Tô Lạc Ly trợn mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, dường như biết được chuyện gì đó cực kì lợi hại.
Về người chú của Mục K2 /^ lứ° Ly thườ xuyên nghe anh.nhắc đến.
Chú của Mục Nhiễm Tranh là Ôn Khanh Mộ, là thiên tài hàng đầu trong giới game, người giàu nứt đố đổ vách — Ôn Khanh Một!
Cái người giàu có thần bí kia.
Chẳng qua, sau khi Mục Nhiễm Tranh ra mắt, không hề nhắc tới mối quan hệ này với người khác, bên ngoài cũng không có ai biết.
Chắc là người bên cạnh Mục Nhiễm Tranh biết được chuyện này chỉ có Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly luôn cho rằng Quốc tế Tinh Hoàng sắp phá sản rồi, bên ngoài đương nhiên cũng cho rằng như vậy.
Khi đó cô ký hợp đồng, nghĩ rằng dù sao có nơi ký hợp đồng, cũng hơn là phiêu dạt bên ngoài.
Không ngờ Quốc tế Tinh Hoàng đã bị người giàu có thân bí kia thu mua rồi!
“Nghe nói chú tôi mua vì Tiêu Mạch Nhiên, tôi cũng đã liên lạc với chú tôi, cũng không biết lý do cụ thể là gì, cô nói xem có phải chú tôi ăn no rửng mỡ không? Vì một người đàn bà, ba tỷ!”
Mắt Tô Lạc Ly khẽ động: “Chị Mạch Nhiên tốt lắm mà, chị ấy làm thím của anh không tốt sao?”
“Thèm vào!”
Chẳng qua, nghe tới mối quan hệ của Tiêu Mạch Nhiên và chú của Mục Nhiễm Tranh, trong lòng Tô Lạc Ly, hình tượng của Tiêu Mạch Nhiên cũng có chút xấu đi.
Mục Nhiễm Tranh không nói chỉ tiết về chú mình với Tô Lạc Ly, trong ấn tượng của cô, chú của Mục Nhiễm Tranh ít nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi rồi.
Mà Tiêu Mạch Nhiên năm nay mới hai lăm tuổi.
Chẳng qua, thời buổi này, ngôi sao gả cho nhà giàu hơn mười mấy tuổi cũng không ít.
“Chú anh mua lại Tinh Hoàng liên quan gì tới anh?”
“Không phải hợp đồng của tôi sắp đến hạn rồi sao? Bố tôi vừa nghe thấy chú tôi mua lại Tinh Hoàng, không muốn tôi ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân nữa, muốn tôi ký với Tinh Hoàng”
“Hả?”
“Cô cũng biết đấy, từ nhỏ người tôi sợ nhất chính là chú tôi, chú ấy là một đại ma vương! Đại ma đầu! Nếu ký với Tinh Hoàng, tôi còn có đường sống sao?”
Tô Lạc Ly cười.
Từ nhỏ Mục Nhiễm Tranh đã là một tiểu hỗn ma vương, gia nhập giới giải trí, cũng luôn mang dáng vẻ phóng túng ngang ngạnh, không sợ trời không sợ đất, không ngờ anh cũng sợ thứ gì đó.
Chỉ là, cô không nói, bản thân đã là nghệ sĩ của Quốc tế Tỉnh Hoàng.
“Gô còn cười, mau nghĩ cách giúp tôi đi!”
“Tôi có thể nghĩ cách gì giúp anh chứ? Hay là lão nhân gia ngài lén lút ký tiếp hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân đi?”
Mục Nhiễm Tranh biết, Tô Lạc Ly quả thật cũng không giúp được gì trong chuyện này.
Mục Nhiễm Tranh võ vai Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, đi, đến phòng tôi, chơi game!”
Tô Lạc Ly vừa nghe thấy ba chữ “chơi game”, liền ngáp.
một cái.
“Hôm nay tôi buồn ngủ rồi, hôm khác, hôm khác”
“Đừng, hôm nay cơ! Hôm nay tôi đặc biệt vì cô mà đến đây, dù thế nào cô cũng phải thưởng cho tôi chứ! Tôi nói cho cô biết, tôi giúp cô cày được một nhân vật cấp rất cao, hai người chúng ta sắp kết hôn rồi”
Tô Lạc Ly nhíu mày.
Cô thật sự không hiểu, tại sao một người đàn ông trưởng thành lại thích kết hôn với người khác trong thế giới trò chơi giả tưởng chứ? Người thiết kế trò chơi, quả thật cũng bệnh không nhẹ!
Trước giờ cô không thích chơi game, Mục Nhiễm Tranh lại cực kì thích, thường xuyên lôi kéo cô chơi cùng.
Vừa chơi, vừa mắng cô là đồng đội ngu như heo!
Sau này, Mục Nhiễm Tranh chê cô lên cấp quá chậm, một mình chơi hai nick, cùng nhau lên cấp.
Tô Lạc Ly ngáp vài cái liền tù tì.
“Thật sự tôi buồn ngủ rồi, hai ngày nay bận muốn chết, anh buông tha cho tôi đi, ông trẻ, xin anh đấy”
Mục Nhiễm Tranh cực kì mất hứng: “Được rồi, tha cho cô một lần, vậy tôi về đây”
Vừa nói, Mục Nhiễm Tranh vừa xoa đầu Tô Lạc Ly, cố ý làm rối tóc cô, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Khi anh đi tới cửa phòng mình, liền thấy Tô Nhược Vân và trợ lý của cô ta đứng ở trước cửa phòng anh.
“Đàn anh, đã muộn thế này rồi, anh còn đi đâu thế?”
“What? Cô gọi tôi là cái gì?” Mục Nhiễm Tranh nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đàn anh! Giờ em đã ký hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân, anh ký sớm hơn em, đương nhiên là đàn anh rồi”
Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, trực tiếp quẹt thẻ vào phòng, khi Tô Nhược Vân đang định đi vào, cửa “tầm” một tiếng đóng lại.
Suýt chút nữa đập vào mặt cô tal “Anh ta là chứ? Quá không lễ độ!” Hoàng Xán tức giận bất bình.
Tô Nhược Vân lại hiểu rõ: “Đừng nói nữa, về thị “Chị Nhược Vân, chị là bà chủ tương lai nha, anh ta đối xử với chị thế này, quá đáng quái”
“Đương nhiên anh ta có vốn để quá đáng, hơn nữa hợp đồng của anh ta sắp hết hạn rồi, đến lúc đó còn chưa chắc ký tiếp, nếu có thể được anh ta nâng đỡ, tôi sẽ đỡ mất thời gian hơn nhiều, cứ từ từ thôi”
Tô Nhược Vân âm thầm nắm chặt tay thành quyền.
Nếu không phải có chuyện cần nhờ anh, cô ta mới không chịu hạ mình như này!
Ở một phòng khác, Tiêu Mạch Nhiên đang chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hạ Liên còn đang rất hưng phấn, năm nay cô ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đương nhiên thích trai đẹp!
Sự xuất hiện của Mục Nhiễm Tranh hôm nay thật sự khiến tim cô ta đập nhanh!
“Nhiễm Tranh nhà chúng ta không hổ là hooc-môn di động, nhìn một cái tối nay không ngủ nổi nửa!”
Tiêu Mạch Nhiên cười.
Hạ Liên liền sửa lại: “Không đúng, nên là Nhiễm Tranh nhà chị Mạch Nhiên.”
“Đừng nói linh tỉnh”
“Sao lại là nói linh tinh chứ? Nếu chị Mạch Nhiên và chủ tịch Ôn ở bên nhau, vậy chị Mạch Nhiên là thím của Nhiễm Tranh nha! Chẳng qua, em cảm thấy chủ tịch Ôn ngày càng chu đáo, không thể tự mình đến đây, liền cử cháu trai tới, like cho anh ấy!”
Tiêu Mạch Nhiên cúi đầu cười.
Mặc dù hôm đó ở Miro Sunshine, thái độ của Ôn Khanh Mộ cực kì lạnh nhạt, nhưng thấy sự xuất hiện của Mục Nhiễm Tranh hôm nay, cô liền hiểu hết.
Ôn Khanh Mộ chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi.
Anh còn rất để ý đến cô.
Nghĩ tới đây, mặt Tiêu Mạch Nhiên liền xuất hiện nụ cười hạnh phúc.
Sáng sớm hôm nay, vốn Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị về thành phố Z cùng Tô Lạc Ly, kết quả Tô Lạc Ly đã cùng người quản lý của mình về thành phố Z rồi.
Vừa tới thành phố Z, Tô Lạc Ly liền đi thẳng tới chỗ của Tô Kiêm Mặc.
Lúc thi đại học không thể ở bên cạnh Tô Kiêm Mặc, Tô Lạc Ly đã cực kì áy náy.
Vừa vào cửa, liền thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trên sofa xem phim: “Chị, chị về rồi?”
“Ừ, sao rồi? Thi tốt chứ?”
Mặc dù, Tô Lạc Ly cũng rất không thích bị người khác hỏi thi thế nào, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tô Kiêm Mặc nhún vai: “Em cảm thấy có lẽ không có vấn đề gì: Tô Lạc Ly thở phào một hơi: “Vậy thì tốt, đúng rồi, tối qua…”
“Tối qua em và anh rể đi xem phim, xem xong, anh ấy đưa em về”
“ừ”
“Anh rể còn nói, chờ lúc phim của chị ra rạp, anh ấy còn muốn bao rạp cơ!” Tô Kiêm Mặc hiển nhiên cực kì hưng phấn.
Đang nói, điện thoại của Tô Lạc Ly reo lên.
“Lạc Ly, chờ lúc phim của cô ra rạp, tôi quyết định sẽ bao mười rạp! Ngạc nhiên không? Bất ngờ không? Đủ thành ý chưa?”
- ------------------