Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1192

Bữa tối bốn người ngồi với nhau, không biết có phải vì Giản Ngọc về khiến Lý Như Kiều rất vui hay không, vì mấy hôm nay cô ấy vẫn không thèm ăn gì mà bây giờ lại ăn được hai bát cơm.

Trên bàn ăn, vẻ mặt Ôn Khanh Mộ vô cùng nghiêm túc, Tô Lạc Ly cũng chẳng có tinh thần gì.

Sau bữa tối: “Ớt Nhỏ, đến phòng tôi một lát.”

“Vâng!” Lý Như Kiều phấn khích trả lời.

Giản Ngọc lên lầu, trong tay bưng một đĩa quýt. Vào phòng, hai người ngồi trước bàn.

Giản Ngọc không nói gì mà bóc một quả quýt đưa cho Lý Như Kiều.

“Tôi nếm rồi, chua.”

Lý Như Kiều vui vẻ nhận lấy, tách một mũi bỏ vào miệng, nói: “Ừm, ngon!”

Giản Ngọc cười rồi lại cầm một quả quýt lên bắt đầu bóc vỏ.

Lý Như Kiều ăn rất vui vẻ, hết múi này đến múi khác.

“Ớt Nhỏ, đừng nên giữ lại đứa bé này thì hơn.”

Lúc Lý Như Kiều chuẩn bị cho một múi quýt vào miệng, nghe thấy Giản Ngọc nói thế thì dừng lại.

“Có phải chị Lạc Ly nói gì với anh không?” Đây là phản ứng đầu tiên của Lý Như Kiều.

“Tôi biết hết rồi, để đảm bảo an toàn thì vẫn nên bỏ đứa bé đi.”

“Em không muốn! Đây là con của em!” Lý Như Kiều ném quýt lên bàn, “Ai cũng đừng hòng mang nó đi!”

“Phẫu thuật sẽ gây mê, sẽ không đau, tôi cũng sẽ luôn ở bên em.” Giản Ngọc biết Lý Như Kiều sợ nhất là đau.

Lý Như Kiều đứng lên, từ từ lùi về sau: “Đại ca, bác sĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, nó sẽ không có vấn đề gì, em muốn sinh nó ra.”

“Bác sĩ cũng nói hiện tại không có vấn đề không có nghĩa là sau này không có vấn đề. Cho dù tất cả kiểm tra đều không có vấn đề cũng không có nghĩa sinh rồi sẽ không có vấn đề, không cần phải mạo hiểm. Lỡ như đứa bé thật sự có vấn đề thì ai trong chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này.”

Giản Ngọc vẫn rất lý trí.

Lý Như Kiều lắc mạnh đầu, từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất nghe lời Giản Ngọc, Giản Ngọc nói một là một, nói hai là hai, bảo cô đi về phía Đông thì cô không dám đi về phía Tây.

Thậm chí cô chưa từng chống lại quyết định của Giản Ngọc.

“Đại ca, em muốn sinh nó ra, thật đấy.”

“Nghe lời…” Giản Ngọc vẫn ngồi tại chỗ bóc vỏ quýt.

Nước mắt Lý Như Kiều rơi lã chã. Cô dùng tay lau nước mắt trên mặt mình.

“Đại ca, em hỏi anh, anh nói anh sẽ không đi nữa là vì em mang thai con của anh sao?”

Hôm nay nhìn thấy Giản Ngọc trong phòng khách, Lý Như Kiều rất vui, lúc Giản Ngọc nói với cô câu đó, cô cũng phấn khích đến không kiềm được bản thân.

Nhưng về phòng cô lại trằn trọc không ngủ được, đột nhiên cô cảm thấy Giản Ngọc quay về hoàn toàn là vì đứa bé trong bụng cô chứ không phải vì thích cô.

Trước đây cô cảm thấy, chỉ cần có thể ở bên Giản Ngọc thì thế nào cũng được cả. Nhưng bây giờ cô mới thấy, điều đáng sợ nhất là người đàn ông này sẵn lòng ở bên cô, nhưng anh không yêu cô.

Giản Ngọc im lặng không nói gì.

Lý Như Kiều gật đầu như thể đã hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK