Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 809

“Mọi người ăn cơm đi đã, chuyện này để bàn sau đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng xua đi sự xấu hổ.

Nhưng sau khi ăn cơm xong, Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly lại bắt đầu cãi nhau.

“Chồng, bây giờ đã có cách rồi thì chúng ta tuyệt đối không thể kéo dài chuyện này được. Chúng ta đi đường bộ đi, cùng lắm thì đi chầm chậm thôi là được chứ gì.”

“Anh nói không được là không được, giờ bụng em cũng sắp phình lên rồi, em có biết là chuyến đi này xa lắm không hả?”

“ Nhưng mà em không muốn để anh chịu khổ, nhỡ em sinh con vào đêm trăng tròn thì làm sao?”

“Sao anh có thể làm hại đến con mình chứ?”

“Nhỡ chẳng may thì sao?”

“Em không tin anh! Em làm vậy cũng chỉ vì con thôi à! Con còn chưa sinh ra đời mà đã có địa vị cao hơn cả anh rồi hả?”

Ôn Khanh Mộ có cảm giác như gần đây mình phải nén giận quá nhiều, bỗng xuất hiện thêm một người anh trai chia sẻ tình thương của bố mẹ với mình, rồi ngay cả đứa con chưa sinh ra này cũng muốn tranh giành vợ với anh nữa!

“Đây không phải là vấn đề địa vị gì cả, đây là sự thật.”

“Em ghét bỏ anh à?”

“Em không ghét bỏ anh!”

“Em vừa nói như thế tức là ghét bỏ anh rồi! Tô Lạc Ly, em đang ghét bỏ anh!”

Lúc này Ôn Khanh Mộ nổi giận thật rồi.

“Hai đứa đừng cãi nhau nữa, ở với nhau lâu như vậy rồi mà cãi nhau ầm ỹ gì chứ? Mẹ cảm thấy Lạc Ly nói rất đúng, nếu đã biết cách giải trừ phong ấn thì cứ đi giải càng sớm càng tốt.”

Mục Chỉ Huyên cũng đứng ra nói chuyện.

“Tiểu Mộ, con làm như thế thì vừa tốt cho con, mà sau này con của con được sinh ra thì cũng tốt cho cả đứa bé nữa.”

Tất cả mọi người đã nói như vậy rồi thì Ôn Khanh Mộ cũng đành phải thỏa hiệp, sao anh lại không muốn giải trừ phong ấn sớm chứ.

“Vậy thì anh đưa Ly Ly về nhà với tôi trước, sau đó chúng ta lại đi tiếp.” Ôn Khanh Mộ nói câu này với Giản Ngọc.

“Không, nếu muốn đi thì phải đi cùng nhau, không thì thôi.” Cách nói chuyện của Tô Lạc Ly cũng không phải là quá gay gắt, nhưng vẫn có thể nghe ra là cô đã hạ quyết tâm rồi.

“Em nói đùa gì vậy? Em là phụ nữ mang thai, chạy khắp nơi làm gì chứ? Em có biết là chỗ đó nguy hiểm lắm không hả?”

Không hiểu là đã xảy ra chuyện gì mà Ôn Khanh Mộ lại tiếp tục cãi nhau.

“Đúng đấy, Lạc Ly, bọn anh sẽ dùng thuyền đưa em về nhà trước rồi sau đó thì sẽ quay lại rừng Zalava sau, cùng lắm thì chỉ chậm mất nửa tháng thôi, không có chuyện gì đâu.” Giản Ngọc đứng bên cạnh vội vàng nói thêm.

“Lạc Ly, bây giờ con đã mang thai hơn ba tháng rồi, bụng cũng càng ngày càng to ra, không thể chịu khổ được đâu, con nghe lời mọi người về nhà dưỡng thai trước rồi để Tiểu Mộ và Giản Ngọc đi vào rừng Zavala đi.”

Tô Lạc Ly nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, nhưng vẫn kiên quyết: “Con vẫn nói câu cũ, đi thì cùng đi không thì thôi.”

Nói xong, Tô Lạc Ly đi thẳng lên lầu, quay về phòng ngủ.

Những người còn lại thì chỉ biết quay ra nhìn nhau, không biết Tô Lạc Ly đang nghĩ gì, nếu xét về mặt lý thuyết thì đáng ra cô phải quan tâm đến đứa con trong bụng lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK