“Năm đó bố cháu chẳng qua chỉ giao rượu đến cho nhà cậu, không ngờ lại để ông ta tán tỉnh được chị gái cậu, nhưng về sau nhà cậu mới biết chuyện này.
Cậu chỉ nhớ rằng bỗng một ngày, chị gái cậu về nhà và nói muốn kết hôn, khi đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học”
Tô Lạc Ly không ngắt lời Hoắc Vũ Long, cô có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt Hoắc Vũ Long..
Hãy tìm đọc trang chính ở { TRЦмtr цуen.мE }
“Nhà cậu là dòng dõi thư hương nên đương nhiên không thể cho phép làm những chuyện như vậy.
Không ngờ chị gái cậu lại nói rằng mình đã có thai, lúc đó bố cậu rất tức giận.
Vào những năm đó, không chồng mà chửa là chuyện mà nhà cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
“Có thai?”
Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng!
“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?”
Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận.
“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị”
“Đứa trẻ...!mất rồi ư?”
Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu.
“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lám."
“Thảo nào.”
Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh.
Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ
mình rất nhiều.
“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả.
Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu”
Trong lòng Tô Lạc Ly cảm thấy rất đau buồn.
Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình.
Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà.
“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng”.
Danh Sách Chương: