cứ yên tâm đi, sức khỏe của anh ổn lắm! Anh không chết được
đâu!”
Tô Lạc Ly quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ mở to mắt ra.
“Sao vậy, anh nói sai gì à?”
“Không được nói từ đó!”
“Từ nào cơ?”.
Tô Lạc Ly lại quay đầu đi chỗ khác, đó là từ mà cô ghét nhất!
Ôn Khanh Mộ lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly vào lòng mình.
“Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh muốn em yên tâm thôi mà.
Anh không sao cả.
"
Đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng khám tổng quát.
Chu Lễ Thành và các bác sĩ khác đều đợi sẵn ở đó rồi.
Hôm qua Tô Lạc Ly đã gọi điện thoại cho Chu Lễ Thành, bảo ông ta chuẩn bị cho tốt.
Vốn dĩ Tô Lạc Ly cũng định vào phòng khám cùng anh, nhưng Ôn Khanh Mộ lại đẩy cô ra ngoài.
“Sao nào? ở nhà em chưa nhìn đủ, giờ kiểm tra sức khỏe em cũng muốn đi vào theo à?”
Các bác sĩ và y tá đừng chờ gần đó đều cúi mặt xuống, cười thầm.
Tô Lạc Ly đỏ mặt.
“Anh nói luyên thuyên gì đấy?”
“Được rồi, em ngoan ngoãn đợi bên ngoài này đi, để anh vào khám nào”.
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên rồi hôn nhẹ lên môi cô.
Tô Lạc Ly đành phải ngồi ngoài đợi anh.
Sau khi vào phòng khám thì ôn Khanh Mộ mới chịu bỏ lớp ngụy trang của mình ra, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.
.
Danh Sách Chương: