Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1076

Cô ấy lấy những bức phác họa từ trong ngăn kéo ra, người trong mỗi bức tranh đều là Tô Kiêm Mặc.

Từ sau khi Tô Kiêm Mặc rời đi, cô ấy vẫn nhớ đến dáng vẻ của cậu, sau đó vẽ lại lên giấy.

Mỗi ngày nhìn những bức tranh này, giống như Tô Kiêm Mặc chưa bao giờ đi.

Mục Nhất Hân lại lấy bút chì ra, trải tờ giấy mới ra và bắt đầu vẽ tranh.

“Hân Hân, con ăn hoa quả này.” Mẹ của Mục Nhất Hân, Chu Nghệ Như bưng một đĩa trái cây vào phòng.

Mục Nhất Hân lập tức che kín giấy vẽ: “Mẹ, sao mẹ chưa gõ cửa đã vào thế?”

“Mẹ là mẹ con, mẹ vào phòng con còn cần gõ cửa à?”

Chu Nghệ Như đặt đĩa trái cây lên bàn của Mục Nhất Hân, phát hiện vẻ mặt của cô ấy hơi kỳ lạ.

Bà ta lại phát hiện cô ấy cứ che giấy vẽ, lại còn cầm bút chì nữa.

“Hân Hân, có phải con lại vẽ Tô Kiêm Mặc không? Đừng vẽ nữa, cậu ấy chết rồi, không trở lại được đâu!”

Chu Nghệ Như sầm mặt.

“Đây là chuyện của con, liên quan gì đến mẹ đâu? Mẹ mau đi ra đi!” Mục Nhất Hân không vui.

Tuy cô ấy biết Tô Kiêm Mặc đã chết, nhưng cô ấy không cho phép bất cứ ai nhắc đến chuyện này trước mặt mình.

“Được, được, được, mẹ đi ra ngoài! Nhưng mà Hân Hân à, người chết không thể sống lại, hơn nữa cậu ấy đã qua đời lâu lắm rồi, con nên buông xuống thôi. Con cũng lớn rồi, muốn yêu đương thì cứ yêu, mẹ không quan tâm đâu, mẹ cảm thấy Tiểu Kiệt cũng rất tốt.”

“Mẹ! Sao mẹ dông dài thế vậy! Mau đi ra đi!” Mục Nhất Hân che tai, không muốn nghe mẹ mình nói.

Chu Nghệ Như chỉ có thể lặng lẽ thở dài rồi đi ra khỏi phòng.

Mục Nhất Hân lại trải giấy ra, cô ấy nhìn bức tranh Tô Kiêm Mắc vẽ được một nửa, rồi vuốt ve một cách nhẹ nhàng.

“Tất cả mọi người đều nói cậu đã chết, nhưng tôi cảm giác cậu vẫn còn sống, giống như một ngày nào đó cậu sẽ trở lại vậy.”

Mục Nhất Hân khẽ mỉm cười với tờ giấy, một giọt nước mắt rơi xuống, cô ấy cầm bút chì tiếp tục vẽ tranh.

Tô Kiêm Mặc nấp sau cửa sổ nhìn Mục Nhất Hân, trái tim đau như bị dao cắt.

Sắp hai năm rồi, cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma của việc mình qua đời.

Lúc trước cậu nên tỏ tình với Mục Nhất Hân, có lẽ hai người còn có kỷ niệm, nhưng giờ không có gì cả, thứ cô ấy có thể lưu giữ cũng chỉ có những bức vẽ này thôi.

Tô Kiêm Mặc suýt nữa đi ra khỏi chỗ nấp sau cửa sổ, nhưng cậu biết ở thế giới này mình đã chết, không thể xuất hiện nữa.

Mục Nhất Hân vẽ mãi đến tận mười hai giờ đêm mới hoàn thành bức tranh.

Cô ấy xếp bức tranh mới nhất vào cùng với nhiều bức vẽ kia một cách mỹ màn sau đó mới đi ngủ.

Tô Kiêm Mặc đẩy cửa sổ đi vào, cậu cầm tranh của Mục Nhất Hân lên và xem từng bức một.

Tất cả đều là cậu, chẳng qua biểu cảm khác nhau, dáng vẻ khác nhau, bối cảnh khác nhau, động tác khác nhau mà thôi.

Tô Kiêm Mặc đi tới bên giường nhìn Mục Nhất Hân ngủ say, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô ấy.

Mục Nhất Hân mỉm cười ngọt ngào: “Kiêm Mặc, tôi biết cậu sẽ về mà.”

Cô ấy trở mình ngủ tiếp.

Trước khi đi, Tô Kiêm Mặc lấy hết tranh vẽ của Mục Nhất Hân đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK