“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thấy xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải
qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!”
Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.
“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên! ”
Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lạc Ly cũng rưng rưng nước mắt.
Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Hoắc Vũ Long lau nước mắt.
“Lạc Ly à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.
”
Tô Lạc Ly không hiểu những gì Hoắc Vũ
Long nói cho lắm.
“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi”.
Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!”
Nghe thấy cậu cô cả, Tô Lạc Ly lại có chút không thoải mái.
Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.
Tô Lạc Ly chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Ôn Khanh Mộ không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ?
Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.
“Điện thoại đâu?”
Tô Lạc Ly xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.
“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?”
“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả à.
"
Tô Lạc Ly đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.
“Lạc Ly! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”.
Danh Sách Chương: